Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 207: Khách không mời mà đến

Chương 49: Khách không mời mà đến







Thủy Vũ ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi hoảng sợ. Trên sườn núi, tiếng kêu từ đội xe của Dương phu nhân theo chiều gió vang tới tai họ.

Đoàn xe của Dương phu nhân vừa mới tới chỗ ngoặt. Đoạn đường này vừa hẹp vừa dốc khiến cả đội xe đều đi chậm lại, các thị vệ đều xuống dắt ngựa. Hai người trong số đó tiến lên để giúp đỡ chiếc xe ngựa.

Đúng lúc này, từ trên sườn núi lăn xuống mấy tảng đá to. Những tảng đá lao ầm ầm từ trên xuống tạo ra một trận mưa bụi đá mù trời. Người lái xe của chiếc xe Thủy Vũ đang ngồi còn đang hét lên vì kinh ngạc thì một tảng đá to rơi từ trên xuống vào ngay góc của con đường phía trước.

Ẩm! Con đường sụp xuống một góc, bao nhiêu là đất đá theo đó rơi xuống rào rào, bụi cát cuộn lên mù mịt. Tiếng đá rơi ầm ầm khiến cho đất rung chuyển, lũ ngựa ở cỗ xe tứ mã cách đó chưa đầy một trường kinh hoàng hí lên ầm ĩ.

Đất bị sụt một khoảng do đá to rơi xuống. Con ngựa ngay cạnh chỗ sụt đó mất thăng bằng, hí lên, trượt xuống dưới khiến cho ba con khác cũng bị lỗi theo.

Chiếc xe ngựa bị chúng kéo lăn ra khỏi mặt đường, trượt đi và lăn lông lốc khoảng năm sáu trượng. Cả người và ngựa đều bị lộn tùng phèo đến mấy vòng, lực lăn của đá cộng với lực va chạm khiến cho càng xe bị gãy khiến cho xe và ngựa tách rời nhau, tốc độ lăn xuống càng nhanh hơn.

Đúng lúc này, một khối đá to lại tiếp tục lao xuống, đuổi theo đúng hướng chiếc xe. dành! Khối đá dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục bật lên, lao xuống. Bao nhiêu là đất và đá vụn theo ngay sau đó vùi lấp chiếc xe vốn đã bị khối đá đè nát vụn.

Thủy Vũ thấy vậy sợ mất hồn, kêu thảm thiết :

- Mẹ.. Ngay sau đó, nàng vội vàng lao người xuống xe, lảo đảo chạy về phía sườn núi.

Khối đá to vừa đè bẹp chiếc xe lại tiếp tục va vào hai bên đường núi rồi vỡ thành ba khối nhỏ. Nhưng ba khối nhỏ ấy vẫn vô cùng lớn. Do bị vỡ ra, nên tốc độ lao xuống lại còn nhanh hơn. Oa Ngưu thúc kêu lên thất thanh:

- Cô nương, cô nương, nguy hiểm đấy, nguy hiểm....

Tai Thủy Vũ như ù đi, vẫn tiếp tục chạy tới. Tận mắt nhìn thấy khối đá lăn xuống, Oa Ngưu chỉ sợ đá không mắt không tim sẽ lao thẳng tới xe của mình nên vội vàng kéo la quay xe chạy vội trở lại. Có điều lần quay lại này tốc đó không còn là tốc độ chạy của ốc sên nữa.

Trên sườn núi, trước khi khối đá đầu tiên rơi xuống đường, những hộ vệ phủ họ Dương không may đã bị thịt nát xương tan. Những tên phía sau tuy có kịp từng biến, chạy tứ tung khắp nơi để trốn, nhưng chúng trốn đi đâu được?

Huống hồ khi mấy khối đá lao xuống kéo theo bao nhiêu là đá viên đá vụn khác như một trận mưa đá. Dù một hòn đá to bằng nắm tay, nhưng lao từ trên xuống với tốc độ như vậy thì chỉ cần trung vào chỗ hiểm cũng đủ mất mạng.

Kết quả khi những khối đá và cả đám đất đá vụn kết thúc trận oanh tạc của mình, mười mấy thị vệ đã bị thiệt mạng gần hết. Sống sót chỉ còn vài người, trong đó một người đã bị đá đè trọng thương, đang trong lúc hấp hối. Còn kẻ kia thì bị một khối đã to đè lên hai đùi, đau quả mà ngất đi không biết gì nữa.

Thủy Vũ lảo đảo chạy tới phía trước hiện trường, nhìn thấy chiếc xe đã bị đất đá chôn vùi, chỉ lộ ra một phần. Nàng vội vàng dùng sức bới ra. Số đất đá kia đều là những mảnh đá vụn vừa bị vỡ, vô cùng sắc. Trong lòng Thủy Vũ lo lắng, chỉ dùng tay ra sức đào bới. Chưa đầy một lúc sau, mười đầu ngón tay thon dài của nàng đã bê bết máu me.

Không biết Thủy Vũ đã đào mất bao lâu. Chiếc xe đã mất mất càng, nhưng những cột chống bằng gỗ còn có chút sức chống đỡ. Nàng thấy một tấm ván gỗ có thể kéo lên được lên vội vàng đào . Nàng cắm một đầu tấm ván vào đống đất đá, rồi túm lấy đầu kia mà dùng hết sức để ấn.

Tấm ván bị nàng nhiều lần nâng lên hạ xuống nên độ rộng càng ngày càng lỏng ra. Cuối cùng thì nàng đã cậy được ra, để lộ phía dưới là Tiết Lưu thị bị dập nát thịt xương không còn ra hình người, ngay cả đầu cũng đã bị đè nát. Chỉ còn lại một chiếc đầu lâu biến dạng ngập trong vũng máu.

Thủy Vũ tuôn lệ, thét lên một tiếng gọi mẹ rồi ngã xuống đất.

Liên tục mấy ngày nay nàng không ngủ cũng không được nghỉ ngơi, chỉ lo lắng cho việc đuổi theo Dương Phu nhân nên thể lực đã bị hao mòn. Vừa rồi lúc ở trong sơn cốc đã ra cả đám mồ hôi, ra khỏi cốc bị gió thổi, đã hơi trúng gió. Bây giờ nàng lấy hết sức lực đào bới thêm một hội nữa, đã đủ thấm mệt. Giờ lại bị cú sốc tinh thần như vậy thì sao chịu nổi, nên ngất đi không biết gì nữa.

Cả vùng núi vắng vẻ, phải đến nửa canh giờ sau mới có tiếng chân ngựa vang lên, năm sáu kỵ sĩ thúc ngựa đi tới. Cả đám năm sáu người đều cưỡi những con ngựa to lớn, đầu đội mũ che nắng. Người vận y phục màu xanh da trời, trước yên treo đao, yên sau đeo túi, trông rõ ràng là những lữ khách đường dài.

Vừa ra khỏi sơn cốc chưa xa, họ đã cảnh giác ghìm cương ngựa lại, đường núi tuy vốn dĩ là bằng phẳng, nhưng đã to rơi xuống tạo thành hố để lại dấu hiệu rõ ràng, làm sao không cảnh giác cho được.

Một kỵ sĩ tầm tuổi trung niên có dáng người hơi thấp nhưng rắn chắc và chí khí cao hơn hẳn những kỵ sĩ to cao còn lại liền vòng dây cương trên tay thêm mấy vòng, cất giọng ra lệnh cho các kỵ sĩ đã cầm sẵn đạo ở tay:

- Đi, đi xem có việc gì vậy?

Ngay lập tức một kỵ sĩ lên tiếng đáp rồi lao ngựa đi lên về phía đường núi không chút do dự. Mấy người khác giơ đao lên, lạnh lùng nhìn từ phía, thần sắc không hề sợ hãi, dũng khí rất cao. Trong đó, một người đưa tay chỉ về phía vách núi, nói: - Đại ca, nhìn phía kia xem kìa.

Người kỵ sĩ dáng đậm người ở giữa chậm rãi ngẩng đầu lên, cái mũ che nắng của hắn vẫn sụp đến mi, giờ ngẩng đầu lên mới trông rõ gương mặt của y. Nếu như Diệp Tiểu Thiên có mặt ở đây, nhìn thấy khuôn mặt của y lúc này chắc chắn cảm thấy bất ngờ. Cũng bởi vì người trung niên đầy dáng vẻ giang hồ này chính là đại thiện nhân Hồng Bách Xuyên của huyện Hồ.

Hồng Bách Xuyên hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Thủy Vũ đang bị hôn mê. Rồi y khẽ hất cằm, lập tức một kỵ sĩ khác đem dây cương vật cho đồng bọn rồi bước về phía Thủy Vũ. Một lúc sau, tên này đã ôm được nàng đang hôn mê bất tỉnh quay trở lại.

Người đó dừng bước trước mặt Hồng Bách Xuyên, nói với hắn:

- Đại ca, xem ra đá lở đè chết người. Ở đó có một cỗ xe ngựa bị nghiền nát, bên trong có hai lão phu nhân đã thịt nát xương tan. Cô nương này thì do đau buồn quá độ mà ngất đi.

Hồng Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên. Trên cao là bầu trời bao la, xanh thẳm, điểm xuyết vài đám mây trắng. Hồng Bách Xuyên lại cúi đầu nhìn xuống chiếc hố sâu do những khối đá vừa rồi lăn xuống tạo nên, cau mày nói:

- Trời quang mây tạnh, không mưa không gió, tại sao lại có đá rơi nguy hiểm như vậy?

LÁnh mắt y lại chuyển sang phía Thủy Vũ. Nhìn thấy nàng bùn đất đầy người, hai bàn tay be

bét máu, y lại cất giọng nghi hoặc nói:

- Dám chịu khổ như vậy để cứu người trong xe. Chắc chắn cô gái này có quen biết với họ rồi. Không chừng có khi lại là thân nhất cũng nên. Nhưng nhìn cô ta thì cũng không phải là đã bị đá núi làm cho như vậy.

Hồng Bách Xuyên đang nói thì vang lên tiếng bước chân. Người kỵ sĩ lúc đầu nhận mệnh lệnh đi dò xét sườn núi phía trước đã trở về, báo lại với Hồng Bách Xuyên:

- Đại ca, trên núi tất thảy có 11 người, chín thiệt mạng, 2 bị thương. Hai người bị thương thì có một rất nặng, xem ra có vẻ không ổn, người kia vừa được thuộc hạ cứu tỉnh. Nhưng hai chân anh ta bị kẹp vào đá, thuộc hạ không nhấc ra được.

Hồng Bách Xuyên ngắt lời hắn hỏi:

- Ngươi có biết thân phận của chúng không?

Kẻ đó lại thưa: - Có, hắn tự xưng là gia đình của nhà họ Dương ở Tĩnh Châu, hộ tống phu nhân về Tĩnh Châu. Không ngờ rằng khi đến đây thì lại bị đá lớn trên núi rơi xuống.

Hồng Bách Xuyên ngắt lời, hỏi:

- Chắc chắn có kẻ giở trò.

Kỵ sĩ kia lắc đầu nói: - Hắn nói chuyện xảy ra bất thình lình, bọn hắn cơ bản không thấy người nào. Chỉ trong khoảnh khắc là người chết, người bị thương, biến thành quang cảnh mà thiên tài thần y cũng không thể cứu chữa được.

Hồng Bách Xuyên nghe xong hơi nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Nhà họ Dương ở Tĩnh Châu...

Một thanh niên đứng ngay bên cạnh thấp giọng nói: - Đại ca, nhà họ Dương ở Tĩnh Châu là chi nhánh Bá Châu Dương gia, cánh Dương Ưng Long ta thấy thêm một việc không bằng bớt đi một việc.

Hồng Bách Xuyên gật đầu nhẹ, nói với người kỵ sĩ kia.

- Người đi đi, tiêu diệt luôn hai đứa đang bị thương kia, làm như đá đập chết ấy.

Tên kỵ sĩ kia thúc ngựa đi luôn, không dám chần chừ. Hồng Bách Xuyên nhìn sang phía Thủy Vũ đang được một kỵ sĩ khác ôm trong lòng, cất giọng không hề thương hại:

- Ném nó lại chỗ cũ, giết luôn. - Vâng

Kẻ đó vâng một tiếng rồi xoay người rời đi. Thủy Vũ đang hôn mê trong lòng y giờ đột nhiên thổn thức hét lên:

- Đừng, mẹ ơi, đừng thế.. á ... cứu con, Diệp Tiểu Thiên, mau .... cứu ...

- Đứng lại!

Hồng Bách Xuyên nghe được lời nói mê của Thủy Vũ lập tức gọi tên kỵ sĩ kia quay trở lại. Trong mắt y lộ rõ vẻ kinh ngạc.

- Nó vừa nói gì, có phải gọi tên Diệp Tiểu Thiên không?

Tên kỵ sĩ kia gật gật đầu nói:

- Vâng đúng, đại ca.

Hồng Bách Xuyên vội vàng xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Thủy Vũ. Trên mặt nàng đây là mồ hôi và nước mắt, lại còn từng dòng vết bùn, nhưng ngũ quan vẫn không bị biến dạng. Hồng Bách Xuyên cẩn thận nhìn kỹ rồi đột nhiên cất tiếng:

- À, hóa ra là cô ấy.

Người kỵ sĩ có chút nghi ngại nói:

- Đại ca biết cô ta ạ?

Hồng Bách Xuyên hơi do dự một chút rồi ra lệnh:

- Mang cô ta theo, chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi.

Thủy Tây là trung tâm chính trị của Quý Châu, Quý Dương là đại vũ đài của trung tâm chính trị này. Nhưng ba nhà Tống, Điền, Dương đều không ở Thủy Tây. Thủy Tây là địa bàn của nhà họ An.

Mọi quyền thống trị Quý Châu đều được nhà họ An thiết lập, cái này cũng có nghĩa là nhà họ An chính là Thổ ti được các quan ở đây thừa nhận.

Cả gia tộc họ An thừa kế làm Tuyên úy sứ của Quý Châu, quản lý bốn mươi tám bộ của Thủy Tây. Họ nhà Tống thực lực chỉ sau họ An lại thừa kế làm đồng tri Tuyên úy Quý Châu, cũng là phụ tá cho họ An, quản lý hơn mười Trường Quan TV của Thủy Tây, Quý Trúc, Dưỡng Long, Trung Tào. Những thô ti khác cũng chỉ xây nhà trong thành Quý Dương, nhưng hai Tổng và An thì ngoài xây nhà ra còn có cả Nha Môn.

Dân chúng địa phương gọi nha môn nhà họ An là Đại Trạch Cát, còn của nhà họ Tổng là Tiểu Trạch Cát. Từ năm Thành Hóa, hai nhà họ An và họ Tống đều không muốn ở trong Cát phủ, mà về đại bản doanh của mình để làm việc, tuy triều đình ba bốn lần cho vời, nhưng họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Thế nên, hai Đại, Tiểu trạch cát này cơ bản chỉ là những kiến trúc tượng trưng của hai đại thố ty trong thành Quý Dương.

Cửa phủ Đại Trạch Cát giờ đóng kín như bưng. Trước cửa, những viên gạch đã phủ đầy rêu xanh, giữa các khe đã lên cây lên cỏ. Thế nhưng, chỉ cần có người vào cửa lớn, thì sẽ ngay lập tức phát hiện, ngay sau cách của khoảng mấy bước sẽ có một trạm canh gác, nghiêm ngặt. Cũng chính bởi Thổ Ty An Vạn Thuyên đã đến.

Ba ngày thi đối với một người không mang gánh nặng tâm lý như Diệp Tiểu Thiên thì quả là quá dài, một sự dày vò về thời gian. Khi y mang bài nộp cho quan chủ khảo đã bất giác không nén được tiếng thở phào, cảm giác như lại được sống lại một lần nữa.

Ba ngày ba đêm bị nhốt trong mộ phòng, ăn uống đều không được rời khỏi đó nửa bước. Điều đó chẳng khác nào phạm nhân đang bị quản thúc, chẳng hề dễ chịu gì.

“Trương tri phủ là người có ơn tri ngộ với ta. Ba ngày mang vạ này coi như ta đã trả ơn cho ngài. Kiếp này ta sẽ không bao giờ tham gia thi cử nữa”. Kẻ tự nhận mình không có khả năng trúng cử là Diệp Tiểu Thiên tự nghĩ thầm như vậy. Hắn nghênh ngang đi ra khỏi cửa, mà không hề có chút cảm giác lưu luyến.





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch