Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 231: Gặp lại Trương bàn tử

Chương 24: Gặp lại Trương bàn tử



Khi xe tới đường lớn, mặc dù vẫn còn hơi xóc nhưng cũng giảm đi rất nhiều.

Diệp Tiểu Thiền bỏ ra bàn mà viết thư nhà. Tới khi hắn hạ bút xuống liền cầm tờ giấy thổi khí nét mực rồi cầm một phong thư gắn kín lại sau đó viết địa chỉ người nhận thân gửi Huynh Tiểu An.

Diệp Tiểu Thiên đưa phong thư cho Triệu Văn Viễn rồi cười nói:

- Nếu vậy xin làm phiền Văn Viễn huynh phong thư này.

Triệu Văn Viễn cười nói:

- Không có gì, chỉ nhờ trạm dịch thôi. Nếu làm đủ thì còn phải nghênh đón nói gì tới việc gửi giúp người phong thư. Ha ha! Đây là lần đầu tiên ta sử dụng việc công cho chuyện từ từ sau khi từ nhiệm.

Cả hai người đều cười rộ. Triệu Văn Viễn quan sát nét chữ trên phong thư liền khen:

- Hiền đệ! Chữ viết của đệ rất đẹp.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Chữ viết thì còn được. Ít nhất nó cũng giữ được mặt mũi của đệ. Nhưng xét về học thức thì còn kém xa so với huynh đài.

Triệu Văn Viễn lắc đầu cười nói:

- Đệ nói vậy có khác nào giết vị huynh. Chẳng dám giấu đệ, công danh cử nhân của ta cũng không phải qua thi cử mà có.

Diệp Tiểu Thiên nhân cơ hội hỏi:

- A? Theo để được biết thì đối với chuyện thi cử, triều đình vẫn luôn rộng rác cho các vị thô y. Không ngờ Văn Viễn huynh lại xuất thân từ nhà thổ ty?

Triệu Văn Viễn mỉm cười nói:

- Cũng không phải. Có điều gia phụ là a mục của Bá Châu, được Đại thố ty Dương đại nhân của Bá Châu trọng dụng. Vi huynh văn dốt, võ kém nên gia phụ mới phải nhờ tới Dương thố ty kiếm cho ta một chút công danh.

Diệp Tiểu Thiên liền nói:

- A! Hóa ra lệnh tốn là a mục Bá Châu. Thất kính! Thất kính!

Diệp Tiểu Thiên nói xong thầm nghĩ: Triệu Văn Viễn không dám nói rõ xuất thân của mình, không biết có để ý tới thân phận của ta không? Mặc dù Dương Ứng Long rất để ý tới vị trí Tôn giả nhưng y có nên mượn kỳ vọng về ta với Triệu Văn Viễn? Ta và y cùng trúng cử, đồng thời làm quan huyện Hồ nhưng có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ tới đây thì một tên thị vệ của Triệu Văn Viễn đã thúc ngựa tới bên cạnh xe để nói:

- Công tử! Chúng ta đã tới Đồng Nhân. Triệu Văn Viễn gật đầu rồi cười nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Đoạn đường vừa qua chúng ta cơ bản thuận lợi. Theo tốc độ thì tới huyện Hồ cũng không bị chậm. Bây giờ tới quê nhà của đệ, có muốn về quê không? Áo gấm về quê cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Do Diệp Tiểu Thiên tự bảo quê quán ở phủ Đồng Nhân nên Triệu Văn Viễn mới nói vậy. Nhưng ở thập vạn địa sơn, Diệp Tiểu Thiên làm gì có ai là người thân. Vì vậy, do dự một chút, hắn liền nói:

- Thôi! Chuyện công quan trọng hơn. Người trong nhà sẽ hiểu. Chờ lúc chúng ta nghỉ ở Đồng Nhân, ta sẽ viết một phong thư sai người đem về nhà.

Lúc này, một tên hộ vệ thúc ngựa tới gần rồi nói to:

- Công tử! Tại ngôi đình trước mặt cách chừng năm dặm đang có người chờ nói là muốn gặp công tử Diệp Tiểu Thiên.

Triệu Văn Viễn ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nhưng thân nhân của ngươi lại ra đón?

Diệp Tiểu Thiên làm gì có người thân nào ở Đồng Nhân nên khi nghe nói vậy thì hết hồn nghĩ thầm: Đừng nói là con mẹ điện Tiết mẫu kia nghe được tin của ta mà tới đây - quấy rối chứ?

Diệp Tiểu Thiên đi ra ngoài thì thấy ven đường có một ngôi đình lợp cỏ, đứng cạnh là một tiểu đồng. Khi thấy hắn bước ra, y liền cười tươi chào đón cao giọng nói:

- Chúc mừng Diệp lão gia! Chúc mừng Diệp lão gia. Diệp Tiểu Thiên vừa thấy hắn liền vội vàng nhảy xuống xe cười nói:

- Tiểu Trúc! Sao ngươi tới đây?

Hóa ra tiểu đồng đó là người sai vặt bên cạnh giáo dục Lê Trung Ân của phi học Đồng Nhân, đã nhiều lần gặp nên hắn có thể nhận ra.

Tiểu Trúc cười hì hì, nói:

- Theo lời dặn của lão gia nên ở đây chờ đón Diệp lão gia. Nghe nói Diệp lão gia trúng cử còn được làm quan nên Tri phủ lão gia và lão gia nhà ta đều rất vui, bảo tiểu nhân ở đây chờ đón. Tri phủ lão gia đã chuẩn bị tiệc để tây trân cho ngài.

Diệp Tiểu Thiên nghe thấy mình được gọi là lão gia thì choáng váng chỉ biết lắc đầu cười nói:

- Tiểu Trúc! Ngươi đừng có khác sảo với ta. Ngươi là người quen cũ của ta, gọi Diệp công tử được rồi. Làm sao mà Tri phủ lão gia và Lê sư biết ta tới Đông Nhân?

Tiểu Trúc nói:

- Diệp lão gia đi đường đều ở trạm dịch. Hôm qua từ trạm dịch có một vị quan sai của phủ Đồng Nhân về nói tới nên tri phủ lão gia mới biết được. Vì vậy mà tiểu nhân đã chờ ở đây từ sáng.

Triệu Văn Viễn đã xuống xe đứng sau Diệp Tiểu Thiên, nghe thấy vậy thì mỉm cười nói:

- Diệp hiện đệ trúng liên tiếp tú tài, cử nhân, bây giờ đã là mệnh quan của triều đình, Trương tri phủ cũng cảm thấy vui. Đừng để cho Tri phủ đại nhân chờ lâu, chúng ta đi thôi.

Trương tri phủ bày yến mời Diệp Tiểu Thiên không tiện quyết định nên Triệu Văn Viễn làm thay. Hơn nữa, Triệu Văn Viễn có gốc gác của Dương gia ở Bá Châu nên Diệp Tiểu Thiên dặn do Đông Thiên và Diêu Diêu mấy câu sau đó cùng với tiểu Trúc đi vào trong thành.

Trương tri phủ đang ngồi trong hoa viên xem kịch. Trương mập cầm chiếc khăn nhỏ khóc sướt mướt. Còn Lê Trung Ân ngôi tiếp ở bên thì cảm thấy bực mình:

- Cái vở kịch này mọi người xem tới cả trăm lần, có cần lần nào cũng phải khóc hay không?

Trương tri phủ cầm chiếc khăn lau nước mắt sau đó ngượng ngùng đáp lại:

- Nhưng Đậu Nga thật sự bị oan.

Lê Trung Ân nói như cầu xin:

- Đúng vậy! Đúng vậy.

Trương tri phủ ném cái khăn rồi đưa tay sờ chén trà nhưng mắt vẫn nhìn lên sân khấu. Đúng lúc này một nha hoàn đứng sau đang chậm trà cho lão. Nhìn thấy lão đưa tay, nàng vội rụt ấm lại nhưng vẫn có mấy giọt nước văng vào tay Trương tri phủ khiến cho lão phải kêu lên một tiếng vì đau.

Nha hoàn kia quá sợ hãi vội vàng quỳ xuống mà dập đầu như giã gạo:

- Lão gia bớt giận! Lão gia bớt giận.

Trương tri phủ đứng phắt dậy nhưng đáng tiếc cái hông núc ních thịt bị kẹt vào tay vịn không đứng dậy nổi, lại càng cau thêm đưa tay chỉ tiểu nha hoàn kia mà nói:

- Tiện tỳ! Ngươi định mưu hại bản quan hay sao? Kéo nó xuống đánh chết cho ta.

Nha hoàn đó sợ tới mức gần như hồn lìa khỏi xác, chỉ biết đập đầu xin tha. Nhưng hai tên gia đình đang định xông tới kéo Trương tri phủ ra khỏi ghế liền chuyển mục tiêu về phía nàng. Tiểu nha hoàn kia chỉ biết giàn dụa nước mắt kêu lên đầy tuyệt vọng:

- Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng.

Lê giáo dụ và đám người ngồi ở đó không dám lên tiếng. Cho dù bọn họ cảm thấy Trương tri phủ có phần coi thường mạng thảo dân nhưng nói gì thì nhà họ Trương đời đời ở Đông Nhân, Trương tri phủ chính là ông vua ở đây. Đừng có thấy ngày thường y như kẻ ngốc, thi thoảng lại có hành động như trò hề nhưng có ai dám cười y?

Đám người hầu của phủ đã được dặn trước là nếu Diệp Tiểu Thiên tới thì không phải bảo. Vì vậy mà tiểu Trúc dẫn Diệp Tiểu Thiên cùng với một tên gia đình của Trương phủ đi thẳng vào trong đúng lúc bắt gặp tiểu nha hoàn đang trong lúc tuyệt vọng.

Trương mập thổi thổi bàn tay béo múp míp của mình , thấy mấy nốt đỏ lại nổi điên mắng mấy câu. Sau đó lão gọi hai tên gia đình kéo cái ghế ra khỏi mông. Vừa quay người lại, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, lão liền toét miệng cười.

Diệp Tiểu Thiên liền vội vàng bước tới hai bước với một cái xuống tận đất mà nói:

- Diệp Tiểu Thiên bái kiến ân sư! Ân sư! Đã lâu không gặp, Tiểu Thiên rất nhớ lão nhân gia. Lão nhân gia có khỏe không?

Diệp Tiểu Thiên đã gặp Trương mập, nên biết gọi Trương tri phủ là lão phụ mẫu hoặc Trưởng lão đại nhân chăng bằng hai tiếng ân sư có vẻ thân thiết hơn. Mà Trương mập lại thích học đòi văn vẻ, hai tiếng ân sư càng làm cho lão thích.

Quả nhiên, cái mặt béo múp của Trương Dịch nở ra như đóa hoa, hai mắt híp lại gần như chẳng còn thấy được tổ quốc:

- Ngươi tới rồi à! Mau đớng lên! Mau đứng lên! Ha ha ha! Lần này người tới Quý Dương đỗ cử nhân, lại được làm quan làm cho lão phu rất vui.

Trương Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác, kiêu ngạo nói với Lê Trung Ẩn: - Lão phu tinh mắt chứ! Lúc trước ta đã nói, thằng bé này chắc chắn có tương lai.

Lê Trung Ân gật đầu nói đầy khâm phục:

- Đại nhân tinh mắt, chẳng khác nào Bá Nhạc.

Trương tri phủ ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha. . . Bá Nhạc là ai? Lê Trung Ân ngẩn người, Diệp Tiểu Thiên thấy vậy liền cười nói:

- Bá Nhạc là một vị biết lựa chọn nhân tài. Có điều chuyện của người đó chỉ được lưu truyền ở vùng Trung Nguyên, ân sư là người Đồng Nhân nên mới không biết.

Trương tri phủ liền nói:

- À! Hóa ra là một vị cổ nhân.

Lê Trung Ân lén lau mồ hôi. Nếu làm Trưởng mập mất mặt thì cái tên nhìn tỏ ra rộng lương nhưng lòng dạ lại bé nhỏ đó chắc chắn sẽ hành y chết.

Diệp Tiểu Thiên quay sang thị lễ với Lê Trung Ân. Rõ ràng thì Lê Trung Ân mới là ân sự của hắn nhưng bây giờ chỉ có thể gọi là Lê sư để tỏ rõ sự khác nha với Trương Dịch.

Trương tri phủ rất vui vẻ đón tiếp Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống. Y vừa mới được người kéo ra khỏi ghế bây giờ lại cố gắng nhét đống thịt trên người trở lại. Diệp Tiểu Thiên liền nói:

- Con thấy mắt ân sư hơi đỏ, chẳng lẽ do nhiều việc quá nên không được nghỉ ngơi?

Trương tri phủ đáp:

- A! Không có gì. Vừa rồi xem kịch thấy cảnh Đậu Nga bị người ta hãm hại đưa ra pháp trương nên vị sự cảm thấy thương xót mới rơi lệ.

Diệp Tiểu Thiên liền nói:

- Ân sư đúng là người từ bi. Đúng rồi! Khi học sinh mới đi vào có thấy một thiếu nữ đang khóc sướt mướt bị người ta kéo ra. Đó là ai?

Trương tri phủ oán hận nói:

- Con tiện tỳ đó có chấm trà cũng không xong làm bỏng tay lão phu. Lôi ra đánh chết cho rồi.

Diệp Tiểu Thiên vội nói:

- Học sinh được sự đề bạt của ân sư mới có được ngày hôm nay. Bây giờ trở về Đồng nhân, gặp lại ân sư đúng là ngày đại hỷ. Ân sư là người rộng lượng không để ý tới một tiểu nha đầu.

Trương mập nghe lọt tai liền khoát tay áo. Tên gia đình đứng cạnh vội vàng chạy ra truyền lệnh dừng hình phạt.

Trương mập hớn hở nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Phủ Thạch Thiên, phủ Tư Nam, phủ Trấn Viễn vẫn hay cười phủ Đồng Nhân chúng ta chẳng có được một tú tài. Thấy không? Trương Dịch ta không lên tiếng thì thôi, đã ho là dọa. chết người. Ha hả! Tiểu Thiên! Ngươi là tú tài cử nhân. Theo ta thấy ngay cả tiến sĩ cũng có thể.

Diệp Tiểu Thiên nghe lão nói vậy thì hoảng sợ vội vàng nói:

- Ân sư quá khen! Nếu học sinh vào kinh chẳng định sẽ đậu Tiến sĩ. Chỉ có điều nếu đậu tiến sĩ thì chưa chắc còn về được Quý Châu. Học sinh muốn được ở gần ân sư để được nghe lời dạy bảo.

Trương mập trầm ngâm rồi nói:

- A! Có lý! Nếu vậy ta thôi cái tiến sĩ đó.

Đám người Lê Trung Ân nhìn nhau mà nghĩ thầm:

- Đội thày trò này đúng là cùng một giuộc, tự biên tự diễn, chẳng còn biết xấu hổ.

Trương mập cười nói:

- Vi sư nghe nói ngươi tới nên rất vui, mới cho người bày yến đón người. Trung Ân! Mấy người các ngươi về phòng khách trước, bản quan cùng với Tiểu Thiên sẽ về sau.

Đám người Lê Trung An vội vàng cáo lui. Còn Diệp Tiểu Thiên thì biết Trương mập có lời muốn nói với mình nên vội vàng nghiêng người, tỏ ý lắng nghe.







Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch