Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 221: Một nồi cơm sống

Chương 13: Một nồi cơm sống







Diệp Tiểu Thiên trần truồng nằm trên giường, nhìn đống chăn lớn trước mặt mà khóc không ra nước mắt. Hình như Oánh Oánh cảm giác được hắn đang nhìn lưng mình, nhịn không được, ngượng ngùng hỏi: - Tướng công, sao chàng còn chưa ngủ?

Hắn khàn giọng đáp: - Ta không ngủ được.

- Ồ! Vậy chúng ta nói chuyện đi. Nàng khẽ xoay người, he hé một mắt, há cái miệng nhỏ kinh ngạc hỏi: - A! Sao chàng lại cởi đồ rồi? Nàng vội nhắm mắt lại, đỏ mặt nói: - Nhỡ bị cảm lạnh thì sao?

Hắn khẽ xoa gò má nàng: - Không sao, bây giờ ta ... rất nóng.

- Có phải vì uống rượu không? Ta cũng nóng. - Vậy nàng cũng cởi hết ra như ta đi.

Nàng nắm chặt tay, ngượng ngùng nói: - Người ta không cần, vô duyên lăm.

- Oánh Oánh, chúng ta thế này không làm được vợ chồng.

Nàng kinh ngạc mở mắt, không dám nhìn lồng ngực ở trần của hắn, chỉ đành nhìn lên mắt:

- Chúng ta đều ngủ chung một giường rồi, vẫn chưa tính là vợ chồng sao?

Diệp Tiểu Thiên vô lực hỏi: - Nàng có biết phải làm sao mới thành vợ chồng không?

- Đương nhiên là biết! Từ nhỏ tới lớn ta đã tham dự không biết bao nhiêu lễ thành hôn. Ca ca và tẩu tử của ta thành hôn ta đều

xem, có bái thiên địa, uống rượu hợp cần, ngủ chung một giường, là thành phu thê rồi.

Hắn ho khan: - Thực ra không phải như thế. Cái đó...sau khi đội náo động phong đi rồi, hai phu thê còn phải làm thêm vài việc

nữa mới có thể chính thức thành phu thê.

Oánh Oánh kinh ngạc hỏi: - Như vậy sao? Ta không biết, các ca ca và tẩu tử không ai nói với ta về chuyện này. Còn gì nữa?

Diệp Tiểu Thiên suýt phát khóc, Tướng quân đã đặt tên lên dây, còn phải giảng giải cho nàng kiến thức thường thức trên chiến

trường nữa sao? Sao mạng ta khổ vậy?

Đối mặt với một tiểu la lị như vậy, nếu thực sự phải giải thích, bỗng nhiên hắn cảm thấy khó có thể há miệng được. Do dự thật

lâu hắn mới nhớ tới màn hai con trâu giao phối hôm đó mình và Oánh Oánh đã thấy trên sườn núi.

Hắn lập tức hưng phấn nói: - Oánh Oánh, nàng còn nhớ chuyện hôm đó chúng ta nói chuyện trên sườn núi không? Chúng ta đ

thấy chuyện trâu đực bắt nạt trâu cái kia đó.

- Nhớ, vì sao đột nhiên tướng công lại nhắc tới chuyện này?

Hắn ấp a ấp úng: - Cái đó... muốn làm phu thê, nam nhân và nữ nhân cũng phải có ân ái. Cái đó...khi đó con trâu đực kia không

phải bắt nạt con trâu cái, mà chúng đang làm phu thê.

Oánh Oánh hoảng sợ che miệng: - Giống như hai con trâu kia sao?? Trời ơi, vậy...thật đáng sợ...

- Sao mà sợ? Nàng xem, bao nhiêu ca ca tẩu tẩu của muội thành thân không phải đều như vậy sao?

Oánh Oánh nghi ngờ nhìn hắn: - Có phải chàng gạt ta không đó?

Hắn buồn như đưa đám: - Làm sao ta lừa người được, thực sự là vậy đó!

Đêm dài đằng đẵng, nến đỏ bập bùng, dưới chữ hỷ dán trên đầu giường, tân lang đang đắng miệng khô lưỡi giải thích chân lý

cuộc sống khởi nguyên về loài người cho tân nương tử của mình. Nhưng hắn lại không giải thích được thế nào, đành dùng phép

ẩn dụ giải thích hàm súc một hồi, Oánh Oánh vốn đã ngây thơ nghe vậy lại càng không hiểu. Có điều, thấy lang quân đáng

thương như vậy, nàng vẫn tin mình nghĩ đúng, đỏ mặt hỏi lại: - Nhất định phải như vậy sao?

Diệp Tiểu Thiên không ngừng gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy, phải như vậy đó.

Do dự một lát, nàng ngượng ngùng che đôi gò má đang nóng rực: - Vậy chàng thổi tắt nến đi.

- Đêm tân hôn sao có thể thổi tắt nến được? Ta thả màn xuống là được rồi, nàng đừng ngại. Ở đây chỉ có nàng và tướng công của

nàng thôi.

Có vẻ như những lời này đã đả động đến tâm hồn thiếu nữ của Oánh Oánh. Nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.

Màn che buông xuống, trong giường tối đen đầy thần bí. Oánh Oánh đỏ mặt đứng dậy, nơm nớp lo sợ quỳ xuống giường, bày một

tư thế giống như con bò cái kia.

Diệp Tiểu Thiên ngơ ngác hỏi: - Nàng làm gì vậy?

Nàng ngượng ngùng nói: - Không phải chàng đã nói muốn giống với con trâu kia là có thể làm phu thê chính thức sao?

Diệp Tiểu Thiên bị nàng đẩy hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, toàn thân chết lặng. Chưa kể hắn cũng chẳng biết gì nhiều,

mới lần đầu tiên đã bắt đầu với động tác khó khăn như vậy, tuy nhìn rất mê người, nhưng cũng luống cuống tay chân.

- Đơn giản trước đã thì hơn. Hắn lại phải đắng miệng khô lưỡi giải thích.

- Choang choạng choạng, trời khuya đêm tối, tắt đèn đóng cửa!

- Cạch...trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.

Hai người tuần đếm điểm canh, một cầm chiêng, một cầm gậy, chậm rãi đi qua con đường dài. Đã đến canh ba, đối tân phu thê

đáng thương cuối cùng đã kết thúc quá trình nghiên cứu thảo luận lý luận “âm dương hòa hợp”, bắt đầu vào giai đoạn thăm dò

thực chất.

Oánh Oánh bị Diệp Tiểu Thiên lột thành một cô cừu trắng nhỏ, khum tay che chỗ kín nằm im trên giường không nhúc nhích, chỉ

có bộ ngực nở nang đang phập phồng dồn dập. Diệp Tiểu Thiên càng nhìn càng ghé sát lại, ghé sát tới mức không nhìn rõ được

khuôn mặt nhỏ nhắn nữa, bốn cánh môi gắn liền với nhau, vừa lành lạnh, lại ngọt ngào.

Một lát sau, hai người nhẹ nhàng tách nhau ra, Oánh Oánh vấn khép chặt hai mặt, hơi thở vấn dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng, xinh

đẹp mị hoặc. Bản năng của nàng ý thức được có chuyện gì sắp xảy ra, đôi bàn tay nhỏ bé vội vàng vơ chăn bên người đáp ngang

hông, đôi mắt cá chân tròn nhỏ như chân răng cũng hơi co lại. - A!

Diệp Tiểu Thiên vừa chạm vào nàng, nàng đã sợ tới mức vội vàng rụt lại.

Hắn thở dồn: - Nàng đừng trốn. Vợ chồng là quà tặng của cuộc đời, đây là việc tất yếu phải trải qua.

Nàng nhắm mắt lại, run giọng nói: - Được, ta không tránh, không tránh...

Diệp Tiểu Thiến bước lên, Oánh Oánh lùi lại theo bản năng, hắn không nói gì, chỉ một mực tiến lên, hai người cứ như vậy một tiến

một lùi, như sâu đo, cuối cùng, nàng la lên một tiếng nhỏ, đập đầu vào giường, cơ thể co lại như con tôm.

Diệp Tiểu Thiên vừa vội vừa cuống, mồ hôi đầy đầu: - Oánh Oánh, nàng đừng trốn nữa, xuống dưới đi.

- Nhưng người ta sợ, người ta nhớ lại con trâu đực hôm đó, rất sợ.

Diệp Tiểu Thiên không biết nên khóc hay nên cười: - Ta cũng không phải trâu đực, nàng không cần sợ. Ta sẽ rất dịu dàng,

nàng...xuống đây đi.

Nàng nghe lời trườn dần xuống, nhưng hắn vừa mới vào, cảm thấy hơi khác một chút nàng lại co rụt lại. Hai người cứ một tiến

một lùi như vậy cho tới khi nàng lại kêu lên một lần nữa, nàng lại đập đầu vào giường.

Hắn chống hai tay lên giường, hơi run lên. Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp, càng ngày càng giống một con trâu đực, cực kỳ bại

hoại nói: - Oánh Oánh, nàng đừng trốn nữa. Sao nàng...nàng dịch xuống một chút đi...

Nàng nhút nhát thưa: - Dạ!

Lại một hồi người tiến ta lùi, cứ như vậy ba lần, tinh thần sức khỏe của Diệp Tiểu Thiên đều cạn, hắn co quắp ngã xuống giường

không nhúc nhích. Hình như Oánh Oánh cũng biết mình làm sai chuyện, áy náy nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tướng công, chàng làm

sao vậy?

Diệp Tiểu Thiên uể oải hết sức đáp: - Chảy máu rồi.

Nàng cả kinh kêu lên: - A! Ta chảy máu ?

Hắn khóc không ra nước mắt: - Không phải nàng chảy máu. Là ta chảy máu! Cổ tay của ta... ban ngày đã vạch ra lấy máu, vì hơi

quá sức...

Nàng rón rén hỏi: - Tướng công, vậy chúng ta...

Hắn ủ rũ cúi đầu: - Ta cẩn thận một chút là được. Nàng vẫn còn nhỏ, chờ lớn lên chút nữa... rồi nói sau.

Nàng sâu kín hỏi: - Chàng giận sao? - Không.

Nàng tội nghiệp nói: - Chàng xem, ngay cả nói với ta chàng cũng không muốn nói, nhất định là rất giận. - Không!

Nàng cắn môi khẽ nói: - Tướng công, nếu không chúng ta lại thử lại xem, lần này nhất định ta sẽ không trốn nữa.

Hắn phấn chấn hẳn lên: - Nàng thực sự không tránh chứ?

Nàng như nghĩa sĩ chuẩn bị ra pháp trường, bi tráng gật gật đầu: - Dạ! Không tránh!

Diệp Tiểu Thiên đại hỷ, trở mình bỏ lên, xem xét vết thương trên cổ tay một chút, cảm xúc lại dâng trào, thúc ngựa vùng thương,

chuẩn bị ra trận...

- A! Đau quá đau quá! Đau chết mất!

Oánh Oánh dùng chăn che lại thân thể mềm mại, giật mình nhìn Diệp Tiểu Thiên đang ôm bắp chân thống khổ: - Tướng công,

chàng lại sao vậy?

Hắn thở không ra hơi: - Chuột rút! Chuột rút chân ta. Ui da đau chết mất...

Nàng mở tròn đôi mắt to động lòng người, vô tội nhìn hắn.

Gà gáy ba lần, trời sáng dần, hai người mặc đồ chỉnh tề nằm trên giường. Oánh Oánh cong người như cây cung ngủ say sưa. Còn

Diệp Tiểu Thiên suốt đêm không ngủ, nằm gối lên cánh tay nhìn đỉnh màn đầy phiền muộn.

Đại khái là vì quá vội, lại được Oánh Oánh cổ vũ, hắn phấn khởi muốn thử lại hai ba lần nữa, nhưng lần nào cũng vậy, vừa mới

“vào cửa”, cái chân vừa mới rút gân kia lại dở chứng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ. Một gốc cải thìa trong veo vẻo bày sẵn lên đĩa mồi

ngay trước mắt, con lợn Diệp Tiểu Thiên lại không thể ăn. Uất ức biết bao nhiêu?

Tiếng gà gáy sáng đánh thức Oánh Oánh dậy, nàng dụi dụi mắt, chợt nhận ra Diệp Tiểu Thiên đang nằm bên cạnh, khẽ ối một

tiếng, hai má đỏ hồng, một cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ dâng lên, ngọt ngào và cả thỏa mãn.

Nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện chăn gối sẽ không cảm thấy sự mất mát giống như Diệp Tiểu Thiên, được ngủ cả đêm

bên nam nhân mình yêu, đối với nàng, điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn, tựa như chỉ trong một đêm nàng đã trưởng thành.

- Oánh Oánh, nàng tỉnh rồi sao?

Diệp Tiểu Thiên vừa nhìn sang, nàng vội xấu hổ chùm chăn che gương mặt đang nóng bừng lên. Tuy đêm qua hắn chưa bật đao

bạt kiếm thực sự nhập Đào Nguyên, nhưng dù sao cũng đã có - sự tiếp xúc khá thân mật.

- Vừa rồi ta còn chưa làm gì nàng, vậy mà đã xấu hổ rồi.

Tuy không nhìn rõ được tâm tư phức tạp đó của nữ nhân, nhưng thấy nàng như vậy hắn vừa bực vừa buồn cười, vội ho khan một

tiếng: - Oánh Oánh, ta đã nghĩ kỹ rồi, nàng quay về cứ nói với cha nàng rằng chúng ta đã chính thức là phu thê, nói không chừng

có thể lựa được ông, ông sẽ không cố tách chúng ta ra.

Oánh Oánh kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt to tròn chớp chớp, rất chân thành nói: - Người ta cũng là người

của chàng rồi mà.

Lời nói chân tình thâm sâu khiến cho Diệp Tiểu Thiện cảm động đến rơi nước mắt. Nếu đêm qua thực sự vào được cửa mới thực là

hoàn mỹ. Đã ngủ chung một đêm với một mỹ nhân tuyệt sắc thế này, mà nàng vẫn còn nguyên vẹn, thực mất mặt. Làm sao hắn

ngờ nổi nồi cơm này nấu cả đêm vẫn sống.

Sáng sớm, khi trả phòng, chưởng quỹ nhìn hắn cười thâm sâu, cười đến mức hắn cũng giật mình chột dạ. Rời khách sạn Đào

Nguyên, dọc đường đi, ai đi qua cũng nhìn bọn họ khiến cho hắn lại càng chột dạ. Nhưng có cô nương xinh đẹp như Oánh Oánh đi

bên cạnh, người ta nhìn lại cũng phải. Hắn chỉ đành tương ngạnh cố đi qua cho mau.

Lúc này trước nha môn đã đông kín người, vì sáng hôm nay sẽ công bố bảng danh sách cư nhân, nên có rất nhiều truyền tin đang

chờ cầm tiền thưởng cũng đang chăm chú nhìn vào bảng danh sách.

Một lúc sau, phủ nha mở cửa, mấy sai nha mang theo một thùng bột nhão cầm bảng danh sách bước ra, dán lên tường. Rất

nhiều thí sinh tự mình đến xem đều ào ào chen lấn tới, muốn xem trước trên bảng có tên mình không.

Trên mấy tờ giấy đỏ lớn viết rõ ràng ba mươi cái tên thi đỗ cử nhân chính quy cùng với - quê quán và chỗ ở hiện nay của họ. Có

vài người nhanh mắt nhìn lấy một cái tên, ghi nhớ địa chỉ rồi chen lấn ra ngoài.

Căn bản thì Diệp Tiểu Thiên cũng không quan tâm tên mình có trên đó không, dẫn theo Oánh Oán về nhà trọ, còn chưa đẩy cửa

bước vào sân, mấy người bảo hỷ đã xộc vào như bay. Bình thường người bảo hỷ vẫn tranh nhau đi làm một đoàn, ai vào trước

tiền thưởng sẽ lớn nhất.

Người báo hỷ đầu tiên chạy vào thở không ra hơi, vừa thấy trước cửa có người, lập tức guồng chân nhanh hơn, tay gõ đồng la, há

miệng gào lên bằng tiếng Quý Châu: - Trúng cử rồi, trúng cử rồi!

Diệp Tiểu Thiên giật mình khiếp đảm, người kia chạy hồng hộc, tay gõ đồng la, nói một tràng tiếng thổ ngữ gì đó mà hắn nghe

không hiểu, vừa nghe đã nổi nóng. Hắn quay lại túm lấy cổ áo người nọ, thẹn quá thành giận: - Ngươi nói ai không dựng nổi?

Người nọ cao hứng: - Diệp Tiểu Thiên công tử trúng cử rồi!

- Sao ta lại bất lực hả? Nói cho ta nghe, sao ta lại bất lực?

- Ngươi chính là Diệp công tử sao? Ôi!

Người nọ nhè nhẹ xoa xoa tai mình, vội vàng cười làm lành: - Tiểu nhân nói lỡ, đại nhân ngài đừng chấp tiểu nhân. Diệp công tử,

ngài trúng cử rồi! Chúc mừng lão nhân gia, chúc mừng cử nhân lão nhân gia. Người đậu cử nhân rồi!





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch