Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 227: Tư vị

Chương 20: Tư vị







Thân là Đại tổng quản Bá Châu quyền cao chức trọng, trong Dương phủ, Triệu Hâm hiển nhiên cũng có địa vị nhất định, Tây Khóa viện trong tòa Viện Lạc thứ hai của Dương phủ tất cả đều là nơi ở của y, bây giờ là nơi ở của con trai y Triệu Văn Viễn

Để tiện việc ra vào, Triệu Hâm tự mở một cánh cửa trên tường phía ngoài Tây Khóa viện, tạo nên bố cục phủ trong phủ.

Triệu Văn Viễn mang theo Diệp Tiểu Thiên trở về chỗ ở có cánh cửa mở sau này, bởi vì không đi qua đại môn, Diệp Tiểu Thiên lại

không thông thuộc chỗ ở trong các hào môn thế gia thành Quý Dương, cho nên cũng không biết đây là dinh thự của Dương Ứng

Long, Triệu Văn Viễn đương nhiên cũng không cố tình nói ra điểm này với hắn.

Diệp Tiểu Thiên chỉ coi đây là chỗ mà Triệu Văn Viễn thuê để ở, sau khi nhớ rõ đường đi liền muốn trở về. Nhung, Triệu Văn Viễn

sao có thể dễ dàng thả cho hắn đi, nhất định giữ hắn lại uống rượu.

Diệp Tiểu Thiên từ chối mãi cũng không được, lại cân nhắc sự khác nhau của chuyến đi huyện Hồ lần này và lần trước. Lần này là

làm quan thực sự, con đường làm quan có đi được lâu dài hay không, thì phải quan tâm đến các mối quan hệ. Mặc dù nói hắn đã

có nền tảng nhất định ở huyện Hồ, nhưng muốn làm tốt vai trò cấp trên của bọn họ thì bằng hữu càng nhiều càng có lợi, cho nên

đối với một lời mời có thể tăng thêm giao tình này hắn liền sảng khoái đồng ý.

Triệu Văn Viễn phân phó người bày một bàn tiệc rượu, hai người ngồi đối diện nhau uống rượu, nói chuyện trong bữa ăn, không

tránh khỏi nhắc đến lại lịch của cả hai. Triệu Văn Viễn chỉ nói gã là người Bá Châu, cũng không nói nhiều đến xuất thân của mình.

Diệp Tiểu Thiên cũng rất cảnh giác, dù sao thì thời gian quen biết cũng không lâu, không tiện tiết lộ quá nhiều. Tửu lượng của

Triệu Văn Viễn rất cao, thêm tài ăn nói khéo léo, ân cần mời rượu, làm Diệp Tiểu Thiên không thể từ chối. Diệp Tiểu Thiên cũng

có ý kết giao, tranh thủ cơ hội có thêm đồng minh sau khi đến huyện Hồ nhậm chức, cho nên cạn ly vô cùng sảng khoái.

Rượu bọn hắn uống là Hoàng tửu, mới nhấp thì nhẹ nhàng thoải mái, có vẻ không nặng, nhưng hơn một canh giờ sau, Diệp Tiểu

Thiên đã đứng không vững, nói chuyện cũng không còn tự nhiên.

Triệu Văn Viễn thấy vậy, liền ân cần giữ lại, muốn sắp xếp phòng khách cho hắn nghỉ ngơi. Hôm nay, Diệp Tiểu Thiên một mình đi

xe ngựa đến, trở về quá muộn sẽ làm người nhà lo lắng, cho nên cố ý cự tuyệt, Triệu Văn Viễn thấy vậy cũng không níu kéo nữa,

liền Lan bài xe ngựa đưa hắn về.

Lúc này là thời gian lên đèn, sắc trời vẫn chưa quá muộn, lúc đến Diệp Tiểu Thiên đã để ý đường đi, chỗ ở của Triệu Văn Viễn

cũng không cách quá xa chỗ ở của hắn, hắn định đi bộ trở về, thuận tiện nhớ đường luôn. Do vậy, hắn từ chối khéo ý tốt của

Triệu Văn Viễn. Triệu Văn Viễn bước vu vơ mấy bước chân, đột nhiên ánh mắt bừng sáng, dừng bước.

Một bóng hình uyển chuyển đang in bóng lên cửa sổ phòng ngủ, là Tiềm Thanh Thanh, nhìn động tác của nàng có vẻ như đang

ngồi trước gương chải chuốt, thân thể xinh đẹp phản chiếu lên cửa sổ hiện ra những đường cong cực kỳ mê người.

Triệu Văn Viễn nghĩ đến nữ nhân Thổ ti đại nhân ban thưởng cho mình, nghĩ đến dung nhan xinh đẹp, tư thái động lòng người,

bụng dưới đột nhiên giống như có một cái lò lửa, khát vọng bản năng khó kiềm chế bốc lên nóng rực.

Triệu Văn Viễn lập tức cất bước đến phòng ngủ của Tiềm Thanh Thanh, đẩy cửa bước vào. Đó là một gian phòng cực kỳ xa hoa,

bình phong 6 phiến họa chim đa đa, các dãy núi nhỏ trùng trùng điệp điệp, bên cạnh còn có một bàn trang điểm. Trên cái ghế

trước bàn là một nữ nhân mặc đồ ngủ mong manh nửa hở đang ngồi, mông cong eo nhỏ gần như lộ một nửa ra, phô bày hết sự

xinh đẹp, kiều diễm. Triệu Văn Viễn vừa nhìn thấy, huyết mạch sôi sục, miệng lưỡi khô lên.

Tiềm Thanh Thanh đang tháo trang sức trước gương, búi tóc của nàng đã buông xuống rối tung nhẹ nhàng như mây, trong gương

là một khuôn mặt với dung nhan xinh đẹp động lòng người, tươi mát non mềm diễm lệ như một bông hoa đang nở rộ. Thấy Triệu

Văn Viễn bước vào, Tiềm Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt chiếc lược ngà lên bàn, yểu điệu thướt tha đứng lên.

Nàng vừa đứng lên, thân thể kiều diễm được phô bày hoàn toàn, Triệu Văn Viễn nhìn thấy thân thể mê người đó, lúm đồng tiền

xinh xắn, lại ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ người nàng, càng khó kiềm chế, mượn rượu che mặt, cười nói: - Nương tử,

đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi!

Dứt lời, gã giang tay lao về phía Tiềm Thanh Thanh. Tiềm Thanh Thanh như một chú nai nhỏ trán. sang bên cạnh, Triệu Văn Viễn

vồ hụt, giật mình, hơi tức giận nói: - Tiềm cô nương, cô là người Thổ ty đại nhân ban thưởng cho ta!

Con người Tiềm Thanh Thanh lóe lên, dường như những lời này của Triệu Văn Viễn đã phát huy tác dụng, nàng đứng đó bất động.

Triệu Văn Viễn cười cười, giang hai tay lao đến lần nữa, ôm trọn nàng. Tiêm Thanh Thanh để mặc gã ôm thân thể thơm tho mềm

mại của nàng, lên tiếng: - Triệu công tử, huynh thật sự coi ta là thê tử của huynh sao?

Triệu Văn Viễn âm thầm cười lạnh “Ta là núi cao thẳng tắp hùng vĩ, cô cùng lắm cũng chỉ hơi thẳng mà thôi, sao có thể xứng với

ta? Phụ thân ta sớm đã tìm người thích hợp hoàn thành hôn sự cho ta rồi, loại nữ nhân như cô, chỉ là chơi đùa mà thôi.”

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: - Thủ ty đại nhân đã ban hàng cho ta, nàng đương nhiên là nữ nhân của ta rồi,

nương tử, còn không hầu hạ phu quân của nàng lên giường nghỉ ngơi?

Tiềm Thanh Thanh khanh khách cười, giang cánh tay mềm mại ôm lấy hắn, giọng nói nhẹ nhàng: - Vậy... nếu người ta đã theo

chàng, chàng có đối xử tốt với người ta không? Vừa nói, tay của nàng vừa nhẹ nhàng vuốt xuống dưới. đột nhiên nắm chặt hạ thể

của Triệu Văn Viễn.

Triệu Văn Viễn cả người chấn động, vốn dĩ bị dục hỏa thiêu đốt, lại thêm bộ dáng kiều mị của Tiềm Thanh Thanh hấp dẫn, cố ý

trêu chọc, hạ thể nhất thời cương lên, cười dâm đãng nói: - Nương tử tốt, ta đương nhiên sẽ đối tốt với nàng, haha! Ta lập tức sẽ

đối xử rất tốt, rất tốt với nàng... A!

Triệu Văn Viễn nói xong, bỗng nhiên hết thảm lên một tiếng, sắc mặt đột biến, cả người cong lại như con tôm luộc, giọng nói run

run nói với Tiêm Thanh Thanh: - Buông tay! Buông tay, người mau buông tay...

Tiềm Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mặt cười tươi xinh đẹp như đóa hoa lan, một cây cỏ có thể vặn được anh đào, cũng có thể nắm

chặt được gươm đao, lại đang nắm chặt hạ thể Triệu Văn Viễn, đau đớn đến nỗi mặt gã trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạ

Tiềm Thanh Thanh cười yêu mị, khẽ vuốt ve gò má Triệu Văn Viễn, dịu dàng nói: - Lang quân, người ta rất ngốc, Thổ ty đại nhân

dặn dò người ta cùng chàng đến huyện Hồ với thân phận là thế tử của chàng. Nhưng, người ta không biết có bao gồm cả hầu hạ

giường chiếu không, chi bằng lang quân đi Bá Châu hỏi qua, nếu Thể ty đại nhân ân chuẩn, thì người ta sẽ cẩn thận hầu hạ

chàng, khiến chàng dục tiên dục tử... .

Tiềm Than Thanh vừa nói, tay lại càng dùng sức, Triệu Văn Viễn đau đến không thở được, sắc mặt trở lên vàng vọt, luôn miệng

nói: - Ngươi buông tay, người mau buông tay, ta không động vào ngươi, ta không động vào người nữa

Tiềm Thanh Thanh thả tay ra, lại khanh khách cười, cố ý phố vòng eo, trỡn vòng ngực đầy đặn trước mặt gã, nói: - Ta mệt mỏi,

muốn đi ngủ rồi, lang quân có mệt hay không, ta cởi áo giúp chàng?

Tiềm Thành Thanh nhấc bước chân bộ dạng xinh đẹp như mèo con tiến đến. Triệu Văn Viễn giống như nhìn thấy quỷ, sợ hãi lùi

lại, hung tợn mắng: - Nữ nhân điên! Nữ nhân điên ngươi! Nói xong, gã khom người chật vật chạy ra ngoài.

Tiềm Thanh Thanh cười khanh khách, cười một lúc, mới đến bên cạnh bàn trang điểm ngồi xuống. Nhìn qua trong gương, cảm

xúc đó vẫn còn tồn tại, khuôn mặt cực kỳ mị hoặc, nhưng thần sắc dần trở lên ảm đạm, nói thầm: - Ngươi đã nói sẽ chờ ta cả đời,

ngươi rốt cuộc đã đi đâu, Tiếu Tiếu.... Lời chưa dứt, trong mắt đã ánh lên lệ quang lấp lánh.

Quý Dương thành ban đêm, dường như còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, trên phố có rất nhiều người, bên đường có rất nhiều sạp

nhỏ khêu đèn buôn bán, Diệp Tiểu Thiên đi xuyên qua, chậm rãi tản bộ, gió đêm thổi đến, nấc rượu một cái, trong lồng ngực cảm

thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Tiểu Thiên đi một lúc, cảm giác say rượu dâng lên, bước chân không tránh được có chút lảo đảo, đột nhiên hắn thấy có một

bức tường cao xuất hiện bên cạnh, tỉnh táo một chút nhận ra nơi này là Hạ phu, nhớ tới Oánh Oánh, tâm tình kích động, không

kìm được bước đến.

- Mở cửa, mở cửa!

Diệp Tiểu Thiên cầm vòng đồng trên đầu thú trước cửa không ngừng gõ vào cửa, hét lớn.

Hạ phủ chiếm một diện tích rất rộng, cho nên lúc này trước cửa phủ có rất ít người buôn bán. Diệp Tiểu Thiên nắm vòng đồng gõ

vào cửa, thanh âm rõ ràng, truyền đi rất xa, sau một lúc lâu, chợt nghe thấy có tiếng người bên trong miễn cưỡng kêu lên: - Người nào?

Diệp Tiểu Thiên kêu lên: - Mở cửa, ta muốn gặp Oánh Oánh, nhanh mở cửa!

Đại môn “ két...” một tiếng mở ra, một hạ nhân trong nhà xách theo đèn lồng ra nhìn, thấy một nam nhân đôi mươi, mặt đỏ

bừng, miệng đầy mùi rượu, nói lời không gãy gọn, chỉ nghĩ là một gã say rượu đến làm loạn, một gia nhân khác cười lạnh nói: -

Cái tên này đúng là gan câu, lại dám đến Hạ phủ sinh sự?

Diệp Tiểu Thiên bước vào, chân va vào bậc của cao, vấp té suýt ngã, hắn lảo đảo vài bước, quay đầu nhìn xung quanh, miệng

lảm nhảm không rõ nói: - Oánh Oánh đâu rồi, ta ... ta phải về huyện Hồ, ta muốn gặp... gặp nàng một chút!

Gia đình

xông vào, không khỏi giận tím mặt, giơ tay định đánh, lại bị tên gia định giơ đèn nắm bả vai ngăn lại, sắc mặt lộ rõ sự nghi hoặc

hỏi: - Ngươi nói muốn gặp ai?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Oánh Oánh, ta muốn gặp Oánh Oánh, Hạ Oánh Oánh!

Tên gia đình đang giữ quyền lên cao lắp bắp kinh hãi, lập tức thay đổi thái độ, vội hỏi: - Ngươi muốn gặp đại tiểu thư chúng ta?

Ngươi là ai?

Diệp Tiểu Thiên lè nhè nói: - Ta là tướng công Oánh Oánh, ta là Diệp Tiểu Thiên! Ngươi... ngươi không biết ta sao? Ta ... ta là...

cô gia của Hạ gia các ngươi, ta muốn gặp Oánh Oánh, nhanh dẫn ta đi gặp... nàng.

Tên gia đình cầm đèn thấy cả người hắn lắc lư, vội vàng đỡ lấy, nháy mắt với tên kia, rồi tươi cười nói với Diệp Tiểu Thiên: - Hóa

ra là Diệp công tử, đại tiểu thư nhà ta ở hồ Hồng Phong, tiểu thư không có ở đây.

Diệp Tiểu Thiên lập tức ngày người, suy nghĩ thoáng thanh tỉnh một chút, tư lầm bầm: - Đúng vậy! Oánh Oánh về hồ Hồng Phong

rồi, Oánh Oánh không ở đây...

Lúc này, tên gia đình còn lại đã chạy vào hậu trạch, tên này vốn muốn bảo cho Hạ lão cha, trên đường lại đụng ngay mấy tên

huynh đệ Hạ gia vừa đi chơi về, nghe thấy Diệp Tiểu Thiên tìm đến tận cửa, mấy người không khỏi giận dữ, lập tức chạy vềla cong..









Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch