Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 228: Con rể lừa mắng chó cụ

Chương 21: Con rể lừa mắng chó cụ

Hạ lão cha vừa nghêu ngao mấy câu hát dân ca, vừa ra khỏi phòng tắm, thảo mấy cành lá hương bồ mềm mại ra, lộ đôi bàn chân lông lá, người quấn cái khăn lớn, tóc tai bù xù, ngồi _xuống trước gương.

Hai tiểu nha hoàn tươi cười yểu điệu tiến lên, cầm lấy lược sừng trâu bắt đầu chải tóc cho y. Hạ lão cha vẫn hát khe khẽ, thoạt nhìn có vẻ đang rất vui vẻ.

Vài ngày trước, Hạ lão cha nghĩ ra chủ ý cùi bắp, bịa ra chuyện lão tổ tông bệnh nặng, lừa gạt Oánh Oánh về nhà. Vì không muốn Oánh Oánh sinh nghi, nên lão cùng phụ thân quay về hồ Hồng Phong. Nhưng vừa đến hồ Hồng Phong thì ngựa không ngừng vó quay lại, truy cứu nguyên nhân, rõ ràng vẫn là vì Diệp Tiểu Thiên kia.

Lão hồ ly An gia An Quốc Duy biết rõ thân phận Tôn giả của Diệp Tiểu Thiên, lão biết qua Diệp Tiểu Thiên có thể sẽ nắm giữ vài chục vạn thực lực Sinh Miếu, chỉ cần hắn nguyện ý, sẽ có tác dụng cực lớn trên đất Quý Châu này.

Nhưng muốn có được điều đó, nhất định lại phải để Diệp Tiểu Thiên vào đời. Nếu không ngày sau, một khi Quý Châu lâm vào cảnh gió tanh mưa máu, tứ bề bất ổn, đúng lúc đó, hắn lại chui vào rừng sâu núi thẳm làm Tiêu Dao Vương rồi.

Cho nên An Quốc Duy hạ quyết tâm, lấy quan trường để đưa Diệp Tiểu Thiên vào đời, chỉ cần hắn ở trong nhân thế có ràng buộc, ngày sau đối diện với loạn cục Quý Châu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Xét mục đích này, nên An Quốc Duy ra sức bảo vệ Diệp Tiểu Thiên làm cử nhân, cũng như trở thành mệnh quan triều đình.

Trong tứ đại gia An Tống Điền Dương, An gia với tư cách Thổ ty vương, địa vị siêu nhiên. Một khi An Quốc Duy có cử động gì, rất dễ dàng bị người khác để ý. Lão bình thường lúc nào cũng cao cao tại thượng, vai trò chính là cân đối một trăm thố ty Quý Châu, tính toán lợi ích cân nhắc nhân vật.

Một khi lão trực tiếp nhúng tay vào việc gì, sẽ phá vỡ sự cân bằng này, khiến cho các thổ ty tự có lựa chọn, đứng về phía Dương Ứng Long Bá Châu, đối đầu với lão.

Đó cũng là nguyên nhân khi lão phái nhi tử đến cấm địa Sinh Miếu can thiệp việc truyền thừa Tôn giả đã không sử dụng quá nhiều lực lượng. Lúc ấy thậm chí lão không hề ra

mặt, chỉ cho cháu đích tôn của lão lấy danh nghĩa ủng hộ biểu muội lên tiếng. Vì cháu gái ngoại của lão là người Miếu.

Lúc ấy nếu như Ấn Quốc Duy tự mình vào núi sẽ làm cho thế lực khắp nơi cảm thấy bất an. Cũng may An Quốc Duy xử lý khôn khéo, mà Dương Ứng Long suốt cả quá trình không chịu đối ngoại đàng hoàng, cho nên dẫn tới bạo động cũng không lớn.

Hôm nay An Quốc Duy muốn mười năm trồng người, bồi dưỡng Diệp Tiểu Thiên trở thành một gốc cây đại thụ để ngày sau có thể che gió che mưa ở Quý Châu, tương tự cũng không thể tự ra mặt. Vừa hay, lúc này Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh mến nhau, hơn nữa, vì nàng mà có chuyện quyết đấu Hoa Khế xôn xao dư luận.

An Quốc Duy theo đà câu chuyện, liền để cho Hạ gia ra mặt sắp xếp chuyện này, đây cũng là nguyên nhân khiến Hạ gia trăm phương ngàn kế phản đối Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cực lực ủng hộ hăn.

Những chuyện này, Hạ lão gia tử vẫn giấu diếm ngay cả con trai ruột của mình, cho nên Hạ lão gia bực bội phiền muộn, rõ ràng phụ thân cũng phản đối Diệp Tiểu Thiên đi lại với Oánh Oánh, nhưng lại vẫn tận hết sức lực tài bồi cho Diệp Tiểu Thiên?

Không hiểu thì cứ không hiểu, cha đã có lệnh, y chỉ có thể phục tùng. Hai cha con bọn họ, thật là điển hình của mối quan hệ cha con truyền thống Trung Quốc. Bình thường, hai cha con cơ hồ không tâm sự với nhau, nhưng vừa thấy Hạ lão gia tử dựng rấu trừng mắt, thì tựa hồ như oai nghiệm của bậc "phụ" đã thể hiện ra hết.

Vì thế, y cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh. Mấy ngày nay, Hạ lão cha một mực ở Quý Dương, cho đến khi Diệp Tiểu Thiên có quyết định bổ nhiệm mới yên lòng, tối nay thảnh thơi uống chút rượu, đang định ngủ một giấc, sáng mai chạy về hồ Hồng Phong.

Bởi vì y hiểu rõ con gái bảo bối kia, tuy nói hồ Hồng Phong còn có lão tổ tông có thể uy hiếp được Oánh Oánh nhưng ai biết lão tổ tông có thái độ như thế nào đối với chuyện này. Nếu như lão tổ tông ủng hộ Oánh Oánh, chỉ sợ con gái y sẽ náo loạn hồ Hồng Phong đến mức long trời lở đất mất.

Hạ lão cha vừa bật cười vừa suy nghĩ chuyện con gái, thì đột nhiên người hầu chạy tới thở hồng hộc: - Lão gia, lớn. . . việc lớn không tốt. Diệp Tiểu Thiên kia. . . Diệp công tử chạy đến nhà chúng ta tìm đại tiểu thư rồi.

Hạ lão cha nghe xong tức vãi cả linh hồn: - Hạ gia chúng ta thiếu nợ người từ kiếp trước hay sao? Lão tử hận không thể tát chết ngươi, còn phải chạy ngược xuôi lo đường ra cho ngươi nữa, đồ hỗn trướng người được một tấc lại muốn tiến lên một thước.

Hạ lão cha đứng bật dậy, tiểu nha hoàn chưa kịp chải đầu cho y, phản ứng không kịp a lên một tiếng, giật vài cọng tóc xuống, nàng hốt hoảng quỳ xuống sợ hãi mà nói: - Lão gia thứ tội, nô tài biết lỗi rồi.

Hạ lão gia cũng không để ý đến nàng, tức giận đùng đùng đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, bỗng đứng lại, đến bên góc tường, soạt một tiếng rút đao khỏi vỏ, gạt mái tóc bù xù sang một bên, nhấc đôi chân lông lá sải bước đi ra ngoài.

Gia đình kia đi theo sau lặng lẽ thè lưỡi thầm nghĩ: Lão gia tử nổi giận, lần này vị cô gia kia chỉ sợ gặp họa rồi.

Trong nhà, Diệp Tiểu Thiên say đến độ nguy hiểm lắm rồi, tuy nhiên hắn vẫn nhớ mang máng có người nói Oánh Oánh không ở nơi này, Diệp Tiểu Thiên chân thấp chân cao loạng choạng đi ra ngoài, ai ngờ cong cong vẹo vẹo chạy về phía bên tường.

v, mấy vị đường huynh Oánh Oánh ở phủ Quý Châu đã chạy tới. Gia tộc đã kiên quyết phản đối chuyện của Oánh Oánh với người kia, bọn họ sẽ không cần khách khí với Diệp Tiểu Thiên nữa. Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên chạy đến nhà họ say như một thằng điển, phẫn nộ quát: - Tên họ Diệp kia, đứng lại cho ta.

Diệp Tiểu Thiên vịn tường mờ mịt ngẩng đầu, một huynh đệ Hạ gia nhảy vọt tới, nắm chặt cổ áo của hắn: - Gần đây chỉ có Hạ gia chúng ta tìm người khác gây phiền toái, cho đến bây giờ, không ai dám tìm đến của Hạ gia gây phiền toái. Lá gan ngươi không nhỏ, lại dám tìm đến tận cửa sinh sự. . .

Diệp Tiểu Thiên trừng mắt lên lớn miệng hỏi: - Ngươi. . . là ai?

Người kia nói: - Ta là ai? Ta là đường huynh 72 của Oánh Oánh.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ồ, hóa ra là. . . 72, cậu ca a, 72, cậu ca. . . chào, xin chào. . . ha ha, Oánh Oánh đâu rồi?

72 giận không kiềm nổi nữa, vung quả đấm to bằng cái bát nói: - Ai là anh em con cậu của ngươi, thấy người sang bắt quàng làm họ, cút ngay. Bằng không ta đánh chết ngươi.

Diệp Tiểu Thiên cười ha hả, chỉ vào cái mũi của hắn, phun rượu tức giận: - Không. . . không dám. Ngươi. . . không dám đánh ta đâu.

72 vừa bực vừa buồn cười: - Ta không dám đánh ngươi? Vì người vừa được làm cái gì mà Điền sử chó kia hả?

Diệp Tiểu Thiên gân cổ lên: - Điền sử. . . là cái quái gì? Ngươi không dám đánh ta, haha, ngươi đánh ta, ta không sợ, dù sao rơi nước mắt đau lòng là Oánh Oánh. Ngươi dám đánh ta?

Quyền của 72 dừng lại trên không trung, cứng lại ở đó. Khoan hãy nói chuyện gã đúng là sợ Oánh Oánh đại phát nữ uy, mà chỉ cần Oánh Oánh tìm cha gã khóc lóc một trận, mặc kệ gã có lý do gì đi chăng nữa, chỉ vì muốn Oánh Oánh vui vẻ, cha của gã nhất định sẽ đánh cho gã một trận.

Mấy huynh đệ còn lại kia vội kéo gã ra, theo sau còn có mấy gia đình. Vừa thấy chủ nhân khó xử, một gia đình nhanh nhẹn bước tới: - Tên họ Diệp kia, đại tiểu thư của chúng ta không ở quý phủ, về sau cũng không gặp được ngươi rồi, ngươi đi đi.

Diệp Tiểu Thiên nhìn gã, nghi ngờ hỏi: - Ngươi. . . cũng là câu ca của ta?

Tên gia đình này vừa mới có muội tử, hơn nữa, còn có hai muội tử, đột nhiên bị gọi là cậu ca, lòng bực dọc, liên tỏ thái độ mũi không phải mũi mặt không phải mặt mà nói: - Ta không phải anh em con cậu của ngươi? Ta là người nhà Hạ phủ.

Ò!

Diệp Tiểu Thiên khinh thường liếc nhìn gã: - Chó. . . chó cậy. . . chủ. . .

Đúng vào lúc này, Hạ lão cha khiêng đại đao, tóc tai bù xù hất cái chăn lớn lên, đôi chân lông lá lao đến, y không nghe mấy câu đầu, chỉ nghe được ba từ: chó cậy chủ, lập tức giận dữ nói: - Đồ hỗn trường, người mắng ta?

Diệp Tiểu Thiên say rượu mất rồi: - Thé. . .

Đồ đáng chết !

Hạ lão cha tức giận nhảy choi choi, vút một cái, chém đao về phía cổ của Diệp Tiểu Thiên. Mấy huynh đệ Hạ gia lại càng hoảng sợ. Hiện tại, Oánh Oánh vẫn còn hi vọng cùng hắn đạp đất đội trời, nếu bây giờ chém chết cục cưng của nàng, liệu có ổn không?

Mấy người khàn cả giọng gào lên: - Lục bá phụ, không thể giết hắn.

Hạ lão cha vung đao ra, lòng cũng cả kinh: "Hỏng rồi, người này không giết được" .

Hạ lão cha vội vàng khoát tay, đại đao phượt qua đỉnh đầu Diệp Tiểu Thiên, lưỡi dao cắm vào bức tường đá, bụi tung mù mịt.

Trong lúc say, Diệp Tiểu Thiên vẫn chưa phát giác ra chuyện này, chỉ vào Hạ lão gia cười nói:

- Ngươi. . . các ngươi dám đánh ta? Hả?

Diệp Tiểu Thiện dụi mắt nhìn kỹ, kinh hãi nói: - Ôi, là cha vợ mà. Tiểu Thiên . . . mất. . . thất lễ.

Hạ lão cha bị hắn chọc giận sắp ngất luôn rồi. Tên hỗn đản này chém không được, đánh cho hắn một trận cũng không thể a? Hạ lão cha vung tay lên, đấm vào cằm Diệp Tiểu Thiên. Cả người Diệp Tiểu Thiến bay lên, té ra ngoài, rơi xuống mặt đất, giãy hai cái rồi nằm bất động.

Hạ 72 sợ quá, vội đi lên xem. Mấy huynh đệ còn lại cũng vội vàng xúm vào. Hạ lão cha dường như cũng thấy mình đã gây họa, lo lo lắng lắng, tìm cách giải thích với con gái: - Hắn mắng ta là chó cụ, đúng, lấy lý do này được đấy. Như vậy là quả bất hiếu, ta đánh hắn, có lỗi sao?

Hạ 72 cúi người xuống nhìn, chúng huynh đệ nhao nhao hỏi: - Thế nào, hắn không sao chứ?

Hạ 72 ngẩng đầu lên, không biết nên khóc hay nên cười: - Hắn. . . đang ngủ.

Huynh đệ Hạ gia hai mặt nhìn nhau, Hạ lão gia đang lo lắng đề phòng nhẹ nhõm thở ra, tức giận quát: - Khiêng hắn ném ra ngoài, dội nước cho hắn tỉnh lại, bảo hắn cút đi.

Mấy huynh đệ khiêng Diệp Tiểu Thiện ra khỏi Hạ phủ, ném lên đường cái. Hai tên gia đình gánh một thùng nước đến, vào một tiếng, dội lên người hắn. Diệp Tiểu Thiên đang ngủ - say sưa, sặc một tiếng, ho khan hai tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Hạ lão cha thấy hắn tỉnh dậy, tức giận vung bàn tay lên: - Cút.

Chúng huynh đệ theo Hạ lão cha quay về phủ, âm một tiếng, cửa phủ đóng chặt lại. Sau một lát, cách đó không xa, từ bức tường viện trong bóng tối có hai đạo nhân ảnh đi ra, chậm rãi, thong thả. . . đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên.









Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch