Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 211: Phó Hội

Chương 3: Phó Hội







Trong đình có đặt sẵn tiệc rượu, An Sát Sử Vương Hạo Minh, đại nho Giang Nam Thôi Tượng Sinh và các nhân vật quan trọng đều đã ngồi đó, trên tảng đá lớn ngoài đình cũng xếp hơn mười cái ghế, như cánh hoa vây lấy đình Tê Vân.

Trên đồng cỏ trong rừng hai bên cây cầu cũng đặt rất nhiều ghế tạo ra một cảnh tượng đông đảo chưa từng có. Ngày hôm nay hệt như cảnh Vương Dương Minh truyền đệ tử năm đó.

Cách bờ sông Nam Minh không xa, Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh xuống xe, phía trước đã có rất nhiều sĩ tử vô cùng hưng phấn hớt hải chạy. Diệp Tiểu Thiên nói:

- Hôm nay có nhiều người đến như vậy, ta lại không biết một chút tin tức. Oánh Oánh, bây giờ Thổi tiên sinh đang ăn tiệc, đám sĩ tử có thể tự đến sao?

- Đương nhiên không thể! Còn có Vương An Sát và một vài vị quan viên nữa, làm sao có thể để cho người không có phận sự trà trộn vào được.

- Hả? Vậy ta và nàng có thể vào không? - A!

Nàng giật mình nhận ra mình đã nói sai, vội vàng sửa lại:

- Đương nhiên có thể, nhà ta là đại tộc bản địa, chỉ với việc nhà ta đông người như vậy, ai dám không nhường ba phần? Nhất là những vị quan từ nơi khác tới, càng phải nịnh bợ đại tộc bản địa chúng ta ấy chứ. Nếu không, bọn họ há có thể đứng vững nổi sao? Bây giờ hắn phải xin vài vị trí bô lão ở Quý Dương rồi.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ cũng phải, có điều những tộc lớn ở nơi khác đều có nhiều đệ tử mang công danh nên có uy vọng lớn ở địa phương, quan địa phương muốn đứng vững thì không thể không bám vào những gia tộc lớn địa phương này. Có nhiều nơi, gia tộc lớn địa phương quá mạnh còn có thể bắt nạt quan địa phương.

Nhưng ở Quý Châu văn giáo không thịnh hành, thế lực của gia tộc mạnh lại không thuộc công danh. Gia tộc Oánh Oánh đồng người như vậy, đương nhiên ở địa phương sẽ có quyền thao túng. Diệp Tiểu Thiên nói:

- Vậy nhất định lệnh tôn là một trong số các bô lão rồi.

Nàng thản nhiên đáp:

- Gia gia của ta mới là bộ lão, có điều hôm nay người không tới, để cho cha ta tới thay. Hai người đi tới bên bờ sông Nam Minh, vài tên nha sai ra chặn:

- Đứng lại! Tiệc khách này là của Ấn Sát Sứ đại nhân, người không có phận sự xin tránh ra!

Mấy nha sai kia ăn nói cũng khá lịch sự, dù sao nơi này cũng nhiều dân tộc sinh sống, nếu không phải người Hán, cho dù chỉ là một tiểu nhân vật bình thường, một khi gây ra tranh chấp cũng sẽ dây dưa một người kéo tới một nhà, một nhà kéo cả một thôn, cuối cùng cả bộ lạc cũng sẽ ra trận. Tới lúc đó bọn họ chịu không nổi.

Tiểu Lộ đưa thiệp mời trong tay ra:

- Chúng ta được mời tới dự tiệc.

Một nha sai nhận lấy tấm thiệp từ tay Tiểu Lộ cô nương, cau mày nói:

- Vậy sao lại mang theo con thú to thế này? Nhỡ nó nổi điên...

Diêu Diệu ôm bắp chân to đùng của Đại Cá Tử:

- Đại Cả Tử sẽ không đâu. Đại Cá Tử rất nghe lời.

Tiểu Vi nói:

- Ngươi yên tâm, con vượn này rất thông minh, hơn nữa chúng ta không lên đó, chỉ ở bên bờ thôi.

Tên sai nha kia do dự một chút, đành nói:

- Vậy các ngươi phải trông nó cho cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì. Người ngồi trên kia đều là quý nhân, nhỡ làm sao, chúng ta không may, các ngươi cũng không chịu nối trách nhiệm đâu. Dứt lời, họ cũng tránh ra một con đường cho bọn người Diệp Tiểu Thiên đi qua.

Điền Diệu Văn đang gảy đàn hơi khựng lại một nhịp, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên bức rèm vang lên leng keng, một vị công tử đẹp như ngọc từ bên ngoài tự nhiên bước vào. Nàng không cần quay lại bởi người dám bất lịch sự không bảo đã vào phòng nàng, ngoài thân ca ca của nàng, không có người thứ hai.

Điền Bân Phi thấy nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với mình, mỉm cười, nhẹ nhàng nhất quạt xếp, bước tới bên cạnh muội muội, dựa vào ghế. Y đã quen với vẻ lạnh lùng của muội muội.

Y ngồi vào chỗ của mình, nói với muội muội:

- Tiểu muội, muội đang tranh chức Huyện thừa huyện Hồ sao?

- Đúng vậy.

Điền Bân Phi nhướn mày mỉm cười:

- Đối với chúng ta, nơi đó vừa xa lại tiếp giáp với Hồ Nghiễm, sao đột nhiên muội lại nhớ tới cái huyện loại ba đó? Sắp xếp người của chúng ta vào Bố Chính Ti hoặc Đề Hình Ti không phải có lợi hơn sao?

Điền Diệu Văn liền đáp:

- Không phải ca đã đặt hết hy vọng quật khởi của Điện gia ta vào Dương Ứng Long rồi sao? Ca lo bên ngoài, mọi chuyện do ca định. Ca đã muốn lợi dụng Dương Ứng Long để đạt được mục đích, muội quản nội đương nhiên phải phối hợp hết sức, chọn huyện Hồ cũng là vì mục đích tương tự.

Điền Bân Phi lại càng không hiểu:

- Tại sao nhúng tay vào huyện Hồ lại...

Y bỏ dở câu nói, nghĩ một lát, đột nhiên đứng dậy, bước ra sảnh trước, nhẹ nhàng ấn một cái lên bức tranh bác cô, một bức địa đồ đã được đánh dấu đủ màu buông xuống. Y chăm chú nhìn thật lâu, khóe miệng dẫn cong lên:

- Ta hiểu rồi!

Y hào hứng nhìn sang muội muội, hớn hở nói:

- Đặt vào huyện Hồ quả là một chiều kỳ diệu. Huyện Hồ này là nơi xung yếu nhất, là điểm chốt trên đường dịch trạm nối nam bắc. Một khi nó bị khóa, cả Quý Châu không ai có thể vào, mà mấy vạn hùng binh nơi biên thùy Nam Cương cũng hoàn toàn mất liên hệ với triều đình.

- Dương Ứng Long bừng bừng dã tâm, rất nhiều toan tính, nơi quan trọng như vậy tuyệt đối lão sẽ không bỏ qua. Chúng ta sắp người ở huyện Hồ quả là chiều hay. Chỉ tiếc muội là nữ tử, nếu không vì huynh cam nguyện nhượng hiên, để cho muội chủ trì nghiệp lớn của Điền gia, cam tâm tình nguyện ra roi cho muội.

Điền Diệu Văn khẽ khép hờ đôi mắt đẹp, suy nghĩ một chút, chầm chậm đáp:

- Sắp xếp của muội chỉ là chút điều chỉnh sau khi nghe kế hoạch của ca thôi. Nếu Dương Ứng Long đã sắp xếp ở huyện Hồ trước, chỉ sợ bây giờ chúng ta ra tay cũng nguy hiểm. Muội muốn tự mình đến huyện Hồ một chuyến xem thế nào.

Điền Bân Phi hơi nao nao, lập tức lấy lại sắc mặt đùa cợt:

- Đường tới huyện Hồ là đường núi gập ghềnh, đi lại không tiện, muội lại là hiền nội của ta. Muội không ở trong phủ, để lại một mình ta xử lý cả không phải càng lúng túng hơn sao?

- Nếu ca phán đoán không sai thì huyện Hồ chính là điểm mấu chốt để phá tình thế, há có thể không coi trọng? Nàng chầm chậm xoay người, nhìn ca ca:

- Gần đây ca không phục Dương Ứng Long. Dương Ứng Long thống trị Bá Châu thế nào?

Khuôn mặt Điền Bản Phi thoáng lướt qua một nét lo lắng. Y vỗ quạt lên bàn tay, thu lại quạt хếp:

- Được! Muội đi đi, chỉ mong ta và muội đồng tâm hiệp lực, để cho Điện gia một lần nữa bắt đầu chấn hưng từ ta, chớ để liệt tổ liệt tông thất vọng, chớ để con cháu sau này phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề này!

Điền Diệu Văn không nói gì, chỉ cúi đầu, ngón tay thỏ ngọc khẽ gảy, một khúc “Mai hoa dẫn”. Điền Bân Phi nhắm mắt lẳng lặng mà nghe, tới khi tiếng đàn dứt rồi mà dư vị vẫn quẩn quanh, y mới nhẹ nhàng đứng dậy bước ra ngoài nhẹ như một áng mây.

Trên núi Kiềm Linh, trong khu rừng, nào chim nào hoa đan xen nhau thành một bức tranh đầy mỹ Dương Ứng Long chống một cây trượng trúc chầm chậm đi qua đi lại. Mấy con khỉ bò trên tàng cây dòm dòm ngó ngó, nhưng lão vừa ngẩng đầu, lũ hầu tử khôn lỏi lập tức trèo lên cành cao hơn, rồi quay xuống làm mặt xấu trêu lão đầy tự đắc. Dương Ứng Long không nhịn được phá lên cười.

Triệu Hâm đứng hầu bên cạnh, xung quanh mười mấy thị vệ phân tán trong rừng, lấy Dương Ứng Long làm trung tâm, đồng bộ di chuyển về phía trước. Thấy y dựng, họ cũng dùng.

Dương Ứng Long ngồi xuống một cành cây vừa thô vừa to vắt ngang dưới đất, cười hỏi:

- Hắn lúc này yến Tế Vân đã bắt đầu, ngươi có sắp xếp Văn Viễn đến không?

Triệu Hâm thưa:

- Tỷ chức đã cho người đi sắp xếp.

Dương Ứng Long khẽ gật đầu:

- Tuy tiền đồ của Văn Viễn không thể ở lại lão hủ nho họ Thôi kia, nhưng tạo quan hệ với lão cũng không có gì không tốt. Tốt nhất là làm môn hạ của lão, làm môn sinh của lão càng tốt hơn. Có tấm chiêu bài họ Thôi này rất có ích với đường làm quan của Văn Viễn.

- Vâng, đại nhân tính thật dài.

Triệu Vận cũng ngồi xuống một bên, nói:

- Đại nhân, ba năm trước Hồ Lô lĩnh mới trục xuất thổ ty, thiết lập nha môn, thành lập huyện chế, khi đó tiểu nhân đã đề nghị đại nhân ra tay thu xếp nhưng bị ngài bác bỏ thẳng thừng. Tại sao hôm nay đột nhiên ngài lại quan tâm tới huyện Hồ?

Dương Ứng Long khẽ thở dài:

- Ba năm trước, hai vị thổ ty của huyện Hồ tranh đấu, triều đình thừa cơ xuất binh can thiệp, trục xuất cả hai vị Thủ ty kế thừa chức vị, xây huyện nha, đặt lưu quan. Khi đó, toàn bộ triều đình đều chăm chăm nhìn vào huyền Hồ, chúng ta làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ?

- Nếu không phải bất đắc dĩ, bây giờ ta vẫn chẳng muốn chen chân vào huyện Hồ, chỉ cần không để cho triều đình nắm được huyện Hồ là đủ. Kế hoạch ban đầu của ta là trước tiên nâng đỡ Cách Cách Ốc lên, khống chế Cổ Thần Giáo, dùng khoảng mười năm khống chế vài chục vạn Sơn Miếu trong tay, nhưng đáng tiếc, kế hoạch sắp thành lại bại.

Dương Ứng Long trầm ngâm thật lâu, lại tiếp tục mỉm cười:

- Cũng may, không ngờ một đoạn tình duyên của ta ở Tình Duyên lại để lại cốt nhục, mà bây giờ quan hệ của nó và Tôn giả lại phức tạp như vậy.

- Diêu Diêu là xương trong xương, thịt trong thịt của ta, chẳng lẽ quay lưng đối nghịch với phụ thân ruột của nó sao? Từ đó thì ta cũng có thể kiểm soát Cổ Thần giáo rồi, bên phía huyện Hồ cũng phải nhanh chóng bắt tay vào làm, nếu hai bên đều chậm lại thì cực kỳ bất lợi với đại sự của ta.

Triệu Hâm cũng hiểu ra phần nào, chậm rãi gật gù:

- Ty chức đã hiểu.

Dương Ứng Long đột nhiên hỏi:

- Lão hồ ly nhà họ An có động tĩnh gì không?

- Theo như phân phó của đại nhân, ty chức đã phải người tập trung vào “Đại trạch cát”, lão gia hỏa kia vẫn một mực co đầu rút cổ không chịu ra mặt, cũng không biết lão muốn làm

Dương Ứng Long cau mày:

- Lão gia hỏa này, vì sao cuối cùng lại đến?

Ngẫm nghĩ một lúc lão vẫn không lần mò được đầu mối gì, đành lắc đầu, tiếp tục đi lên núi.

Trên thượng du sông Nam Minh có một con rùa đá lớn, cách con rùa đá khoảng nửa dặm có một khối đá nổi trên mặt nước, một vị lão nhân tóc trắng đội nón trúc rộng vành cầm cần câu, thần thái khoan thai. Cách đó không xa phía sau có một người trẻ tuổi đang đứng chắp tay, có vẻ giống như một vị gia phó. Nhưng nếu có người quen nhìn thấy sẽ nhận ra y là tôn đại công tử An gia An Nam Thiên, từ đó có thể suy ra được lão giả cầm cần câu kia là ai.

Phao khẽ động, có cá cắn câu, lão nhân giật cần rất nhanh. Một con cá màu bạc to chừng một bàn tay rơi xuống đất. An Nam Thiên lập tức bước lên vài bước, gỡ con cá khỏi lưỡi câu ném vào sọt, cười nói:

- Gia gia thật là may, buổi câu cá hôm nay lần nào buông cần cũng được cá.

An Quốc Duy mỉm cười, cặp mắt già nua mà vẫn cơ trí bên dưới vành nón quét qua tòa đình nhỏ trên lưng con rùa đá, chậm rãi nói:

- Nếu có cơ hội thì mời vị bằng hữu Tôn giả kia đến. Lão phu muốn gặp hắn một lần! Dứt lời, cần câu lại được hất lên, lão lại tiếp tục nhìn mặt nước...





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch