Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 223: Tạm biệt

Chương 15: Tạm biệt







- Lão gia tử, phu nhân, thì ra hai người ở đây.

Một gia đình Hạ gia đã được Hạ lão cha dặn dò nấp từ trước giả vờ hồng hộc như vừa từ nơi xa chạy tới: - Lão gia tử, lão thái gia

phân phó tiểu nhân đi tìm ngài và phu nhân, bảo rằng lão tổ tông bệnh nặng, mời lão gia tử sớm về.

- A! Sao có thể như vậy? Lão tổ tông bị sao vậy?

Hạ lão cha làm ra vẻ sợ hãi, giả vờ hỏi thăm người đưa tin. Hạ Oánh Oánh nghe vậy lo lắng chạy lại: - Ngươi nói lão tổ tông bị

bệnh nặng?

Gia đình kia gật đầu: - Vâng, đại tiểu thư. Ở dưới quê phái người đưa tin mời lão thái gia, lão gia tử mau về, còn nói nhất định

phải mời cả đại tiểu thư nữa về nữa. Lão tổ tông đã bị hôn mê, vẫn một mực gọi tên nàng đó.

Vành mắt Oánh Oánh thoảng từng lên, nước mắt loang loáng: - Khi ta rời đi, lão tổ tông vẫn còn khỏe mạnh, sao lại bị bệnh nặng

vậy. Cha, mẹ, chúng ta phải mau quay về hồ Hồng Phong.

Diệp Tiểu Thiên vẫn thản nhiên, thầm nghĩ: Vị lão nãi nãi Hạ gia kia thực sự bị bệnh sao? Sao lại trùng hợp như vậy? Hay đây là

kế bả phụ muốn lừa con gái đi? Có lẽ là không, nào có vãn bối nào dám tùy tiện lây trưởng bối của mình ra đùa đâu

Nếu vậy, hắn có thể kết luận chuyện Hạ lão phu nhân bị bệnh nặng đến chín mươi chín phần trăm là giả. Nhưng hắn là một vãn

bối, là người ngoài, vạch ra thì không hợp tình cũng không hợp lý, nhưng một phần vạn cũng có thể là thật, hắn chỉ đành yên lặng.

Hạ Oánh Oánh đỏ mắt quay lại: - Tiểu Thiên ca, ta...

Hắn gật đầu: - Ta hiểu, vẫn còn nhiều thời gian, nàng về vấn an lão nhân gia trước đi. À, hay để ta đi cùng nàng?

- Được đó! Hạ Oánh Oánh hớn hở nói.

Hạ lão cha nhướn mày, còn chưa kịp khéo léo từ chối, chợt có tiếng người vang lên sau lưng mọi người: - Diệp cử nhân ở đây sao?

Mọi người đoán là một người báo hỷ tới, cùng tránh ra, thì ra là một nha dịch mũ xanh đứng bên đường vừa cao giọng hỏi.

Hắn tiến lên vài bước, chắp tay hỏi: - Bỉ nhận là Diệp Tiểu Thiên, không biết vị quan sai này có gì chỉ giáo?

Người nọ vội chắp tay hoàn lễ: - Thì ra Diệp cử nhân ở ngay trước mắt, tiểu nhân thất lễ rồi. Hai vị đại nhân Bố Chính Sử, Án Sát

Sư muốn gặp chư vị, triệu kiến các vị cử nhân kim khoa tại nha môn Bổ Chính Sư. Kính xin Diệp cử nhân đừng bỏ lỡ cơ hội tham kiến.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ra, vội chắp tay nói: - Làm phiền rồi!

Quan sai nọ thi lễ, xoay người rời đi. Diệp Tiểu Thiên nhìn theo bóng lưng gã mà hơi ngây ra. Hạ Oánh Oánh nghe được rõ ràng,

nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn, thấp giọng khuyên: - Tướng công trúng cử, đây là chuyện mừng lớn. Có hai vị Ti Trưởng quan

muốn tiếp kiến, tướng công vẫn nên ở lại Quý Dương đi. Ta quay về thăm lão tổ tông, chờ lão tổ tông đỡ hơn sẽ quay lại tìm chàng.

Nghe nàng gọi mình là tướng công, lòng hắn nóng lên, siết chặt tay nàng, khẽ gật đầu một cái.



- Tướng công...

Hạ Oánh Oánh muốn nói gì đó lại thôi. Tuy nàng ngây thơ nhưng trong lòng cũng hơi nghi ngờ người nhà đang lừa mình, chỉ là,

chuyện này nàng không dám mạo hiểm. Cho dù thế nào cũng phải về một chuyện mới an tâm được, sự nghi ngờ chưa lên đến

miệng lại phải nuốt vào.



Nàng chỉ biết thật chặt bàn tay hắn, thấp giọng nói: - Chàng yên tâm, nhất định, nhất định ta sẽ quay lại tìm chàng! - Ừ

Đuôi lông mày Diệp Tiểu Thiên hơi vểnh lên, hắn trầm giọng nói: - Nàng yên tâm! Cho dù thế nào ta cũng sẽ chờ nàng! Mặc kệ

xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ lấy nàng! Nàng là của ta, nhất định phải gả cho ta, chỉ có thể gả cho ta!

Những lời này rất vang rất to, Hạ lão cha nghe vậy chân mày cau chặt, khuôn mặt Hạ phu nhân lại thoáng một tia vui mừng, có

ai là không hy vọng nữ nhân của mình được người ta coi như kỳ trân bảo địa mà che chở chứ? Nếu không phải Diệp Tiểu Thiên có

thân phận đặc biệt khiến cho hắn chỉ có hai mươi năm trần duyên, bà thực sự muốn đón nhận tiểu tế này. - Vâng.

Nghe những lời đầy khí phách, trong lòng Oánh Oánh trào dâng cảm xúc ngọt ngào, ánh mắt còn lấp lánh bóng nước, xấu hổ cười

cười, cúi đầu ôn nhu e thẹn đáp: - Tối hôm qua... không được, sau này, ta nhất định sẽ làm thê tử tốt.

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười khẽ nói: - Nàng rất tốt mà, cứ như nàng là rất tốt rồi, nàng là độc nhất vô nhị!

Nàng cắn răng nói: - Nếu....trong nhà có biến gì, có thể ta sẽ quay về muộn một chút. Cho nên... nếu có nữ tử thích hợp, chàng

có thể nạp thiếp.

Hắn cau mày: - Ta...

Nàng trứng đôi mắt xinh đẹp: - Nhưng, ta chỉ cho phép nạp một người!

Sáng nay khi hai người quay về, hắn đã giải thích với nàng nỗi khổ tâm tại sao mình lại nóng lòng muốn lấy vợ sinh con. Đương

nhiên nàng hiểu chuyện nối dõi tông đường quan trọng đến thế nào với một người, một gia tộc. Sau chuyện hôm qua, suy nghĩ

của nàng dần trưởng thành hơn rất nhiều, nàng cũng cân nhắc chuyến này về, không cần biết lão tổ tông bị bệnh là thật hay giả,

thì nàng muốn rời đi cũng không dễ.

Nếu lão tổ tông bị bệnh thật, mình là chất gái duy nhất cũng là người được lão tổ tông yêu thương nhất, nàng nhất định phải ở

bên cạnh hầu hạ miếng cơm bát thuốc, cho đến khi bà khỏi hẳn, nếu không làm sao có thể yên tâm rời đi?

Còn nếu chuyện lần này là người nhà cố tình bịa chuyện lão tổ tông để lừa nàng về, đương nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng rời

đi, giải quyết xong những chuyện này chỉ sợ cũng rất mất thời gian. Hơn nữa, đêm qua chưa thỏa mãn được lang quân, đâm ra

áy náy, nên nàng mới nói vậy.

Diệp Tiểu Thiên cười gượng: - Ta...

- Quyết định đi vậy đi, ta là đại phu nhân, ta quyết định!

Hắn đành ngậm miệng. Nàng lại nói: - Còn nữa, ta không ở bên cạnh trông chừng chàng, nhưng không cho phép chàng ra ngoài

trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép lang thang thanh lâu. Nếu chàng học mấy người thúc bá huynh đệ kg nhà ta, ta sẽ phạt

chàng vĩnh viễn không bao giờ cho chàng chạm vào ta!

Dứt lời, nàng nhón chân, mặc kệ cha mẹ và rất đông huynh trưởng ở ngay bên cạnh, vươn người khẽ thơm một cái lên má hắn,

đoạn quay người rời đi.

Hạ lão cha cũng không biết tiểu nhi nữ nói với tình lang cái gì, chỉ thấy nữ nhi nhón chân thâm tình mật ý hôn hắn, khuôn mặt

già nua đen lại, vừa thấy nàng quay về lập tức kéo tay đi: - Chúng ta đi!

Diệp Tiểu Thiên xoa xoa má, nhìn Oánh Oánh bị đám đường huynh đường để vây quanh đưa đi Xa dần, tựa như vẫn còn cảm

nhận được đôi môi ngọt ngào kia vừa nhẹ nhàng chạm vào. Yêu nhau lại phải xa, tuy không phải một vò rượu, chua chua ngon

ngọt như vậy cũng là say...

Sáng sớm hôm sau, giờ thìn kém ba khắc, ba mươi cư tử đã chạy đến cửa nha môn Bố Chính Sứ Ti. Khoa chính quy, giải nguyên

họ Đồ tên Phương Lâm, chúng cử vừa đến đã vây quanh chúc mừng Đồ giải nguyên. Đồ giải nguyên cười còn khó coi hơn cả

khóc, hoàn lễ với từng người.

Quý Châu vốn đặc biệt, ở Trung Nguyên hoa hoa cẩm tú, một chức quan huyện thừa nếu không xuất thân tiến sĩ cũng không tới

phiên người làm. Nhưng ở Quý Châu cằn cỗi, khó có được chính tích, thi thoảng còn phải khất nợ bổng lộc, các lão gia thử ty lại

gây áp lực lớn để bắt nạt người mới, cho nên không có tiến sĩ nào nguyện ý đến nơi này làm quan.

Địa phương đặc biệt, triều đình cũng linh động đặc biệt, rất nhiều quan viên cơ sở đều được tuyển bạt trực tiếp từ cử nhân tình

mình. Nhưng làm một giải nguyên tiết kiệm, là người đứng đầu của khoa cử trong tỉnh, y sẽ không thể nhậm chức ở nhà, nhất

định sẽ được cử lên Kinh sư tham gia thi tiến sĩ.

Nhưng cho dù là giải nguyên bản châu, một khi lên đến phạm vi cả nước cũng phải cạnh tranh với các sĩ tử đất học như Giang

Triết, thành tích chẳng đáng là bao. Cho nên, làm giải nguyên ở tỉnh, không những y không vợt được lợi ích làm quan ở nhà, tới

Kinh sư làm quan lại thế yếu thi rớt, sao Đô giải nguyên có thể vui mừng được.

Sau khi giả giả thật thật hoan hỷ chúc mừng Đồ giải nguyên, Từ Bá Di quay đi một cái đã thấy Diệp Tiểu Thiên mặc một bộ áo

xanh đang cùng Mao Vấn Trí tới đây.

Hôm nay đến phủ nha bái kiến Bộ Chính Sử, hắn không để cho Diêu Diêu và hai ông hầm ống hừ đi cùng, nên để Hoa Vân Phi ở

nhà trông chừng bọn họ, chỉ dẫn theo Mao Vấn Trí tới. Từ Bá Di vừa thấy hắn lập tức bước ra nghênh đón, ngoài cười trong không

cười chào: - Diệp huynh, chúc mừng huynh!

Hắn lạnh lùng liếc y: - Diệp mỗ trẻ hơn người ít nhất là mười tuổi, chữ huynh này không dám nhận. Ngươi cũng đừng lôi kéo làm

quen với ta.

Từ Bá Di vẫn cười ha ha: - Đúng vậy, người trẻ tuổi, tuổi trẻ thật là tốt. Người trẻ tuổi, lại tuấn tú, cho nên mới có thể ôm Hạ gia

hồ Hồng Phong lên đùi, nếu không, làm sao ngươi có thể vượn đội mũ người nhẹ nhàng giảo hoạt mang cái công danh cử nhân?

Diệp Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt y lạnh lùng nói: - Sáng nay túc hạ quên uống thuốc phải không? Hay ở huyện Hồ bị người ta

đánh đến hỏng đầu rồi? Sao lại ở đây nói hươu nói vượn?

Thấy chúng cử tử đều vây quanh xem náo nhiệt, y cố tình khiến cho hắn phải mất mặt, lớn giọng hơn: - Ta nói hươu nói vượn?

Ngươi dám nói ngươi không trèo lên Hạ Oánh Oánh đại tiểu thư Hạ gia hồ Hồng Phong?

Hắn gật đầu: - Đúng vậy, ta với Oánh Oánh lưỡng tình tương duyệt, có gì phải ngại ?

- Hạ gia hồ Hồng Phong nổi tiếng trong bát đại kim cương. Hạ tiểu thư là thiên kim thổ ty lão gia, nếu không phải nhờ Hạ gia giúp

sức, chỉ bằng cái gọi là tài học của ngươi, ngươi có tư cách làm cử nhân sao?

Hắn giật mình, hơi run lên nửa ngày mới thăm dò hỏi lại: - Ngươi nói... Hạ gia hồ Hồng Phong là một thể ty trong bát đại kim

cương nổi tiếng?

Từ Bá Di liếc hắn cười lạnh, trào phúng mỉa mai: - Không phải người định nói với mọi người ngươi không biết thân phận thật sự

của Hạ đại tiểu thư chứ?

Hắn vỗ nhè nhẹ lên trái mình, tự lẩm bẩm: - Bát đại kim cương, Hạ gia...

Đột nhiên lòng hắn tràn đầy cảm xúc. Hắn thật không ngờ, Oánh Oánh, người hắn vẫn coi là cô nương bán lẻ, về sau miễn cưỡng

được hắn đưa lên làm con gái trưởng thôn, lại có xuất thân cao quý như vậy, giống như Triển Ngưng Nhi, là một quý nữ hào phú!





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch