Hai ti Bố Chính Ti và Án Sát Ti đều mở cửa lớn, xốn xôn xao xao đón tiếp các cử nhân tấn khoa, thăm hỏi cổ vũ một hồi, lại ban thưởng thiết yến, cuối cùng đưa bọn họ rời phủ nha, khoa trương diễu hành trên phố hệt như thi đỗ tiến sĩ, đưa bọn họ đi thăm đủ phong cảnh danh thắng, tới tế bái Khổng Tử tiên sư, phong quang vô hạn.
Ba ngày sau, nha môn Bố Chính Sư phát công hàm xuống sắp xếp tiền đề cho từng cử nhân kim khoa. Nhận được công hàm của
Bộ Chính Sử, ba mươi cử nhân có người vui có người buồn.
Trong số ba mươi cử nhân có mười một người được sắp xếp ngay tại chỗ, trong đó năm người được giữ lại làm trong Bố Chính Ti,
Án Sát Ti, Đại Trạch Cát, Tiểu Trạch Cát ở Quý Dương, còn lại sáu người được đưa đi làm quan các nơi.
Có điều đây vẫn chỉ là bổ nhiệm tạm thời của hai ti, sau khi nhậm chức, còn cần phải báo với triều đình, được Hoàng đế phê
duyệt, lại được Lại bộ phát cáo thân chính thức mới được xem là quan viện triều đình chân chính.
Có điều đối với các tiểu quan cỡ này, lại với tình hình đặc biệt ở Quý Châu, tấu chương dâng lên Hoàng đế và Lại Bộ đều được phê
duyệt, chưa từng có tiền lệ không được chuẩn. Bây giờ được nha môn Bố Chính Ti bổ nhiệm, gần như bọn họ đã là quan viên
triều đình.
Còn lại mười chín người, Đồ Phương Lâm Đồ Giải nguyên được tiền hộ hậu ủng tạo điều kiện ôn thi chuẩn bị sang năm tham gia
đại khảo thí toàn quốc. Nếu may mắn, sẽ đậu Tiến sĩ, được một tấm vé một bước lên mây. Nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ của y thì sự
may mắn này gần như tám chín phần mười là không có liên quan gì tới y.
Giám sinh Quốc Tử Giám nước Đại Minh thường có bốn loại, một là thi đỗ tú tài, xưng là Cống giám, loại thứ hai là đệ tử quan lớn
hưởng phúc tổ phụ nhập học, gọi là Ẩm Giám; loại thứ ba là giống như tám người này, dùng thân phận cử nhân để nhập học,
xưng là Động Giám; loại thứ tư là nộp tiền nhập học, là Lệ Giám Sinh.
Trong ba loại thí sinh đầu tiên, Ẩm Giám Sinh có bối cảnh tương đối, mục đích duy nhất bước chân vào Quốc Tử Giám chỉ là để
mạ vàng lên người mình, thực ra tiền đồ của bọn họ đã được sắp xếp xong xuôi từ lâu. Cử nhân nhập học được xếp thứ hai, sau
khi tốt nghiệp đều có được vị trí.
Cống Giám Sinh thi đậu tú tài vào trường không thể có được tru dung như vậy, tốt nghiệp Quốc Tử Giám bọn họ cũng phải lăn lộn
để có được việc làm, chỉ có thể nhờ cha, nhờ tọa sư, nhờ đủ loại quan hệ. Còn học sinh nộp tiền vào học thì về cơ bản là chỉ
muốn kiếm cái vinh quang la có công danh, không có mấy hy vọng làm quan.
Trong số ba mươi cử nhân kia, có mười người không có sắp xếp gì, lập tức được gửi công văn về quê và đưa về. Tuy không được
may mắn như người khác nhưng cũng được miễn thuế miễn phí, vinh quang quê nhà.
Trong số ba mươi cử nhân này, có ba người khiến cho người ta chú ý nhất. Một là Từ Bá Di, hai là Triệu Văn Viễn, còn một người
nữa được bàn luận rất nhiều là Diệp Tiểu Thiên. Cả ba người này đều được sắp xếp đến huyện Hồ làm quan.
Trong ba người, Từ Bá Di là quan bát phẩm, đối với cử nhân thì có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm một Huyện thừa, trở thành
quan viên có phạm trật của triều đình, coi như kết cục tương đối mỹ mãn. Có điều, với thành tích đứng thứ ba của y thì vị trí này
cũng xứng đáng.
Triệu Văn Viễn và Diệp Tiểu Thiên không nhập lưu quan, đều dưới chắc cửu phẩm, hai người đều hưởng lương tháng bốn thạch.
Có điều, chức quan của hai người khá đặc biệt, thông thường không nhập lưu quan không cần triều đình bổ nhiệm, có thể do
quan phủ địa phương trực tiếp bổ nhiệm, chỉ cần báo cáo với Lại Bộ là được.
Nhưng Điển Sử thì hơi đặc biệt, nếu Huyện thái gia trong huyện khuyết chức thì sẽ do Điển Sử kiêm nhiệm, khi đó ngài Điển Sư
sẽ không khác nào Huyện thừa. Chủ bộ cấp bậc này có phẩm trật tương đương quan viên dự bị, cho nên Điển Sứ cũng phải do Lại
Bộ thuyên chuyển, Hoàng đế tự mình ký bổ nhiệm, cho dù không nhập quan, cũng là mệnh quan, là quan do triều đình bổ nhiệm.
Còn Dịch thừa, chưởng quản nghi thức, xe ngựa, đón đưa trong trạm dịch, cũng không thuộc về tiểu quan nhập lưu. Những
huyện Hồ là cực bắc đường dịch trạm ở Quý Châu, là cửa ngõ giao thông duy nhất thông nam bắc Quý Châu, nên dịch thừa ở đây
rất khác với dịch thừa nơi khác.
Dịch thừa nơi này kiêm nhiệm rất nhiều trách nhiệm quân sự, truyền chuyển vật tư quân - sự, truyền bảo tình báo quân sự. Ví dụ
quan binh đóng ở vùng Vân Nam, với điều kiện kinh tế địa phương thì không cách nào nuôi hết được quan binh, một phần lương
thực vẫn cần triều đình trích cấp.
Nếu có mười vạn trú quân, mỗi người mỗi tháng ngoài lương thực địa phương cấp, triều đình lại cấp thêm cho nửa thạch, vậy một
năm là năm mươi, sáu mươi vạn thạch, một phần được chuyển bằng đường biển, một phần khác phải chuyển qua đường núi.
Trong quá trình này, trạm dịch phải chịu trách nhiệm đảm bảo vật tư, chuyển giao vật tư, giữ gìn đường núi, không thể nói rằng
không nặng. Ngoài ra còn có nông cụ, vải, bông vải, chiến y, ủng chiến, binh khí, ... Dương Ứng Long nhằm vào vị trí này đương
nhiên cũng có dụng ý cả.
Theo lời Khương Bố Chính, huyện Hồ là cửa ải hiểm yếu, mà mới lập huyện được một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả hai chức vụ
quan trọng là Huyện thừa và Điển sử đều khuyết, cho nên cần bổ sung khá nhiều quan viên trẻ tuổi, tăng cường sự thống trị ở
huyện Hồ.
Nguyên nhân thực sự đương nhiên không phải ai cũng hiểu rõ, nhưng lại rất rõ ràng mối bất hòa giữa Diệp Tiểu Thiên và Từ Bá
Di, trăm họ vẫn bàn luận say sưa về việc này, chờ đợi một hồi long tranh hổ đấu khi hai người đến huyện Hồ, cũng là thêm một
chút để tài khi trà dư tửu hậu.
Trong Dương phủ, A Mục Triệu Hâm cùng nhi tử Triệu Văn Viễn kính cẩn đứng trước mặt Dương Ứng Long.
Dương Ứng Long lạnh nhạt nói: - Ta không thể rời Bá Châu lâu, bây giờ phải quay lại. Văn Viễn, lần này người đi huyện Hồ ta chỉ
có một yêu cầu, chắc chắn phải nắm giữ tất cả dịch trạm qua lại trong huyện Hồ trong tay. Cho dù có một ngày ngươi sẽ rời
huyện Hồ đi nơi khác nhận chức, cũng phải bảo đảm ở đó có tai mắt tay chân của ngươi, và lúc quan trọng có thể phát huy tác dụng!
Triệu Văn Viễn kính cẩn thưa: - Vâng! Ty chức nhớ kỹ!
Dương Ứng Long hơi trầm ngâm: - Còn nữa, đi huyện Hồ nhậm chức cùng người còn có Tứ Bá Di và Diệp Tiểu Thiên. Từ Bá Di
này là người của Điện gia, người phải cẩn thận. Còn Diệp Tiểu Thiên kia, ngươi có thể kết giao thâm tình được.
Triệu Văn Viễn hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: Từ Bá Di là người của tiền gia, còn Diệp Tiểu Thiên kia không phải người của Hạ gia
sao? Nghe nói hắn có thể trúng cử làm quan cũng là nhờ Hạ gia bỏ biết bao nhiêu công sức. Sao đại nhân lại muốn ta cùng hắn
giao hảo? Chẳng lẽ Hạ gia hồ Hồng Phong đã âm thầm kết minh ước với Thủ ty đại nhân nhà mình?
Triệu Văn Viễn cũng không biết thân phận Tôn giả của Diệp Tiểu Thiên, càng không biết Diêu Diệu là nhi nữ của Dương Ứng Long,
không có Dương Ứng Long cho phép, phụ thân ruột của gã là A Mục Bá Châu Triệu Hâm cũng không dám nói bí mật này ra với
gã, đương nhiên y rất thắc mắc. Có điều gã cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu thưa vâng.
Dương Ứng Long mỉm cười, vỗ tay ba cái, liền có một mỹ nữ tử dong dỏng mặc váy màu lựu, quần áo nhẹ tóc búi kiểu thiếu phụ
từ sau bình phong khoan thai bước ra, dịu dàng phúc lễ với Dương Ứng Long.
- Thanh Thanh thông minh nhanh nhẹn, lại có công phu tốt, có thể giúp người một tay. Lần này đi huyện Hồ, cho nàng đi cùng
người, tặng làm thế tử cho ngươi. Ta có gì dặn dò sẽ thông qua Thanh Thanh mà truyền đạt tới người. Các ngươi phải đồng tâm
hiệp lực, có thể nắm giữ các yếu đạo trong tay không toàn bộ là dựa vào các ngươi đấy! - Vâng!
Triệu Văn Viễn và Thanh Thanh đồng thời chắp tay nhận lệnh.
Triệu Văn Viễn lặng lẽ liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp dong dỏng bên cạnh, ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nàng mà tâm ý
viên mãn. Lần này đi huyện Hồ chẳng những được làm quan, còn có một mỹ nhân như vậy cho ta hưởng dụng. Đại nhân đối với
ta thực không tệ.
Trong Điền phủ, Điền Diệu Văn cũng đang ân cần dạy bảo Từ Bá Di.
Điền Diệu Văn vẫn đeo mạng che mặt, không phải nàng cố tỏ vẻ thần bí, mà vì dung nhan của nàng xưa nay đều khác xa với
thiên hạ hình dung, khác cả khí chất.
Trong mắt mọi người, Liên Tà Cơ là một nữ trung hào kiệt thông minh tháo vát, sát phạt quả quyết. Nhưng khuôn mặt nàng lại
đầy đặn, hình trái tim, nhất là đôi mắt, bất kể giận dỗi hay nghiêm túc đều khiến cho người ta cảm thấy sự điềm đạm đáng yêu,
sẽ hủy hoại hết hình tượng uy nghiêm nàng khổ công gây dựng bao lâu chỉ trong chốc lát, nên rất ít khi khoe khuôn mặt thật với
bên ngoài.
Nàng nói với Từ Bá Di: - Việc ta muốn người làm chỉ có hai. Thứ nhất, nắm giữ huyện Hồ trong tay ngươi! Thứ hai, ngăn cản Triệu
Văn Viễn nhúng tay vào huyện Hồ. Hai chuyện này vốn hai mà một, một mà hai. Vị trí của người cao hơn bọn họ, thân là Huyện
thừa, là người đứng thứ hai ở huyện Hô, lại thêm Tri huyện Hoa Tình Phong nổi danh vô năng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngươi
đã chiếm hơn phân nửa.
Từ Bá Di tự tin mười phần đáp: - Lần này Bá Di đi nhất định sẽ dốc hết khả năng, tuyệt không khiến cho tiểu thư thất vọng!
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: - Đối với Triệu Văn Viễn, ngươi cũng không cần phải công khai động đao đối đầu, ta không cần biết
người dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể nắm được huyện Hồ, vào lúc quan trọng có thể điều khiển, có thể điều khiển được cục
diện huyện Hồ, coi như người có công cực lớn?
Gã khom người thưa: - Vâng!
Nàng mỉm cười: - Ngươi và Diệp Tiểu Thiến mâu thuẫn không ít phải không?
Gã hơi rùng mình, vội giải thích: - Đại tiểu thư, Bá Di với hắn...
- Được rồi, ngươi không cần phải vội giải thích với ta. Các ngươi có mâu thuẫn hay không cũng không ảnh hưởng gì. Chờ tới
huyện Hồ, Diệp Tiểu Thiên này với tư cách Điền sử sẽ là cấp dưới trực tiếp của ngươi. Nhưng hắn lại qua lại thân thiết với Hạ gia,
ta không thể dùng, người muốn khống chế huyện Hồ, người này chắc chắn phải diệt. Ta sẽ không quản người, tới lúc cần thiết,
còn có thể giúp người một chút.
Từ Bá Di nghe vậy mừng rỡ, từ khi biết Tạ Truyện Phong bị Điền đại tiểu thư đuổi ra khỏi phủ, gã vẫn luôn thầm lo lắng, không
dám thả lỏng, cắn răng chịu nhịn, hôm nay đã có được những lời này của Điền đại tiểu thư, gã có thể yên tâm hành sự rồi.
- Quan trường chỉ có một con đường leo lên đầu người ta, chỉ có hai loại người. Muốn không bị người ta dẫm lên thì người phải
dẫm lên người ta. Ta đã tiễn ngươi lên đường, còn dẫm người hay bị người dẫm còn phải xem chính người. Đừng khiến cho ta thất vọng!
Từ Bá Di khom người: - Vâng!
Nghĩ đến lúc tới huyện Hồ, dưới một người trên vạn người, trước kia như chó nhà có tang xám xịt rời đi, nghĩ lại huyết mạch của
gã lại sôi sục, chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay đến huyện Hồ, để cho đám người đang trào phúng, miệt thị gã nhìn cho rõ
phong quang của gã hôm nay.
Nhưng mặt khác, gã lại cảm thấy hơi hơi mất mát. Nếu như Điền đại tiểu thư đối với gã, cho dù chỉ có một chút xíu tình ý, há lại
sẽ đuổi gã đến huyện Hồ đây? Đối với Điền đại tiểu thư, rốt cuộc gã cũng chỉ là một cái móng có thể tài bồi. Gã sẽ không thể bò
lên giường của biến cô nương, tận hưởng hương vị kiêu sa của đại tiểu thư.