Diệp Tiểu Thiện ở phủ Đồng Nhân một ngày, trưa hôm đó tham gia tiệc chiêu đãi của Tri phủ Đồng nhân Trương Dịch. Đêm đó, lại mở tiệc chiêu đãi tọa sư Đồng Nhân Phủ học Giáo dụ Lê Trung Ân Lê tiên sinh. Sáng ngày thứ hai mới lên đường rời khỏi Đông Nhân.
Một đoàn người ra khỏi phủ Đồng Nhân, đi về phía trước không xa, liền thấy bên cạnh quan đạo có một lối rẽ thông với chân núi xa xa. Đó chính là con đường đến Tam Lý Trang. Diệp Tiểu Thiên mời đoàn xe của Triệu Văn Viễn đứng chờ ở ven đường, còn hắn và Mao Vấn Trí thì thúc một con ngựa chạy về Tam Lý Trang.
Diệp Tiểu Thiên cưỡi ngựa, đứng ở dưới cây đại thụ, từ xa, nhìn căn phòng xây dựa vào lưng núi. Căn phòng đó thu hút sự chú ý bởi bức tường cao tới ba trường. Trong một tòa thành nhỏ như vậy, theo lý mà nói thì cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng có ai xây bức tường cao như vậy. Lúc này, trên bức tường cao dị thường có mấy người thợ đang bận rộn phá hủy nó. Bức tường đã bị phá tới bảy tám phần.
Một lát sau, Mao Vân Trí đi tới, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại ca, ta nghe ngóng được, sau khi mẹ Thủy Vũ bán nhà đi Thủy Tây tới giờ vẫn chưa trở lại. Tòa nhà này bây giờ đã đổi chủ. Người ta đang cho sửa chữa nó, bảo là muốn cho nhi tử làm phòng tân hôn.
Diệp Tiểu Thiên lẩm bẩm: - Vẫn chưa trở lại? Hai mẹ con nàng có thể đi đâu?
Mao Vấn Trí nói: - Đại ca, huynh đệ ta có câu, không biết có nên nói không?
Diệp Tiểu Thiên nhìn y, cười nói: - Ngươi khách khí với ta như vậy từ khi nào? Nói đi, cái gì?
Mao Vấn Trí nói: - Ta cảm thấy, cho dù Thủy Vũ cô nương quay về thì thế nào? Bà điện nhà nàng rất khó dây dưa, chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi nàng, chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Oánh Oánh cô nương là người tốt, huynh đừng tơ tưởng Thủy Vũ cô nương nữa.
Diệp Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, nói: - Ngươi suy nghĩ xa quá rồi. Ta tới, chỉ là muốn xem nàng đã trở về chưa, không có ý gì khác. Hai mẹ con nàng chưa trở lại Tam Lý Trang, đại khái đã định cư ở Quý Dương rồi, đi, chúng ta đi. . .
Mao Vân Trí nhảy lên lưng ngựa, cao giọng khen: - Vậy tốt rồi, đại trượng phu không thể như đàn bà được. Cái gì cầm lên được thì cũng thả xuống được.
Ngoại ô huyện Hồ có một khu nhà kho rất lớn.
Ở đây, nhà kho cũng như khách điếm. Đây là nơi dân bản xứ xây nên để gặp các khách thương thường xuyên lui tới. Rất nhiều khách thương vận chuyển hàng hóa khổng lồ, vào thành nghỉ chân cũng không tiện lắm, nên ở chỗ này.
Tại một bờ sông nhỏ gần chân núi có một gian phòng yên tĩnh. Một cô nương mặc chiếc váy màu vàng ngồi bên cạnh một tảng đá, si ngốc nhìn nước róc rách chảy trước mặt.
Trên bầu trời, mây trắng lững lờ trôi. Mây phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho mặt nước phảng phất như một tấm gương, in hình một cô nương xinh đẹp thanh tú nhưng tiều tụy xanh хао.
Từ khu vườn bên cạnh có người đi tới. Thiếu nữ đang si ngốc xuất thần ngoái đầu nhìn lại, vội đứng dậy chỉnh đốn trang phục thi lễ nói: - Hồng Viên ngoại.
Hồng Bách Xuyên mỉm cười gật đầu, tay vẫn lần tràng hạt: - Thủy Vũ cô nương, sức khỏe khá hơn chưa?
Thủy Vũ xấu hổ nhẹ giọng đáp: - Tạ Viên ngoại, ta đỡ hơn rồi.
Ngày đó, tại Quý Dương, bị Tạ Truyện Phong vô sỉ yêu cầu hiến thân, nàng tức giận đến mức thổ huyết, lúc ấy bệnh tình chưa phát, nhưng đã tích tụ trong cơ thể. Sau đó, lại chịu đủ sự dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ bị đá đè chết như miếng thịt vụn, rốt cuộc mới bạo phát ra ngoài.
Sau khi Hồng Bách Xuyên cứu nàng, suốt đường đi, Thủy Vũ sốt cao không giảm, vẫn hôn mê bất tỉnh. Hồng Bách Xuyên vì thế đành phải giảm tốc độ cuộc hành trình, thuê một lão mụ đi theo chăm sóc. Sau khi về đến huyện Hồ liền thu xếp cho nàng ở chỗ này, đến bây giờ mới tạm khôi phục nguyên khí.
Hồng Bách Xuyên nói: - Chỉ tiện tay mà thôi. Không cần nhắc tới. Đúng rồi, lão phu vừa mới nhận được tin, kỳ thi vừa rồi có chín người được bổ nhiệm làm quan. Trong đó có ba người đến nhậm chức tại huyện Hồ. Diệp Tiểu Thiên nằm trong số đó. Lúc này, hắn đến huyện Hồ đảm nhiệm Điền sử. Đây chính là mệnh quan triều đình duy nhất không nhập lưu quan.
- Tiểu Thiên ca ca làm quan?
Hai mắt Thủy Vũ sáng ngời, vui vẻ nói: - Ta biết ngay, hắn có tiền đồ, nhất định hắn sẽ có tiền đồ.
Hồng Bách Xuyện cười: - Tân Huyện thừa đã đến hôm qua, chắc chắn Diệp Tiểu Thiên cũng sẽ đến nay mai thôi. Ha ha, Thủy Vũ cô nương, chúc mừng cô, rất nhanh sẽ được gặp lại hắn.
Sắc mặt Thủy Vũ buồn bã, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng lắc đầu: - Ta không muốn gặp hắn.
Hồng Bách Xuyên ngạc nhiên: - Hả? Thủy Vũ cô nương không muốn gặp hắn?
Thủy Vũ lặng lẽ đi đến bên cạnh bờ sông nhỏ, nhẹ nhàng ngẩng cao đầu nhìn đám mây trắng hồng trên nền trời, sâu kín nói: - Nhà của ta lấy oán trả ơn, gây ra cho hắn bao nhiêu phiền toái như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp hắn? Huống hồ, quan hệ của hắn và Oánh Oánh đang rất tốt, Diêu Diêu đi theo hắn, ta cũng thấy yên tâm.
Hồng Bách Xuyên hơi nhíu mày, rồi lại từ từ thả lỏng, mỉm cười nói: - Đã như vậy, cô có bằng hữu gì để nương tựa không?
Thủy Vũ lặng lẽ lắc đầu, rồi quay đầu lại, dịu dàng thi lễ với Hồng Bách Xuyên: - Việc đó, không dám làm phiền Hồng Viên ngoại. Hôm nay có một thương đội từ Vân Nam đến đây, đi phủ Kim Lăng. Ta muốn theo bọn họ đến Kim Lăng. Trời không tuyệt đường sống của con người, có lẽ sẽ tìm được một việc làm đấy. . .
Hồng Bách Xuyên khẽ lắc đầu: - Những thương khách đường dài như thể thường không quy củ. Một nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp như cô đi theo bọn họ tha hương, trên đường, chẳng may xảy ra chuyện gì, thì làm sao?
Hồng Bách Xuyên hơi suy nghĩ một chút rồi nói: - Như vậy đi, nếu như cô không muốn ở lại huyện Hồ, ta có một thứ đồ vật muốn đưa tới Kế môn, giao cho một đại anh hùng. Cô đã không có chỗ nào để đi, chi bằng theo đội đồng hành. Hồng mỗ sẽ viết một lá thư, đại anh hùng kia nhất định sẽ nhận cô nương.
Nói đến đại anh hùng kia, Hồng Bách Xuyên tỏ ra rất sùng kính, cho thấy tầm quan trọng của người nọ trong mắt lão. Nếu là người khác, chưa chắc đã biết Kế môn là nơi nào, nhưng Thủy Vũ sinh ra và lớn lên ở kinh thành, há lại chẳng biết gì về Kế môn?
Thủy Vũ kinh ngạc hỏi: - Kể môn? Viên ngoại nói là Cư Dung quan?
Hồng Bách Xuyên tỏ ra khá bất ngờ, một lúc sau nói: - Không sai. Không thể tưởng tượng Thủy Vũ cô nương cũng biết rõ chỗ này. Đã như vậy, cũng xin nói thiệt cho cô biết. Đại anh hùng mà lão phu nói là Đương kim Thái tử Thái Bảo, Kế Châu Tổng binh, Thích Đại tướng quân, cô nương cứ yên tâm.
Thủy Vũ nghe vậy thì rất vui mừng, vội quỳ gối nói: - Thủy Vũ khổ cực đã đến bước đường cùng, may mắn được Hồng Viên ngoại khai ân. Không có cách gì bảo đáp, chỉ có thể đợi đến kiếp sau kết cỏ ngậm vành.
Hồng Bách Xuyên đỡ nàng dậy nói: - Cô nương nói quá lời rồi, đoàn xe của lão phu hôm nay sẽ lên đường. Cô nương đã đồng ý thì mau quay về thu dọn đồ đạc, trong chốc lát nữa, lão phu sẽ phải người đón cô đến chỗ đoàn xe tập kết.
Thủy Vũ vui vẻ vang một tiếng rồi vội đi về phía chỗ ở của mình. Nàng vốn không quen với việc bản thân mình có chỗ an thần, hơn nữa, lại đến quý phủ của đại anh hùng mà xưa nay mình vẫn kính ngưỡng làm việc, trong lòng đương nhiên rất vui mừng.
Một người áo xanh chậm rãi đi đến sau lưng Hồng Bách Xuyên, khẽ cười: - Đại ca vốn rất ít khi mềm lòng, lúc này lại ra tay cứu giúp Thủy Vũ cô nương. Ta còn tưởng đại ca. . . không nghĩ là đại ca lại để cho nàng đi như vậy đâu. . .
Hồng Bách Xuyên nhíu may, không vui nói: - Từ khi mẫu thân Đại Hanh mất, trong thiên hạ, không còn một ai có thể khiến lão phu động lòng
Người áo xanh khẽ khom lưng nói: - Vâng, là đệ lỡ lời, đại ca thứ tội.
Gã chậm rãi đứng thẳng người dậy, nói tiếp: - Lúc trước, thanh danh của Từ Bá Di bừa bãi, phải trốn khỏi huyện Hồ, không ngờ, chỉ sau chưa đầy một năm, rõ ràng đã có thể quay về với thân phận Huyện thừa. Mà hai vị trí Điển sử và Dịch thừa cũng đã rơi vào tay Thổ ty. Triều đình xem ra đã mặc kệ rồi từng bước nhượng bộ, không còn lo lắng tiền đồ huyện Hồ nữa.
Hồng Bách Xuyên mỉm cười: - Ta và người có thể thấy, người cho rằng chư công triều đình không thể thấy? Dương ứng Long dã tâm bừng bừng, chỉ cần hắn không chịu buông tay, huyện Hồ sẽ lại được an bình. Ta lại cảm thấy, chiêu "lấy lui làm tiến" này của triều đình rất tốt.
- Lấy lui làm tiến sao?
Người áo xanh trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói tiếp: - Chỉ hi vọng là như thế.
Căn bản Thủy Vũ cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, nàng chỉ có mấy bộ quần áo thay qua thay lại mà thôi, nên chỉ một lát, đã sẵn sàng lên đường. Nàng mang theo một túi nhỏ đứng trong nội viện, từ xa, thấy Hồng Bách Xuyên đang nói chuyện với người khác, thì khôn khéo dừng chân, đứng đợi.
Người áo xanh liếc nhìn nàng, nói với Hồng Bách Xuyên: - Đại ca đã không phải vì chú ý đến nàng, tại sao lại đặc biệt quan tâm? Hiện tại, lại thu xếp cho nàng một nơi yên ổn? Điều này không giống với tính cách của đại ca cho lắm.
Hồng Bách Xuyên khẽ thở dài: - Con không phải vì Đại Hanh ? Cô gái này có quan hệ thân thiết với Diệp Tiểu Thiên. Mà Diệp Tiểu Thiên thì tình như huynh đệ với Đại Hanh. Lão phu không muốn một ngày kia Đại Hanh biết chuyện sẽ sinh lòng oán thán ta. Ai, với lão phu bây giờ, vạn vật cũng không quan trọng, chỉ có đứa bé này, là thứ duy nhất lão phu không dứt bỏ được. Đại Hanh a, lúc nào mới có thể để lão phu yên tâm buông tay đây. . .
Tiệm tạp hóa Đại Hanh.
Sau quầy, một cặp mông lớn cong vểnh lên, Đại Hanh dựa người vào quầy, hai tay mập phì nâng cằm, nhàm chán ngâm nga một bài hát. Một đôi mắt như trên trộm ngắm nghía các nữ tử đi đường, chỉ cần có vài phần tư sắc, gã như ngửi thấy mùi ngon.
Một góc trong tiệm, một cặp nam nữ quần áo chỉnh tề đang vuốt vuốt một tấm tiêu sa. Nữu Nữu ân cần giải thích: - Lão gia, phu nhân, cái này là Giao Tiêu Sa. Truyền thuyết Nam hải nói rằng có Giao nhận tồn tại, đuôi cá thân người, các nàng dệt lụa mỏng như cánh ve, nước không thể thấm. Giao nhân đương nhiên chỉ là một truyền thuyết, nhưng tiêu sa này đích thực là dùng tơ tằm thượng đẳng dệt thành. Một thớt không tới ba tiền, nhưng nước không thể thấm ướt, thực sự rất hiệu quả. Phu nhân xinh đẹp như vậy, nếu dùng Giao Tiêu Sa làm đồ ngủ, nhất định đẹp như thiên tiên.
Nàng kia nhỏ hơn nam nhân chừng hai mươi tuổi, áng chừng cũng chỉ bằng tuổi Nữu Nữu, cho thấy nàng là một thiếp thất được sủng ái, nghe Nữu Nữu mở miệng một tiếng phu nhân hai tiếng phu nhân thì rất vui vẻ, lại được tán dương không ngớt lời nên bật cười giòn tan. Nàng năm cánh tay của nam nhân kia lắc nhẹ, thân hình mềm mại đong đưa, giọng ngọt như mật: - Lão gia. . .
Nam nhân kia nói: - Mua, mua, gói lại cho ta.
- Vị lão gia này thật là hào phóng. Phu nhân, lão gia cưng chiều phu nhân như vậy, đúng là phúc khí của người.
Nữu Nữu vừa tiếp tục rót mật vừa nhanh tay bọc tấm tiêu sa kia lại, cười dịu dàng: - Lão gia, phu nhân là khách quen trong tiệm chúng ta, tiệm xin giảm cho hai người còn 80% giá. là người khác, không có được giá đó đâu ạ.
Nữu Nữu thu tiền, cười ngọt ngào rồi tiến khách nhận ra khỏi cửa, vừa nghiêng đầu, thì thấy Đại Hành đang nhàm chán ê a hát đột nhiên dừng lại, hai mắt rực sáng nhìn ra bên ngoài.
Nu Nữu nhìn theo, đúng lúc đó, bắt gặp cặp đùi lấp ló dưới chiếc váy Miếu gia ngắn ngủn đi qua trước hiệu. Hai thiếu nữ xinh đẹp, hồn nhiên, khỏe khoắn, tràn đầy vẻ thanh Luân, đúng là một đôi song sinh giống nhau như đúc.
Nữu Nữu hằm hằm đi đến bên cạnh. Đại Hạnh bị che khuất tầm nhìn, vội nhích người sang bên cạnh một chút, tiếp tục nhìn thẳng ra bên ngoài.
Nữu Nữu cắn môi, phẫn nộ nhéo vào tai gã: - Tốt. Người ta ở đây vất vả giúp người kiếm tiền, người thì sao hả? Cặp mắt gian tà không thành thật một chút nào. Thích thì đuổi theo đi, cưới một cô về làm vợ.
- Maya của ta, buông tay, buông tay, người ta cười cho bây giờ.
Đại Hanh nhón chân lên, cười dụ dỗ: - Ta chỉ tùy tiện xem một chút thôi, muốn kết hôn nhất định chỉ cưới nàng. Các nàng ấy có đưa tới cửa ta cũng không muốn. Nàng nghĩ mà xem, ta cưới một người giống vợ ta như đúc, nhưng lại ái ân với một nam nhân khác, Maya của ta ty đều có cảm giác trên đầu mình mọc sừng rồi. . . .
Nữu Nữu nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, tay càng nhéo chặt. Đại Hanh kêu lên cái oái, đang định cầu xin thì đột nhiên lại nhìn trân trân ra bên ngoài. Nữu Nữu giận dữ
nói:
- Chó thì thế nào cũng sẽ ăn cứt, ngươi lại nhìn cái gì hả?
Đại Hanh vui mừng kêu lên: - Maya của ta, đại ca đã trở về.