Dạ Thiên Tử
Chương 12: Hai kẻ dở hơi nấu cơm
- Khách sạn Đào Nguyên. Oánh Oánh, chúng ta vào đây đi!
Diệp Tiểu Thiên ngửa đầu nhìn tấm bảng trên của khách sạn. Hắn nắm bàn tay nhỏ bé mà mềm mại của nàng, cảm thấy rất thỏa mãn.
Oánh Oánh nói: - Ta vẫn thích khách sạn Đồng Tâm kia hơn. Cái tên Đồng Tâm rất dễ nghe.
- Oánh Oánh, nàng không thấy tên Đào Nguyên dễ nghe hơn sao?
- Hả? Đào Nguyên dễ nghe hơn Đồng Tâm? Sao ta không biết vậy?
- Cái này...vì nàng đọc sách tương đối ít. - Hả?
- Khụ! Thực ra là thế này, khách sạn Đồng tâm là nhà trọ thôi, nên nhà này tru nhã hơn một chút. Chỉ nhìn cửa cũng thấy là một
khách sạn thượng đăng. Ngày đầu tiên chúng ta làm phu thê, đương nhiên phải chọn nơi tốt một chút. (dạng 1 cái như nhà nghỉ
1 cái như khách sạn, cái khách sạn xịn hơn)
- Đúng là Tiểu Thiên ca ca luôn cẩn thận tinh tế.
Khuôn mặt Oánh Oánh đỏ tng như quả hồng, xấu hổ liếc Diệp Tiểu Thiên. Thấy nét mặt của nàng vô thức trở nên quyến rũ, lòng
hắn hơi run lên, chỉ muốn lập tức lao vào Đào Nguyên, vội kéo bàn tay nhỏ của nàng: - Chúng ta vào đi thôi! - Đừng...
Đột nhiên nàng cắn chặt đôi môi anh đào do dự.
- Sao vậy?
Nàng xấu hổ: - Chàng nói đây là đại lễ chúng ta thành phu thê. Ta muốn...ta muốn...
- Sao? - Ta nghĩ, chúng ta cũng cần mua một ít nến đỏ và chữ hỷ. Mặc dù không có lệnh của cha mẹ hay lời của bà mối, nhưng
người ta...muốn làm thê tử của chàng.
- Nàng nói đúng. Cái này không thể qua loa được. Đi, chúng ta đi mua nến Long Phượng!
Khi nàng chạy đến nói với hắn phản ứng của nhà mình đã biết thân phận của hắn, hắn liền nghĩ tới chiêu “Rút củi dưới đáy nồi”
này. Được nàng đồng ý, hai người đi tìm thuê phòng. Trước khi đi Diệp Tiểu Thiên đã cố ý gọi Mao Vấn Trí dặn dò gã vài câu, chỉ
nói mình và Oánh Oánh cần đi làm một việc, đêm nay không về, bảo bọn họ không cần lo lắng
Diệp Tiểu Thiên dặn Mao Vấn Trí cũng là có tính toán. Nếu hắn dặn Đông Thiên và Hoa Vân Phi, chỉ sợ cả hai sẽ không yên tâm
để cho hắn đi một mình, còn Mao Vấn Trí tính tình cẩu thả sẽ không nghĩ nhiều. Quả nhiên, gã chỉ gật gù đồng ý, vì vậy hai người
thuận lợi rời đi.
Diệp Tiểu Thiên mua nến Long Phượng, chữ hỷ đỏ thẫm thậm chí còn mua cả rượu hỷ. Tất cả đều được xếp gọn trong một cái
giỏ, trên phủ một tấm vải đỏ. Sau đó hắn kéo tay Oánh Oánh quay về khách sạn Đào Nguyên.
- Chưởng quỹ, cho một gian phòng trên.
Đứng trước quầy, Diệp Tiểu Thiền bồn chồn cố tự trấn an bản thân mà nói với gã chưởng quầy đang gây gảy bàn tính bên trong.
Lão chưởng quỹ kia xấu xí, dáng người gầy mà cao, dưới hàm nuôi một bộ râu chuột được cắt tỉa cẩn thận. Nghe có người gọi,
đầu ngón tay lão gảy tách một cái cố định hạt gỗ, đặt chặn giấy lên đống sổ sách, ngẩng đầu lên đã nở nụ cười thật tươi.
- Ôi! Khách quan, là ngài đó sao? Một gian phòng trên đúng không? Ngài yên tân, khách hàng qu tiểu lão nhân tuyệt đối không
gài bẫy ngài đâu. Quy tắc cũ, giá cả cũ, người khác không có được giá tốt như vậy đâu. Khà khà khà, mời ngài, đăng ký ở đây.
Tiểu Tứ, đưa vị cô nương này lên phòng trước đi, vẫn là gian giữa đó...
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ không ổn. Ta vừa mới đến khách sạn Đào Nguyên này lần đầu, sao lại là khách cũ được? Không phải
nhận lâm chứ? Được rồi, cũng chẳng hơi đâu lý luận với lão về việc này, có giá tốt là được. Có lợi mà không chiếm là thằng ngốc!
Diệp Tiểu Thiên đi lên trước quầy ghi vào sổ đăng ký khách. Oánh Oánh nghi ngờ liếc hắn, lại được tiểu nhị dẫn đi.
Diệp Tiểu Thiên đăng ký xong, mang theo gió đồ đi theo tiểu nhị dẫn đường vào phòng giữa tầng trên, đẩy cửa bước vào, vui
mừng nhướn mày gọi: - Oánh Oánh...
Quả nhiên đây là gian giữa tầng trên. Gian ngoài là phòng khách có bàn có ghế rất rộng rãi, cách một tấm vải là phòng ngủ.
Oánh Oánh đang ngồi trên ghế, vừa thấy hắn bước vào lập tức nhảy dựng lên, đanh mặt cảnh giác hỏi: - Chỗ này người thường
đến sao?
Hắn ngẩn ra: - 0?
- Đưa cô nương nào đến? - 0
- Hừ! Ngươi là một tên háo sắc. Ta không quan tâm ngươi nữa.
Nàng phất tay áo muốn đi ra. Hắn cuống lên vội đặt giỏ đồ xuống giữ chặt tay áo nàng: - Cái gì? A, ta cũng mới đến lần đầu, à,
ta cũng không hiểu tại sao chưởng quỹ kia lại nhận ta làm người quen. Có lẽ là nhận làm người.
Nàng lườm hắn, cười lạnh: - Bịa chuyện! Ngươi tiếp tục bịa chuyện! Trùng hợp nhỉ, người ta nhận làm người sao?
Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ trán, rõ ràng là một tiểu nha đầu ngây ngô, thậm chí còn không biết tí gì về chuyện giữa nam và nữ,
nhưng sao độ ghen, sự nghi ngờ lại không cần học cũng biết thế này? Chẳng lẽ đây là bản năng thiên phú của nữ nhân?
Hắn giải thích mãi nàng vẫn không tin, đầm giận, kéo tay nàng: - Đi! Chúng ta đi tìm chưởng quỹ kia hỏi cho rõ. Ta không làm
việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa. Oánh Oánh, nàng phải tin ta...
- Đám ca ca nhà ta cũng nói với các tẩu tử như vậy đó, nhưng bọn họ ra khỏi cửa vẫn cứ lăng nhăng.
Diệp Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt, kéo Oánh Oánh đang nổi giận đùng đùng ra ngoài sảnh, chỉ thấy lão già râu chuột đang
khom lưng cúi đầu với một vị khách cầm roi ngựa: - Ôi! Khách quan, là ngài đó à? Một gian phòng trên đúng không? Ngài yên
tâm, khách quen rồi, tiểu nhân sẽ không gài bẫy ngài đâu. Cứ như cũ, giá cả cũ, người khác sẽ không có được giá tốt vậy đâu.
Khà khà khà, mời ngài, đăng ký ở đây.
Diệp Tiểu Thiên khựng lại, nói với Oánh Oánh: - Đó, nàng thấy chưa? Với ai lão cũng nói như vậy đó, lão là chủ quán, đương
nhiên cố ý lôi kéo làm quen.
Nàng đảo đôi mắt đen lúng liếng, chần chờ nói: - Có lẽ... người này cũng là khách quen...
Một hán tử cao lớn vai đeo hầu bao bước vào khách sạn, ồm ồm oang oang nói: - Ai nha cha mẹ ơi, đường Quý Châu các ngươi
thật khó đi. Mông ta sắp nát rồi, nhanh sắp cho ta một gian phòng, ta nghỉ ngơi cho tốt.
Lão đầu râu chuột lại vội vàng ra nghênh đón, cúi đầu khom lưng nói: - Ôi! Khách quan, là ngài đó à? Một gian phòng trên đúng
không? Ngài yên tâm, khách quen rồi, tiểu nhân sẽ không gài bẫy ngài đâu. Quy củ cũ, giá cả cũ, người ngoài sẽ không có được
giá tốt vậy đâu. Khà khà khà, mời ngài, đăng ký ở đây.
Đại hán kia trợn trừng mắt: - Nói cái gì thế hả? Ta vừa mới tới Quý Châu các ngươi, sao là khách quen được?
Lão nhăn răng cười vuốt đuôi: - Ai tới đều là khách. Ngài thấy thoải mái là tốt rồi. Một lần là mới, hai lần là quen, lần tới ngài lại
đến chẳng phải là khách hàng cũ rồi sao?
Đại hán kia cười nói: - Chưởng quỹ ngươi đúng là người buôn bán, nói một hồi khiến cho ta cũng chẳng hiểu gì luôn. Được, lần
sau đến sẽ lại ở đây. Nhanh xếp phòng cho ta, đưa thêm mười cái bánh bao không nhân, thêm hai món ăn, một bầu rượu. Mình
ta ăn bằng hai người, cần nghỉ ngơi một chút.
Diệp Tiểu Thiên như gặp cứu tinh, vội vàng nói với Oánh Oánh: - Nàng xem đi. Nàng xem đi, ta đã nói là chưởng quỹ này đang
muốn lôi kéo khách rồi mà.
Nghe vậy nàng cũng biết mình đã hiểu lầm hắn, le lưỡi, ngượng ngùng nói: - Xin lỗi nhé Tiểu Thiên ca, vừa nãy nghe lão nói ta
lập tức cảm thấy khó chịu. Đúng là thiếp không tốt, không nên nghi ngờ chàng.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói: - Vậy có nghĩa là nàng yêu ta, đương nhiên ta sẽ không tức giận. Đi, chúng
ta về phòng đi thôi. Trời tối đến nơi rồi, một khắc đáng giá ngàn vàng đó.
Nàng xấu hổ nói: - Tốt, Nàng lẳng lặng đưa tay ra cho hắn nắm, đôi tân phu thê cùng quay về chỗ ở của mình.
Hai người đóng kín phòng, dán giấy đỏ lên cửa, lên đầu giường, lại đặt một đội nến Long Phụng đỏ rực trên chiếc bàn nhỏ trước
giường, cả gian phòng lập tức như thay da đổi thịt, rất giống với phòng hoa.
Diệp Tiểu Thiên lấy ra một bầu rượu, hai món ăn bày lên bàn. Nàng rũ tấm vải đỏ trong giỏ trùm lên đầu mình, không cần bà mối
tự mình với Diệp Tiểu Thiên với nhau ba cái. Khi hắn gỡ tấm khăn xuống, thấy khuôn mặt dịu dàng vừa xấu hổ vừa vui mừng,
kiều mẹ hớp hồn người, thì ngây dại.
Oánh Oánh bị hắn nhìn tới mức phát ngượng, ngại ngùng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay hắn, ôn nhu nói: - Tướng công...
Nghe tiếng gọi này, xương cốt Diệp Tiểu Thiên đều mềm nhũn. Nhìn mỹ nhân trước mắt, nhất thời cảm thấy hơi hốt hoảng như
thể mình đang chìm trong mộng, tuy hôn lễ của bọn họ đơn giản đến hết cỡ, nhưng cảm giác hạnh phúc khó tả này lại tràn ngập
thể xác và tinh thần của hắn.
Cuống họng Diệp Tiểu Thiên hơi khàn đi, khẽ ho khan một tiếng: - Nương tử, chúng ta...uống rượu hợp cần thôi.
- Da! Nàng cụp mi, nhẹ nhàng đáp lời, cảm thấy như thể mình là một tiểu tức phụ.
Diệp Tiểu Thiên run run rót đầy hai chén rượu, hai người cùng nâng chén, vòng tay uống chén rượu giao bối.
- Khụ khụ khụ...
Oánh Oánh uống hết chén rượu lập tức ho khan, trên mặt mọc hai vầng mặt trời đỏ ửng, hai mắt trở nên long lanh, sóng mắt lưu
chuyển càng thêm kiều diễm.
Diệp Tiểu Thiên đặt chiếc chén của nàng lên bàn, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mà nói thật dịu dàng: - Nương tử!
Oánh Oánh xấu hổ vui mừng đáp lại: - Tướng công!
Diệp Tiểu Thiên liếc một mắt lên giường, nhỏ giọng hỏi: - Nương tử, chúng ta...chúng ta không cần phải...
Nàng cúi thấp đầu khẽ nói: - Tướng công! - Hå?
- Từ giờ trở đi, người ta sẽ là người của chàng. - Ừ!
- Vậy...bây giờ chúng ta phải đi tìm cha thôi. - A?
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ra, lắp bắp hỏi: - Bây giờ đi tìm...tìm cha nàng? Tìm ông ấy làm gì?
Nàng ưỡn ngực kiêu ngạo nói: - Người ta phải đi nói cho ông ấy biết người ta đã là người của chàng rồi. Ông ấy không thể chia rẽ
được chúng ta nữa.
- Oánh Oánh, ta...nàng...bây giờ chúng ta...bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn là của nhau.
Nàng trừng to mắt, giật mình nói: - Chúng ta cũng đã bái đường rồi,
ân chưa phải là người của chàng sao?
Đối diện với ánh mắt thuần khiết vô cùng của nàng, đột nhiên Diệp Tiểu Thiên cảm thấy mình rất xấu xa, nhíu mày chớp mắt
đáp: - Đúng vậy! Chúng ta...chúng ta phải ngủ chung, mới có thể xem là vợ chồng chính thức. - Vậy...
Khuôn mặt nàng lại càng đỏ hơn, nhút nhát hỏi: - Nhưng như vậy...không phải sẽ có bảo bảo chứ?
- Đúng vậy, làm phu thê, có bảo bảo, không phải rất bình thường sao?
Nàng cúi đầu: - Nhưng bây giờ người ta không muốn có tiểu bảo bảo.
Hắn vội vàng nói: - Không phải chỉ ngủ một giấc sẽ có bảo bảo đầu. Ách... quan trọng là, chỉ có như vậy cha nàng mới không
chia rẽ chúng ta.
Nàng cắn môi dưới, đấu tranh thật lâu mới hạ quyết tâm: - Được! Vậy...chúng ta ngủ chung!
Hắn vui mừng nhướn mày vội đáp: - Được!
Nàng buông hai tay hắn, nhảy tót lên giường, kéo chăn mền đắp kín người, giấu luôn cả khuôn mặt đỏ bừng của nữ nhi.
Diệp Tiểu Thiên kích động khó bình tĩnh nổi, vội vàng luống cuống lúng túng bỏ xiêm y, nằm xuống bên cạnh, tay còn chưa vươn
ra, nàng đã xấu hổ nhắm mắt lại lắp bắp gọi: - Tướng công...
Hắn run giọng đáp: - Ta đây!
- Tướng công ngủ ngon! Dứt lời, nàng quấn chặt lấy chăn của mình, xấu hổ quay người đi, chuẩn bị ngủ
Diệp Tiểu Thiên trần truồng nằm sau lưng nàng mà chỉ biết trợn mắt há mồm
Quyển 6 -
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.