Diệp Tiểu Thiên rời khỏi An phủ, lập tức chạy như bay đến chỗ ở của mình. Lúc này trời chưa thật sáng hơn, người đi đường thưa thớt. Diệp Tiểu Thiên sốt ruột quay về nên chọn đường tắt để đi, chính vì vậy mà càng vắng, lâu lâu mới gặp một người chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Diệp Tiểu Thiên nóng ruột tăng tốc, có một lão già chạy bộ đuổi theo hắn, tốt bụng nhắc nhở: - Tiểu tử, chạy bộ buổi sáng cần chạy đều, không cần nhanh, người chạy như vậy thì chẳng mấy chốc mà phải dừng lại.
Diệp Tiểu Thiên cười khan: - Đa tạ lão nhân gia, ta có việc gấp, không phải chạy bộ buổi sáng.
Rất nhanh, Diệp Tiểu Thiên đã bỏ xa lão già kia. Lúc này, sương sớm vẫn còn bảng lảng trên các nhành cây ngọn cỏ, chỉ một lát nữa sẽ đến chỗ ở của hắn. Từ nơi này hắn có thể thấy thấp thoáng bóng các gian phòng nối tiếp nhau, đột nhiên, Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy Đông Thiên.
Đông Thiên còng lưng chống một cây trúc, từ một lối rẽ chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng lại kêu lên: - Tiểu Thiên, ngài ở đâu?
Diệp Tiểu Thiên vội vàng bước tới, đến gần, thấy hai bả vai và cả tóc tai của Đông Thiên ướt đẫm sương mai, có vẻ như lão đã tìm kiếm hắn suốt một đêm. Diệp Tiểu Thiên cảm thấy rất xấu hổ.
Lỗi tại hắn. Mặc dù hắn đã trở thành Tôn giả được vài chục vạn Sinh Miếu tôn thờ, nhưng hắn vừa mới trở thành Tôn giả đã vội rời Cổ thần giáo đi du lịch thiên hạ, căn bản chưa kịp cảm nhận quyền lực tối thượng trong tay của mình.
Mặc dù vận may đem lại cho hắn danh xưng tú tài, cử nhân nhưng nhà của hắn cũng không ở đây, nên hắn không được hưởng cảm giác vinh quang kiểu vinh quy bái tổ, cũng không được hưởng cảm giác một thân sĩ được quan lại địa phương trọng vọng, mời ngồi chung bàn đối ẩm bàn bạc việc nước việc công.
Chính vì vậy hắn vẫn chưa hiểu vị trí trọng yếu của mình, vẫn sống tự do tùy tiện. Nếu không, hôm qua, khi bị Triệu Văn Viễn lưu lại uống rượu, hắn đã nhờ Triệu Văn Viễn bảo người đến bảo cho tùy tùng của hắn một tiếng, hơn nữa, cũng không say rượu làm hỏng việc.
Hôm nay, vì hắn đi suốt đêm không về, Đông Thiên phải lặn lội đi tìm. Đột nhiên thấy hắn mất tích, các huynh đệ của hắn hẳn đã rất lo lắng. Thấy cảnh tượng đó, Diệp Tiểu Thiên thẹn trong lòng, lúng túng khó tả.
Đông Thiên híp mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên nói: - Làm phiền, xin nhường đường một chút.
Diệp Tiểu Thiên xúc động ôm lấy hai cánh tay của lão: - Đông Thiên tiên sinh, thật sự xin lỗi. Ta . . . đêm qua ta đi uống rượu với bạn, quên thông bảo về nhà, mắt ông không tốt lại phải đi tìm ta, thật xin lỗi.
Diệp Tiểu Thiên giang hai tay ra ôm chặt lấy lão, Đông Thiện giật mình, một cái bình sứ đã xuất hiện trong lòng bàn tay, lão đang mở nắp bình đổ trùng ra, chợt nghe giọng nói của Diệp Tiểu Thiên, cái bình trong chớp mắt lại biến mất.
Đông Thiện vui vẻ nói: - Tôn giả, rốt cuộc thuộc hạ đã tìm thấy ngài rồi.
Diệp Tiểu Thiên nghe vậy dở khóc dở cười, thầm nghĩ: mắt ông như thế thì tìm được ai, rõ ràng là ta tìm thấy ông mà.
Đông Thiên đứt lời, chợt nhớ tới mấy lời của Diệp Tiểu Thiên lúc nãy, lúng túng cải chính: - Tôn giả, thuộc hạ không phải trưởng lão, ngàn vạn lần không được xưng hô như thế.
Diệp Tiểu Thiên buông lão ra cười nói: - Sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, cứ làm quen với cách xưng hô đó dần đi là vừa.
Đông Thiên thấy Diệp Tiểu Thiên vẫn chứng nào tật ấy, không tuân theo quy củ, bất đắc dĩ cười cười. Diệp Tiểu Thiên lại hỏi: - Vân Phi và Vấn Trí đâu, đừng nói là tất cả cùng đi tìm ta đấy. . .
Đông Thiên đáp: - Vâng, chạng vạng tối không thấy Tôn giả quay về, Vân Phi tới chỗ cho thuê xe ngựa tìm ngài. Bọn họ cũng không rõ ngài đi đâu. Đến đêm, vẫn không thấy Tôn giả, chúng ta bắt đầu cuống lên, định để Vấn Trí ở lại trông Diêu Diêu, chúng ta ra ngoài đi tìm. Nhưng Vấn Trí không chịu, Diêu Diêu cũng muốn đi tìm ngài, nên chúng ta chia nhau hành sự. Tuy nhiên, chúng đoán rằng Tôn giả có việc gấp nào đó, chắc chắn sáng sớm mai sẽ quay về, cho nên đã hẹn, canh giờ này thì quay về nhà.
Diệp Tiểu Thiện cảm động, vội nói: - Được, vậy chúng ta mau quay về thôi.
Hai người chạy về dãy phòng xá phía trước thì thấy Mao Vấn Trí đang chống đạo ngồi trước sân lau mồ hôi trán. Diệp Tiểu Thiên vừa cảm động vừa buồn cười nghĩ bụng: Cái đồ ngốc này mà cũng biết diễn trò, rõ ràng còn biết cách ghế ra ngồi chờ.
Diệp Tiểu Thiên đi lại gần xem xét, mới phát hiện dưới mông Mao Vấn Trí là Phúc Oa Nhi. Mao Vấn Trí vừa thấy Diệp Tiểu Thiên thì nhảy dựng lên vui vẻ nói: - Đại ca, huynh về rồi. Huynh đi đâu vậy, làm bọn ta tìm huynh suốt một đêm.
Phúc Oa Nhi cũng vui vẻ nhào tới, húc đầu về phía Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên sờ cái dau must em nhu nhung cΐα ηόί, άν πάν ηόί: - Thật không phải, đêm qua ta gặp người quen. . .
Mao Vấn Trí thấy Đông Thiên đi cùng Diệp Tiểu Thiên, lại âm dương quái khi kêu lên: - Ai nha má ơi, chúng ta nhiều người như vậy mà không tìm được đại ca, tên người mù như ngươi lại thấy được. Dù Đổng Thiên tính tình chất phác nhưng vẫn không thích nghe mấy lời thô lỗ như thế, sắc mặt rất khó coi.
Diệp Tiểu Thiên cũng sầm mặt xuống, kéo kéo tay áo lội y sang một bên: - Lão Mao, người đừng có lối cái điểm yếu của người ta ra nói như vậy. Ta biết ngươi không cố ý, thậm chí còn nghĩ gọi như vậy sẽ càng thân mật hơn, nhưng có ai nguyện ý để người ta chế giễu khiếm khuyết của bản thân?
Mao Vấn Trí gãi đầu, lúng ta lúng túng nói: - À. . . rồi. . . ta đã biết, ta khẳng định từ nay về sau không nói nữa.
Diệp Tiểu Thiên lại nói: - Còn nữa, mặc dù Phúc Oa Nhi có linh trí nhưng dù sao vẫn kém loài người, sao ngươi biến nó thành cái ghế vậy? Có thể nó xem đó là trò chơi thú vị, nhưng Diêu Diêu coi nó là hảo tỷ muội, ngươi nói xem Diêu Diêu nhìn thấy người ngồi lên người nó thì có tức giận không?
Mao Vấn Trí tiếp tục gãi đầu: - tim, ta biết rồi. Đúng rồi đại ca, Phúc Oa Nhi là "cái đó" à?
Diệp Tiểu Thiên giật mình: - Ta không chú ý tới, có lẽ là công ạ?
Mao Vấn Trí nói: - Diêu Diêu không thể xem nó là tỷ muội, chỉ có thể là huynh đệ thôi.
Diệp Tiểu Thiện bất đắc dĩ nói: - Huynh đệ thì sao? Tỷ muội thì sao? Có liên quan gì đến việc ta nói với người?
Mao Vấn Trí nói: - Tại sao không liên quan? Đại ca vừa mới nhắc tới tỷ muội, nhưng nếu nó là công thì lại không phải là tỷ muội.
Diệp Tiểu Thiên nắm chặt lấy vai của Mao Vấn Trí mà nói đầy xấc xược: - Ngươi có hiểu ý ta nói hay không? Ta nói huynh đệ, tỷ muội thì sao? Ý ta nói khi người nói chuyện hay làm việc cần phải cân nhắc tới cảm giác của người khác. Cái kiểu tùy tiện của người ta có thể không quan tâm nhưng người khác thì chưa chắc. Nói vậy ngươi có hiệu hay không?
Mao Vấn Trí vẫn nói với nét mặt vô tội: - Đại ca! Ta hiểu. nhưng nếu huynh không quan tâm thì làm vậy để làm gì? Huynh bóp cổ ta suýt tắt thở, ta có lời không được nói hay sao? Là cha là mẹ nó thì phải nghĩ chứ.
Diệp Tiểu Thiên nổi giận tới mức mũi bốc khói: - Cuối cùng thì ta là cha là mẹ ở huyện Hồ hay người nghĩ mình quan tâm thì là cha là mẹ? Làm sao mà ta lại gặp phải cái đồ khổn như ngươi. Ta đập chết người bấy giờ.
- Tiểu Thiên ca ca! Huynh đã về rồi.
Chợt sau lưng vang lên tiếng reo vui mừng của Diêu Diêu, hai tay Diệp Tiểu Thiên đang nắm chặt cổ áo Mao Vấn Trí lập tức biến thành . . . giúp y phủi bụi. Âm thanh của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng: - Chúng ta phải trở về huyện Hồ ngay lập tức. Lần này chúng ta được nở mày nở mặt về đó làm quan, nên cần phải chú ý tới lời nói và cử chỉ.
- À! Diêu Diêu. Diệp Tiểu Thiên làm như vừa mới phát hiện ra Diêu Diêu liền quay phắt người lại vui vẻ nghênh đón, giơ tay ôm lấy Diêu Diêu đang giang hai tay chạy tung tăng như chim sẻ về phía mìn
Mao Vấn Trí hơi hậm hực nhìn xuống cổ áo rồi tò mò nhìn về phía Phúc Oa Nhi và Diêu Diêu rồi lẩm bẩm: - Cải loại này không biết là trống hay mai đây?
Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng tới gặp Hoa Vân Phi nói sơ qua về tình hình rồi tranh thủ thời gian thu dọn hành trang sau đó cùng nhau quay về chỗ Triệu Văn Viễn. Được nửa đường, sau khi bàn bạc, Hoa Vân Phi liên tách khỏi bọn họ.
Hoa Vân Phi có bản án ở huyện Hồ, là hung thủ giết hơn mười mạng người. Nếu cứ để ý ngang nhiên trở về thì rất khó ăn nói. Cho dù người chính thức gặp mặt Hoa Vân Phi cũng không có nhiều nhưng vẫn rất mạo hiểm.
Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi bàn bạc với nhau rồi quyết định để cho gã quay về huyện Hồ ẩn náu. Chờ sau khi hắn tới huyện Hồ sẽ tùy cơ mà hành sự. Chính vì vậy nên khi tới phủ của Triệu Văn Viễn cũng chỉ còn có Diệp Tiểu Thiện, Mao Vân Trí, Diêu Diêu, Đông Thiên cùng với một con gấu trúc.
Nhìn đoàn người kỳ lạ như thế, Triệu Văn Viễn cảm thấy rất hứng thú, nhưng đa phần bọn họ chú ý tới con vượn khổng lồ kia. Đôi mắt đẹp của Tiềm Thanh Thanh lướt một lượt từ Đông Thiên, Diêu Diêu và con vượn khổng lồ.
Trong số đám người của Triệu Văn Viễn chỉ có nàng là biết rõ thân phận thật sự của Đông Thiên. Đối với nhân vật thần bí giỏi về cô thuật, mặc dù võ công đầy mình, nhưng Tiềm Thanh Thanh vẫn có một sự e ngại.
Còn về phần con vượn khổng lồ vốn là một loài vượn hiếm thấy từ thời cổ, sinh sống
vùng Quý Châu từ rất lâu nhưng hôm nay gần như đã tuyệt tích. Bọn họ gần như là không còn nghe nhắc tới. Người đời sau chỉ có nhờ khai quật tới hóa thạch mới biết đến loài sinh vật từ thời cổ này.
Do chưa từng được gặp cho nên bọn họ cảm thấy thích thú đối với con vượn có thể hình to lớn. Còn Tiềm Thanh Thanh thì trước đây từng theo Dương Ứng Long xông vào thần điện cổ đã tận mắt thấy con vượn khổng lồ thể hiện thần uy vì vậy càng quan tâm kỹ hơn.
Còn về phần Diêu Diêu. . . .
Tiềm Thanh Thanh nhìn nàng liền khen thầm: - Xiêng đáng là viên ngọc của nhà Thổ ti, nhìn rất đáng yêu. Mới đó mà bây giờ đã gần như trở thành mỹ nhân rồi. Sau này, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân mà ai gặp cũng phải thích.
Tiêm Thanh Thanh nghĩ vậy liền mỉm cười nhìn nàng: - Đây có phải là Diêu Diêu không? Đáng yêu quá. Tới đây. Trên đường đến huyện Hồ, ngươi hãy đi cùng xe với di di.
Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Thiên còn hắn thì lên tiếng: - Mau cảm ơn di di. Đi nào. Muội hãy đi cùng xe với di di.
Nghe vậy, Diêu Diêu mới lên tiếng dạ rồi khéo léo thi lễ với Tiềm Thanh Thanh sau đó nói: - Di di tốt.
- Được được! Tiềm Thanh Thanh cười híp mắt cầm cánh tay nhỏ bé của nó mà nói dịu dàng: - Nào! Chúng ta lên xe. Ngươi cứ gọi Thanh Thanh di là được.
Vào lúc này, Triệu Văn Viễn đi tới mỉm cười nói với Diệp Tiểu Thiên: - Diệp hiện đệ! Ngươi tới rồi thì chúng ta lên đường được chưa?
Diệp Tiểu Thiên thấy người ta đã chuẩn bị sẵn hành lý, ngựa xe đều ở ở ngoài cửa thì biết đang chờ mình nên cũng cảm thấy áy náy: - Làm phiền Triệu huynh phải chờ. Tiểu đệ tới chậm.
Triệu Văn Viễn cười nói: - Cũng mới được một lúc. Nào! Chúng ta lên xe. Hai người tùy tùng của đệ, nếu cưỡi được ngựa thì ta đã chuẩn bị sẵn. Còn nếu muốn đi xe thì ngôi chiếc đằng sau kia. Có điều trên xe đó còn hành lý nên hơi chật. . Còn. . . . hả? Đây là tỳ hưu. . . .
Phúc Oa Nhi treo một cái giỏ nhỏ trên cổ, bên trong có một cái măng. Nó đang cầm miếng măng mà gặm, nghe thấy hai người nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn họ.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Đại cá tử!
Diệp Tiểu Thiên chỉ lên cổ rồi lại chỉ Phúc Oa Nhi. Đại cá tử hiểu ý liền đưa tay túm lấy Phúc Oa Nhi đặt nó lên cổ mình rồi thuận tay móc cây măng trong giỏ của nó bỏ vào miệng.
Triệu Văn Viễn cười nói: - Không biết Diệp hiền để tìm được con vượn này ở đâu. Lần đầu tiên mới nhìn thấy một con cao to như vậy lại hiều tính người.
Diệp Tiểu Thiên đáp: - Đệ chỉ vô tình tìm thấy được trong núi. Nó rất cao, ngồi cùng xe sẽ làm chậm tốc độ.
Triệu Văn Viễn nhìn con vượn khổng lồ đầy hiếu kỳ rồi mới cùng Diệp Tiểu Thiên ngồi lên một chiếc xe. Đoàn xe lập tức lăn bánh theo con phố dài, chỉ một lát đã qua của Hạ phủ. Diệp Tiểu Thiên nhìn bước tường rộng ba trượng trước cửa phủ chợt nhớ tới đêm - qua khi say nằm ở đây, An Nam Thiên đã từng nói: Triệu Văn Viễn là người của Dương ứng Long