Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 224: Vận trù

Chương 17: Vận trù







Diệp Tiểu Thiên nói những lời này có chút dõng dạc. Nhưng nếu hắn mặt dày mày dạn để lộ thân phận Tôn giả thì cũng không thể tính là nói khoác. Tuy nói Tôn giả Cổ thần giáo đối với xã hội văn minh, nhất là những người không hiểu nhiều lắm về thế giới tâm linh của người Sinh Miếu, thì thật sự cũng chẳng có gì đáng gọi là kính sợ kính ngưỡng. Nhưng, một lính canh ngục nho nhỏ vừa rời khỏi kinh thành hơn nửa năm trước, lúc này, có vài chục bạn con dân, chẳng lẽ không đáng để tính như một thần thoại?

Trong nha môn Bố Chánh Sử, Án Sát Sư Vương Hạo Minh vừa tới, lúc này đang cùng Bố Chánh S Khương Hân uống trà nói

chuyện phiếm. Hai vị đại tướng nơi biên cương này tuân theo nguyên tắc “vương không gặp vương”, ngoài việc ngẫu nhiên ăn

uống tiếp khách, tuyệt nhiên không cùng nhau xuất hiện trước mặt dân chúng, càng không đến nha môn đối phương bái phỏng.

Nhưng hôm nay thì khác. Vương Hạo Minh kiêm Học chính bản tỉnh, đám cử tử trúng tuyển đó là do lão chấm. Cho dù bọn họ làm

quan hay trở thành nhân vật nổi tiếng một phương, đều có quan hệ với nha môn Bố Chánh Sử. Cho nên, lần này tiếp kiến, hai

người bọn họ phải ra mặt.

Hai người đang không mặn không nhạt nói chuyện với nhau, một nha dịch bỗng hấp tấp chạy vào, lớn tiếng bẩm bảo: - Lão gia,

đám cử tử đang đánh nhau trước cổng nha môn.

Vương Hạo Minh nghe xong sắc mặt trầm xuống. Y vừa mới khoe khoang với Khương Hân rằng nụ cử tử trúng tuyển lần này học

thức uyên bác thế nào. Những người này một khi trở thành quan lại hoặc thân sĩ địa phương sẽ trợ giúp Khương Bố Chính lo việc

tỉnh nhà một cách đắc lực. Bây giờ đánh nhau như thế, chẳng phải là đánh vào mặt của y sao?

Tuy nhiên nơi này là địa bàn của Khương Bố Chính, Vương Hạo Minh dù tức giận đến đâu cũng không tiện phát tác, chỉ hé mắt

nhìn về phía Khương Hân. Khương Hâm sầm mặt xuống, lạnh băng, hỏi: - Vì sao bọn họ lại đánh nhau?

Nha dịch kia đáp: - Bẩm lao gia, đám cử tử đang xếp thành hàng theo thứ tự chờ lão gia truyền kiến, bỗng nhiên có gã quản sự

Điền phủ chạy đến, chỉ trích một người tên là Diệp Tiểu Thiên rằng hắn ta dụ dỗ thê tử của gã, còn hại chết phụ thân của nàng,

làm mẹ con nàng bất hòa. Diệp Tiểu Thiên giận tím mặt, nhào tới nắm chặt lấy gã đánh đấm một trận. Cả tên người hầu cao lớn

của hắn cũng nhào vô, đám cử tử khuyến mãi không được. "Hå?"



Da mặt Khương Bố Chính khẽ động một chút, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vương Hạo Minh. Bởi vì trong công văn Vương Hạo Minh

gửi tới cho y, có cố ý đề cập một số người, tâng bốc một số người, trong đó có Diệp Tiểu Thiên này.

Vương Hảo Minh biết rõ công danh cử nhân của Diệp Tiểu Thiên là do Hạ gia đòi, mục đích cuối cùng là cho hắn một chức quan.

Chỉ có điều, chuyện này y không làm chủ được. Tuy nhiên, với tư cách là giám khảo khoa thi y có quyền tiến cử. Cho nên, tiện hạ

thủ vi cường, khi chuyến công văn giao cho quan Bộ Chính, cố ý để cao tới ý chí tiến thủ, tính cách cương liệt của Diệp Tiểu

Thiên, nếu phải đi huyện Hồ nhậm chức, thì chắc chắn sẽ rất hữu ích.

Khương Bố Chính nhìn y, nửa cười nửa không: - Vương đại nhân, Diệp Tiểu Thiên này quả đúng là tính cách cương liệt như ngài

nói rồi.

Vương Hạo Minh mỉm cười, đằng hắng một tiếng: - Chắc cũng giống chuyện ngày đó ở bên đình Tế Vân, có kẻ làm nhục Diệp Tiểu

Thiên mà thôi. Ha ha, người này tính tình hơi bốc lửa chút, nhưng hắn không sợ cường quyền, người như thế nếu sắp xếp đến

huyện Hồ thì phù hợp nhất rồi.

Vương Hạo Minh nói xong, lòng đắng nghét. Sớm biết Diệp Tiểu Thiên gây ra chuyện như vậy, lão chẳng dại gì mà tiến cử hắn. Vị

Khương Bố Chính này là người ngay ngắn, cũng không e ngại gì đám thổ ty cường bạo kia. Nếu như lão không nói đỡ, thấy Diệp

Tiểu Thiền quậy như vậy, một khi y tức giận, thì Diệp Tiểu Thiên còn có cơ hội làm quan? Hôm nay, đúng là lão phải ngậm bồ hòn

làm ngọt, dù ghét cay ghét đắng nhưng vẫn phải nói ngọt cho hắn vài câu.

Khương Bố Chính nghe vậy, lòng hơi động. Y làm chủ chính Quý Châu đến nay, giữ gìn có thừa, khai thác chưa đủ. Trong triều,

mấy vị bô lão để y ở đây, là vì hy vọng y có thể mở ra cục diện mới, tăng cường sự khống chế của triều đình đối với Quý Châu.

Ai ngờ y vừa đến Quý Châu, thì phát hiện ra, nếu không được các thủ ty lão gia gật đầu,

căn bản không có cửa ra khỏi phủ. Mà cho dù có ra khỏi cửa phủ cũng chỉ là mớ giấy lộn mà thôi, y hoàn toàn bất đắc dĩ phải cúi

đầu, thỏa hiệp với đám thổ ty kia để đổi lấy sự ủng hộ của bọn họ, mấy năm qua miễn cưỡng duy trì cục diện.

Hai vị thổ ty tranh giành Hồ Lô lĩnh, cho đến nay hung binh tác chiến. Triều đình quyết đoán xuất binh, trục xuất hai vị thổ ty,

biến Hồ Lô lĩnh thành huyện Hồ, thiết lập quan lại, chẳng khác nào là một lãnh thổ do triều đình khống chế. Đây chính là tác

phẩm đắc ý của các bậc bô lão trong triều,

Nhưng, huyện Hồ thành lập đã hơn ba năm, nằm ở vị trí yếu hại nơi cực bắc Quý Châu, rốt cuộc lại như cũ, không thể nằm trong

khống chế của triều đình, vì thế, y đã bị các vị bô lão gửi mật hàm trách cứ mấy lần rồi.

Hôm nay Dương Ứng Long muốn đưa con của A Mục Triệu Hâm là Triệu Văn Viễn sắp xếp đến huyện Hồ, Điện gia lại muốn xếp

môn nhân Từ Bá Di đến đó, hiển nhiên đám thổ ty Quý Châu bọn họ lại một lần nữa muốn nắm huyện Hồ trong tay, chặt đứt thế

lực của triều đình tại Quý Châu.

Chính vì như thế, nên Khương Bố Chính mới âm thầm đáp ứng yêu cầu của hai nhà Điền Dương, quyết tâm tạo nên cục diện Sói

đấu Hổ, trước hết, để cho bọn họ tự mình đọ sức, thứ nhất, có thể làm tiêu hao thực lực của hai vị thủ ty này, thứ hai có thể tạo

nên thế cân bằng lực lượng để bọn họ tự cản trở nhau.

Hôm nay lại nhảy ra một gã Diệp Tiểu Thiên, nghe nói hắn là con rể của Hạ gia hồ Hồng Phong, nếu điều hắn đến huyện Hỗ, thế

cục nơi đó chắc chắn sẽ càng thêm loạn, trong cảnh rối loạn đó, triều đình mới có lợi.

Nghĩ tới đây, Khương Bố Chính mỉm cười: - Đúng vậy, người thiếu niên không nên vì mải đọc sách mà quên đi huyết khí. Khương

mỗi đã nghe nói về vụ án Diệp Tiểu Thiên dụ dỗ thế tử của người khác rồi, Vương đại nhân đã có kết luận, quản sự Điền phủ này

sinh sự không đâu, ô chục cử nhân, nên đánh.

Khương Bổ Chính vừa dứt lời thì quay sang nói với nha dịch kia: - Đi, không cần đợi đến canh ba giờ Thìn nữa, gọi bọn họ tấn kiến đi.

Vương Hạo Minh nghe vậy thì ngẩn ngơ, lòng âm thầm sinh nghi: Buông tha đơn giản vậy sao? H toàn không giống tính cách của

Khương Hân. Lão gia hỏa này, đang có ý đồ gì?

Tạ Truyện Phong ôm hai má sưng húp quay lại Điền phủ. Gã che mặt chạy vội về phía phòng của mình. Gã không muốn đám hạ

nhân trong phủ chứng kiến cảnh tượng chật vật đó.

Kỳ thật gã cũng biết Lý đại trạng có ý lợi dụng gã, nhưng gã vốn có ác tâm với Diệp Tiểu Thiên nên mới phối hợp với nhau.

Tạ Truyện Phong vốn định mặc kệ Diệp Tiểu Thiên lý luận gì với mình, chuyện như thế này vừa tô vừa đen, chẳng phải Diệp Tiểu

Thiên là cử nhân đường công danh rộng mở sao? Tát cho hắn một cái giữa thanh thiên bạch nhật, nói không cùng Hạ gia biết

chuyện sẽ sinh lòng ghét bỏ hắn. Diệp Tiểu Thiên sẽ trở thành kẻ gà bay trứng vỡ công dã tràng. Hắn cướp mất trái tim của vị

hôn thê xinh đẹp từ tay gã, cũng nên để hắn nếm thử tư vị này mới cam tâm. Ai ngờ, Diệp Tiểu Thiên đúng là con lừa, không nói

một lời liền động thủ ngay. Vậy mà cũng gọi là người đọc sách sao?

Tạ quản sự đang vội vàng chạy về phòng, kiếm thuốc xoa mặt hết sưng giữ chút thể diện còn sót lại, đột nhiên gã nghe thấy một

giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: - Tạ Truyện Phong.

Tạ Truyện Phong nghe thấy giọng nói đó thì hết hồn, vội nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người thướt tha đang đứng trên

bậc, đầu đội mũ che mạng, không thấy dung nhan, chỉ thấp thoáng cái cằm xinh xắn trắng nõn, sau lưng nàng có hai thị nữ lưng

thẳng tắp.

Hai đầu gối Tạ Truyện Phong mềm nhũn, gã quỳ xuống cung kính: - Đại tiểu thư.

Không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại thấy góc chiếc quần trắng xuất hiện ngay trước mắt gã. Trên đỉnh đầu vọng tới giọng

nói nhàn nhạt của Điền Diệu Văn: - Mặt của người bị sao vậy?

Tạ Truyện Phong đang ấp a ấp úng, còn chưa nghĩ ra từ để giải thích, Điền Diệu Văn đã cười lạnh: - Người qua lại với Lý Thu Trì để

làm gì?

Tạ Truyện Phong càng hoàng. Nguy rồi. Đại tiểu thư biết rồi.

Tạ Truyện Phong vội vàng lạy sát đất: - Đại tiểu thư thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi.

Điền Diệu Văn thản nhiên: - Làm vài ngày quản sự là bắt đầu quên hết rồi à? Chớ quên, ngươi là người Điền phủ, người gây khó

dễ bên ngoài, người khác sẽ cho rằng đó là ân oán cá nhân hay là do Điền phủ bày mưu đặt kế:

Tạ Truyện Phong nghe vậy, thân hình run lên, lắp bắp nói: - Đại tiểu thư, tiểu nhân...

Quần trắng trước mặt khẽ động, thân hình lả lướt kia đi xa, chỉ để lại một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: - Ngươi đi đi, từ

nay về sau không còn là người của Điền phủ nữa.

Tạ Truyện Phong khiếp sợ quỳ gối lết hai bước, cầu xin: - Đại tiểu thư, nể tình tiểu nhân đi theo tùy tùng, khoan dung tiểu nhân

lần thứ nhất.

Tạ Truyện Phong vừa nói vừa dập đầu, mãi vẫn không thấy Điền Diệu Văn nói gì, ngẩng đầu lên nhìn, thì đã không còn thấy bóng

dáng nàng đâu nữa, chỉ còn đám hạ nhân trong phủ đang nhìn gã.

Tạ Truyện Phong tuyệt vọng gọi: - Đại tiểu thư.

Tạ Truyện Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn quỳ gối bất động ở đó, nhưng sau một lát, quản gia Hàn thị nương tử dẫn gia phó tới

bên cạnh nói: - Tạ Truyện Phong, tiểu thư niệm người coi như cũng có chút công lao với Điền phủ, đây là phần thưởng của ngươi,

ngươi đi đi...

Tạ Truyện Phong vội vàng nói: - Hàn đại nương, cầu nương nói với đại tiểu thư một tiếng, biết đâu đại tiểu thư sẽ hồi tâm chuyển

ý, đại ân đại đức của nương Tạ Truyện Phong suốt đời không quên.

Hàn đại nương thở dài: - Tính của đại tiểu thư như nào, người còn không biết.

Gia phó đặt bọc quần áo bên cạnh Tạ Truyện Phong. Hàn thị nương tử ngoái đầu nhìn lại nói với gia đình: - Tiễn hắn. Dứt lời, bà ta

cũng nghênh ngang rời đi. Tạ Truyện Phong nhìn theo bóng lưng bà ta, mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Tạ Truyện Phong thất hồn lạc phách rời khỏi Điền phủ, đứng lặng như tên ngốc trước cửa phủ hồi lâu, rốt cuộc, tuyệt vọng đeo

bao quần áo lên, chậm rãi bước đi, tìm một nhà cho thuê xe ngựa. Điền phủ không cần gã, thành Quý Dương này còn ai chịu

dùng gã? Trước mặt, chỉ còn cách trở lại Đồng Nhân mà thôi.

- Diệp Tiểu Thiên.

Tạ Truyện Phong ngồi ở bên trong một phòng ốc sơ sài, chờ xe ngựa đưa gã trở về quê, nhớ lại kẻ đã khiến gã bị đuổi khỏi Điền

phủ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên, gã nhớ tới đại tiểu thư tặng một cái bao, nếu như có một ít vàng bạc thì tốt biết bao. Hôm nay tiền đồ đã mất, đổi lại

chút bạc cũng coi như đủ để sống một đời thường thường bậc trung.

Tạ Truyện Phong mở cái bao ra, bất ngờ phát hiện, ngoài vàng bạc quần áo, rõ ràng còn có một lá thư. Tạ Truyện Phong vội vàng

mở ra đọc, vui mừng liếc nhìn xung quanh, thấy phòng không có ai mới xé thư thành từng mảnh vụn cho vào mồm nhai nuốt,

mặt không dấu được vẻ tươi cười, đắc ý...





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch