Diệp Tiêu Thiên là người thứ hai đi ra, sau Từ Bá Di không bao lâu. Nhưng, những người chờ đợi bên ngoài trường thi đã rất sốt ruột, chỉ mong người thân của mình chống xuất hiện hơn chút.
Hôm nay, Hoa Vân Phi, Mao Vấn Trí, Đông Thiên đều tới đón Diệp Tiểu Thiên, nhưng Hạ Oánh Oánh muốn người đầu tiên Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy là nàng. Làm sao Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí nỡ nhẫn tâm từ chối yêu cầu của một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy. Thế nên bọn họ đành đứng đợi ở mãi ngoài đường.
Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên đi ra, Hạ Oánh Oánh lập tức tỏ ra vui mừng nghênh đón. Nhưng nàng vừa đi được vài bước đã nhớ ra hôm đó hắn đã rời nàng để đuổi theo Ngưng Nhi. Suốt từ hôm đó tới nay nàng và hắn mới gặp lại nhau. Oánh Oánh lập tức dừng bước chân, nghiệm mặt lại, làm bộ tức giận, cố gắng tỏ ra nghiêm trang.
- Oánh Oánh
Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy Oánh Oánh trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hôm đó sau khi về nhà, hắn cũng đã ôm hi vọng sẽ đi qua chỗ ở của Oánh Oánh. Không ngờ, chẳng thấy bóng dáng nàng, hắn đoán liều Oánh Oánh đã đuổi theo Ngưng Nhi chưa quay trở lại. Cũng bởi vì hôm sau hắn phải vào túng thì nên chưa kịp đi tìm nàng. Nhưng không ngờ hôm nay vừa ở trường thi ra đã nhìn thấy nàng, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Diệp Tiểu Thiên không để ý tới nét mặt tức giận của Oánh Oánh. Đó cũng bởi vì đánh Oánh là một người luôn thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài, không biết che giấu, cũng không giả bộ. Rõ ràng đối mi của nàng đang tố cáo nàng đang cười. Nét mặt ấy ngoài việc càng làm cho nàng thêm đáng yêu ra thì chẳng thêm được hiệu quả nào khác.
- Oánh Oánh, không ngờ lại là nàng tới đón ta. Diệp Tiểu Thiên đưa cái sọt cho cô nương liệu Lộ, cười với cô nàng tỏ ý cám ơn rồi quay sang nhìn Hạ Oánh Oánh cười.
Oánh Oánh làm bộ nghiệm mặt nói:
- Người ta không đợi chàng, chỉ là trùng hợp đi ngang qua chỗ này thôi.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy buồn cười, nhưng hắn cũng không nỡ lột mặt nạ của nàng, chỉ cười nói tiếp:
- Ở thế thì trùng hợp quả. Nếu đã gặp rồi thì chúng ta cùng đi nhé!
- À ờ ờ, được thôi. Hạ Oánh Oánh nói giọng miễn cưỡng, nhưng chân đã ngoan ngoãn đi theo Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Oánh Oánh, hôm đó nàng đuổi theo Ngưng Nhi, cũng do hôm sau ta phải đi thi nên không làm 1 nào phân thân đi tìm được. Hôm nay nàng về là tốt rồi. Thế nào, nàng đã hỏi rõ Ngưng Nhi rồi chứ, ta không làm gì có lỗi với cô cả.
Hạ Oánh Oánh di bên cạnh hắn đã quên mất việc phải tức giận rồi. Trên mặt nàng đã lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nghe hắn nói vậy, nàng không khỏi có chút ganh tị:
- Ngưng Nhi, Ngưng nhi, mở miệng ra là Ngưng Nhi, gọi thân thiết như vậy, chàng còn muốn ta tin là chàng với Nhị tỉ không có gì sao?
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Chẳng lẽ nàng còn hi vọng ta cùng nàng ấy có gì đó sao? Oánh Oánh, để Diệp Tiểu Thiên ta động lòng muốn theo đuổi chỉ có nàng mà thôi.
Hạ Oánh Oánh mặt cười như nói giọng chế nhạo:
- Thật vậy tư, thế Thủy Vũ cô nương thì làm thế nào?
Diệp Tiểu Thiên ngẩn mặt, nói vẻ hơi lúng túng:
- Ấy, làm sao nàng lại vạch áo cho người xem lưng thế? Thủy Vũ cô nương à, ai chà. Mẹ nàng ta cứ vun vào, nàng ta lại nghe mẹ thế, chứ ta và nàng ta thì làm sao có thể được.
Hạ Oánh Oánh nói:
- Nói như bất đắc dĩ không bằng! Bởi vì Thủy Vũ không cần chàng nữa nên chàng mới theo đuổi ta, chứ chàng cho rằng ta là kẻ nhặt ve chai ư?
Dỗ dành các cô nương thật thà ngây thơ như thế này là sở trường số một của Diệp Tiểu Thiên rồi. Hắn cười ra vẻ trêu đùa nói:
- Đâu có, là ta may mắn nên ông trời khai ân đưa đến cho ta một cô nương còn xinh đẹp, đáng yêu hơn cả cô nương Thủy Vũ. Từ lúc đón nhận trái lê thơm của nàng ở bên cầu là ta đột nhiên phát hiện ra nàng so với trái lê đó con ngọt ngào hơn, nên...., ta quyết định sẽ theo đuổi nàng rồi.
Hạ Oánh Oánh nghe được trong lòng như mở cơ. Nàng được dịp đập hắn một cái, ra giọng mắng mỏ:
- Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy. Là chàng theo đuổi ta, kết quả là ta lại chạy theo sau chàng. Chàng còn giả thần giả quỷ hù dọa ta. Hừ, cái miệng lưỡi trơn tru, chẳng ra thể thống gì cả.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Ai theo đuổi ai mà không phải là theo đuổi. Dù gì thì ta có thể cho nàng vui, khiến nàng hạnh phúc, khiến nàng ngày ngày vui vẻ không được ư? Người đàn ông như ta nàng có thắp đèn lồng cũng khó tìm thấy đó.
Tiểu Vi Vi đi ở đằng sau khẽ thở than giọng chua chát;
- Ai chà, người nghe xem, những con trâu của Quý Châu đều bị anh ta thôi cho bay tít trời xanh rồi.
Tiểu Lộ khẽ nín cười nói:
- Ngươi cẩn thận chút, đừng để chút nữa trâu từ trên trời xanh rơi xuống lại trúng người người, liên lụy tới vương gia, tiểu thư.
Hai vị cô nương bật cười khanh khách. Diệp Tiểu Thiên không biết bọn họ đang thì thầm gì, nghe thấy tiếng cười liền quay đầu nhìn họ. Oánh Oánh được hắn nịnh nọt vài câu nên tâm trạng rất vui. Chỉ một câu tình tứ đơn giản cũng đủ để mang niềm vui lấp đầy tâm hồn nàng.
Hạ Oánh Oánh nói với vẻ vẫn chưa hết do dự:
- Chàng cũng chỉ là nịnh cho ta vui, còn gì nữa không?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Còn .... vẫn còn, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa, giống như mắt và lông mi vậy.
Oánh Oánh cười hì hì, nét mặt rạng rỡ, hỏi:
- Còn gì nữa không?
Diệp Tiểu Thiên tiếp:
- Còn nữa, hai ta ngày đêm không rời, sinh ra cả một đàn con đông đúc.
Oánh Oánh lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Oánh Oánh à, chuyện sinh con cái là mất nhiều thời gian lắm đấy! Nhất là những chuẩn bị trước khi sinh con.... phải rất nhiều lần, rất nhiều lần mới có thể thành công được. Đủ cho chúng ta làm cả đời đấy. - Đỏ...
Oánh Oánh khẽ gật đầu, cái hiểu cái không. Trong lòng nàng vẫn băn khoăn:
- Sinh con phải mất rất nhiều thời gian? Lại phải rất nhiều lần mới sinh được sao? Chẳng lẽ ta cũng là do cha mẹ cố công bao lần mới có được? Thế mà sao nhà ta từ trước tới giờ vẫn không ngừng sinh con đẻ cái?
Nàng sợ Diệp Tiểu thiên cảm thấy nàng không hiểu nên vẫn cố gắng gật gù ra vẻ hiểu rồi.
Tiểu Lộ nghe thấy câu nói này bất giác đỏ mặt lên. Tiểu Vi khẽ hỏi lại nàng:
- Này, cái này để cho lão gia nghe thấy thì không chặt chân hắn mới lạ.
Diệp Tiểu Thiên thấy Oánh Oánh hớn hở bèn nói: - Không giận ta nữa hả? Nào, cười cho ta xem nào.
Hạ Oánh Oánh nhoẻn cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc. Nhưng ngay lập tức, phát hiện mình đã đầu hàng quá nhanh, nàng vội vàng nghiêm mặt lại, gắt:
- Dựa vào cái gì mà chàng muốn ta cười là ta phải cười, không cười.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Được, vậy ta cười cho nàng xem, hì hì.
Hạ Oánh Oánh khẽ đánh hắn một cái, giọng gắt:
- Ngốc thật!
Ngưng Nhi đứng lặng lẽ trong đám người xếp hàng chờ, mắt thấy hai người kia cười nói trò chuyện điệu bộ rất thân thiết và vui vẻ. Nhìn hai người đi xa dần, lại nhìn Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí nghênh đón Diệp Tiểu Thiên, rồi Hạ Oánh Oánh chạy lên trước xoa xoa đầu Phúc Nhi, vỗ vỗ mông nó, hai cô nương một lớn một bé tụ lại với nhau vui vẻ hòa thuận mà trong lòng đau xót. Nhưng nàng cũng chẳng có dũng khí để đi theo mà chỉ âm thầm nhìn theo cả bọn rời xa.
- Đại thúc, làm phiền ông nhanh hơn chút, nhanh hơn chút.
Thủy Vũ ngồi trên xe, lấy cánh tay áo lau mồ hôi, nói:
- Mau đuổi theo, ông xem, ông nhìn đi, chính là cái xe treo cờ Dương gia ấy. Đại thúc, ông nhanh hơn chút, tôi sẽ trả hết số tiền tôi có cho ông.
Lúc này, Thủy Vũ ngồi trên xe vừa mới đi ra khỏi một đoạn đường núi hẹp. Nói là sơn cốc cũng không thực sự chính xác, hai bên vách núi cheo leo dường như bị rìu thần chém làm đổi tạo thành một lối đi hẹp ở giữa. Tuy, lối đi đó cũng không phải là hẹp lắm, có thể cho một xe đi qua, thậm chí hai bên trông còn có vẻ rộng rãi, nhưng nhìn về phía trước hay ngước lên trên đều chỉ thấy trời xanh, ở giữa là lối đi. Khe hẹp giữa hai ngọn núi lớn như thế này khiến người ta cảm giác như bị ngạt thở, bí bách. Hơn nữa, nàng cũng đang có chút lo lắng. Thế mà chỉ vừa ra khỏi được đoạn đường khe núi đó nàng đã cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái như bước vào cõi tiên.
Đúng lúc này, Thủy Vũ phát hiện ra mẹ nàng. Trên đường núi phía trước thình lình xuất hiện một chiếc xe nhỏ. Có khoảng chục thị vệ bảo vệ hai bên xe đang bước đi chậm rãi. Trước xe cắm một chiếc cờ có chữ “Dương”. Thủy Vũ bất giác cảm thấy rất vui mừng, vội vàng cuống cả lên.
Đợt đó Cửu Đương đưa Thủy Vũ đến Dương Phủ rồi cảo từ về luôn. Thủy Vũ đã hỏi những người trong Dương phủ, lại vô tình biết được mẹ mình đã theo Dương phu nhân rời Dương phủ về Tĩnh Châu. Thủy Vũ biết quá rõ Dương phu nhân, thừa hiểu bà ta chả có ý tốt gì với mẹ nàng, nên nàng không thể không lo lắng sốt ruột chuyện này.
Quả thật Thủy Vũ cũng không biết bố đẻ của Diêu Diêu là ai. Thân là thiếp của Dương Lâm, tuy với mục đích bản thân lấy tiền chôn cất mẹ, không có chút cảm tình nào với lão già này. Nhưng dù sao, xuất thân của mẹ Diêu Diệu, cộng với những điều nàng đã được dạy dỗ, lòng liêm sỉ tự tôn vẫn hết sức được coi trọng.
Tuy nàng si mê Dương Ứng Long và đã gửi mình cho hắn, nhưng nàng vẫn rất cứng miệng và nhất định không hé răng nói nửa lời về việc này, ngay với cả chị em tốt nhất của mình. Thế cho nên ngay cả Thủy Vũ cũng bị nàng ta giấu kín việc này. Tuy nhiên, Thủy Vũ là nô tì hầu hạ ngay cạnh nàng, hai người lại ở cùng một nơi, làm sao lại không có chút sơ hở nào. Cuối cùng việc này vẫn bị Thủy Vũ phát hiện ra.
Nhưng dù sao Thủy Vũ cũng vẫn dừng ở chỗ nghi ngờ thôi. Lại thêm, đó là sau khi Dương ứng long rời khỏi đó một thời gian, khi ngủ cùng mẹ của Diêu Diệu, nghe nàng ta nói mở mới sinh lòng nghi ngờ. Lúc này mẹ của Diêu Diêu mới tiết lộ ra chút tin tức, nói trong lòng nàng chính thức đã có người thương, còn lấy mộc bài của Dương Ứng Long tặng nàng cho Thủy Vũ xem, nói đó là tín vật mà tình lang đã tặng cho nàng. Thế nhưng nàng ta không nói tới thân phận của Dương Ứng Long.
Mẹ Diêu Diêu biết rõ Dương Ứng Long là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm ở Quý Châu. Không những thế nàng ta còn biết được cả mối quan hệ giữa họ Dương ở Bá Châu và Tình Châu. Chuyện này nếu tiết lộ ra, thanh danh của Dương Ứng Long sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ tình lang của mình, mẹ Diêu Diêu giữ kín như bưng thân phận của người đàn ông này. Nếu không Thúy Vũ cũng chẳng muốn trở lại Đồng Nhân mà trước tiên đưa Diêu Diệu tới Bá Châu rồi.
Chính vì lý do này, Thủy Vũ không nắm được dụng ý tại sao Dương Phu nhân lại đưa mẹ mình đi. Thế nên nàng rất lo vì chuyện này, chỉ sợ Dương phu nhân có ý muốn hại mẹ mình cho hả giận. Đúng lúc nàng phải ra khỏi nhà cám ơn, tiện thể mang theo ít tiền đưa người mướn lấy một chiếc xe đuổi theo mẹ.
Người lái xe là một ông lão tầm ngoài năm mươi tuổi, nghe Thuy Vũ nói chuyện liền chậm rãi lắc đầu nói:
- Cô nương, cô vội cũng chả ích gì. Con đường núi này tuy cô nhìn có vẻ gần nhưng nếu đuổi theo thì phải rất lâu. Nếu đi gấp quá thì con la này chốc nữa sẽ mất sức, chúng ta sẽ không đuổi kịp được đâu.
Ngươi xem con đường núi này hẹp như vậy, đuổi làm sao được? Thôi thì đợi chúng ta ra khỏi núi tính tiếp vậy. Khi xuống dốc tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ. Tiết cô nương, không phải tôi nói dóc chứ con đường núi kiểu này thì kể cả tôi cũng phải tới lúc xuống dốc mới dám đi nhanh hơn.
Thủy Vũ bất đắc dĩ bèn nói:
- Vâng, vậy thì phiền thúc thúc lợi dụng lúc xuống dốc cố gắng đi nhanh hơn chút. Con có việc gấp, nhất định phải đuổi theo chiếc xe kia mới được.
- Được, cô nương nhìn cho chuẩn nhé, đi nào!
Ông Oa Ngưu vung chiếc roi một vòng rất đẹp, đẩy nhanh tốc độ xe dần tiến về phía trước.
Lão đánh xe này không cố tình kéo dài thời gian. Quả thực đoạn đường này rất khó đi, con đường núi ngoắt ngoéo, ngoằn ngoèo như con rắn uốn lượn trong núi. Từ chân núi đến đỉnh núi tổng cộng có khoảng mười sáu mười bảy chỗ ngoặt. Độ cong của mỗi chỗ ngoặt đó ước chừng gần mười dặm và độ dốc thẳng đứng.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên người đánh xe kìm dây cương, cả kinh thốt lên.
- Toi rồi.
Thủy Vũ bổng ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi, tay chân bỗng chốc toát mồ hôi lạnh.