Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 235: Phong ba

Chương 28: Phong ba

Lý Bá Hạo bước lại gần, vung đạo chỉ lên Cao Nhai đang đứng trên đề, lạnh lùng quát: - Cao Nhai! Trại Cao gia các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn bức trại Lý gia nhà ta đến bước đường cùng sao?

Cao Nhai dẫm một chân lên tảng đá trên đề, nhổ nước miếng khinh thường: - Nước chảy qua trước cửa nhà ta trước, ta muốn ngăn thì ngăn! Còn cần chờ người cho phép - sao? Lý Bá Hạo, ta đã đồng ý thu nhập của xe ngựa năm nay ta sẽ bỏ ra ba phần trong số hàng hóa ta mua được để bán cho các ngươi, có thể nói đã hết lòng quan tâm giúp đỡ các ngươi rồi. Ngươi còn muốn thế nào?

Hai mắt Lý Bá Hạo như muốn phun lửa, gã nổi giận quát: - Con mẹ cái đồ chó má nhà ngươi! Làm thế thì ruộng màu nhà ta chết hết à? Trại Lý gia chúng ta, đừng nói là nước tưới tiêu, ngay cả nước cho người và vật uống cũng không có một giọt. Người xem đoạn đường sống này còn có nước không hả?

Cao Nhai cười nhạt: - Nếu chúng ta không ngăn dòng nước này cho nó chảy xuống xuôi, các ngươi không đủ tưới tiểu, chúng ta cũng thất thu. Họ Lý kia, người kêu oan với ta, ta kêu với ai đây? Đây là ông trời làm khó người ta, chứ không phải trại Cao gia chúng ta làm khó các ngươi!

Lý Bá Hạo cả giận: - Vậy phải hi sinh chúng ta vì các ngươi sao?

Cao Nhai lười biếng phản đối: - Nói bậy, ai bảo các ngươi ở hạ du? Nếu trại Lý gia các ngươi ở thượng du của chúng ta, các ngươi cắt nước, ta đành chịu! Vẫn là câu nói kia, nước chảy qua trước cửa nhà ta, ta muốn chặn thì chặn!

Lý Bá Hạo nổi giận quát lớn: - Được! Ngươi muốn ngăn thì ngăn, ta thích bởi thì bới, chúng ta cứ so bản lĩnh của mình - đi! Các huynh đệ, vì hoa màu của chúng ta, bới để.

Cao Nhai nhảy dựng lên, quét ngang thanh kiếm, lạnh lùng quát: - Ta xem ai dám động đến! Ai dám động đến cái mép đất của cái đề này, lão tử sẽ chôn sống kẻ đó!

Lý Bá Hạo chỉ thắng đạo, quát lớn: - Tiểu tử ngươi có bản lĩnh, trước hết chôn ta đi đã!

Vra thấy Thiếu Trại chủ phát lệnh tấn công, đám tráng đinh trại Lý gia lập tức quơ vũ khí xông tới: - Xông lên! Xông lên! Phá tan Vương bát đản trại Cao gia! Bởi để ra!

- Đánh tiếp! Đánh bọn họ xuống! Xem ai dám động đến nước cứu mạng của chúng ta!

Binh khí hai bên va chạm ầm ĩ rúng động. Lý Bá Hạo vung đao bổ lui một người trại Cao gia, vội vàng nâng một tộc đệ đã bị đánh ngất xỉu, cao giọng la lớn: - Lão Cửu, lão Cửu? Tỉnh lại đi!

Khắp mặt mũi và thân thể người nọ toàn là máu, không biết bị thương ở đâu, đã hôn mê bất tỉnh. Lý Bá Hạo đặt gã nằm xuống, cầm đao của mình lên, nghiến răng nghiến lợi rit: - Họ Cao kia, con mẹ bà ngoại nhà ngươi!

Cao Nhai cười lớn: - Vậy ngươi phải xuống địa ngục trước mới được!

Hai người giơ đao kiếm nhuốm máu lên, điên cuồng xông vào nhau. . .

Ngoài của huyện nha, đoàn người Triệu Văn Viễn chạy tới nơi, bèn sai người đi vào truyền bảo, một lát sau sai nha kia liền quay lại, ân cần báo với Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn: - Hai vị đại nhân, huyện đại lão gia đang đợi hai vị ở nhị đường. Xin mời!

Triệu Văn Viễn và Diệp Tiểu Thiên khiêm nhường một hồi, sóng vai bước vào cửa. Nha dịch kia đi trước dẫn đường đưa hai người vào nhị đường, trên đường đi, một số quan sai. nghe nói Điền sử tận nhiệm và Dịch thừa tận nhiệm cùng một vài quan sai nho nhỏ đến nhậm chức thì đều chạy ra ngoài nhìn.

Khi thấy Diệp Tiểu Thiên, bọn họ trợn mắt há miệng mà nhìn. Diệp Tiểu Thiên nhận ra rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm tình cũng rất kích động, theo bản năng đã mỉm cười thi lễ với bọn họ. Những người kia vẫn trợn mắt đứng nhìn hắn, không kịp phản ứng gì.

Lúc này hắn mới nhận ra đáng lẽ mình không quen bọn họ, nhưng động tác mỉm cười thi lễ đã làm, không thu về được, đành phải giả vờ bộ dáng chiếu hiện đại sẽ tiếp tục mỉm cười gật đầu, mặc kệ những khuôn mặt kinh ngạc của đám quan lại nhỏ và cái nhìn soi mói của đám công sai, một đường tiến thẳng về phía nhị đường.

Hoa Tình Phong đang ngồi chờ trên nhị đường nha môn, thấy hai người đi tới liền mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, nụ cười của y hơi khựng lại. Nhân sinh gặp gỡ thật khó do, ai mà ngờ được, lần này Diệp Tiểu Thiên đường hoàng quay về huyện Hồ với thân phận Điền sử chính danh.

Nha dịch kia dùng chân, nói với Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn: - Hai vị đại nhân, vị này là Hoa đại lão gia của bốn huyện!

Hai người họ vội vàng bước nhanh hơn, khi còn cách Hoa Tình Phong chừng ba bước chân thì cũ. dừng lại, chắp tay chào: - Hạ quan Diệp Tiểu Thiên/Triệu Văn Viễn bái kiến Huyện tôn đại nhân!

- Ai nha nha, hai vị mau đứng dậy đi! Hoa Tình Phong vội vàng phất vạt áo, mỉm cười đỡ hai người dậy, tươi cười nói: - Hai vị đại nhân đã khổ cực rồi, mau lên ngồi lên ngôi!

- Mời Huyện tôn đại nhân!

Diệp Tiểu Viên và Triệu Văn Viễn mời Hoa Tình Phong ngồi xuống trước, hai người bước chậm lại nửa bước, cùng vào sảnh. Vào đến nơi lại khách sáo một hồi nữa, tới khi Hoa Tình Phong yên vị hai người mới ngồi xuống hai bên trái phải. Trà đã được dâng lên từ trước, Hoa Tình Phong nâng chén trà mời hai người, khẽ hớp một hớp, hằng thanh cổ họng, - quay sang nói với tên gia đình: - Người đi đi, mời Vương Chi bộ và Từ Huyện thừa đến gặp hai vị đồng nghiệp mới đến.

Gã gia đình kia thưa phải, lập tức quay lưng đi ra.

Hoa Tình Phong lại nhấp một ngụm trà, lần này ngụm trà hơi lớn nên bị bỏng lưỡi, y vội ôm miệng đau tới chảy nước mắt. Tuy y đã biết Diệp Tiểu Thiên sẽ tới huyện Hồ từ trước, đã có chuẩn bị, nhưng thấy hắn y vẫn bất ngờ.

Thực ra hắn có về huyện Hồ cũng là thuộc hạ của y, là một Huyện quan, y không cần phải lo lắng gì, nhưng đối diện với Diệp Tiểu Thiên, y vẫn xấu hổ, nên khó tránh khỏi chột dạ.

Trước kia bọn họ đã sắp xếp để cho Diệp Tiểu Thiền giả mạo Ngải Điền sử, nói với hăn sau khi thành công thả cho hắn đi, thực ra ý định là sẽ tuyên bố Ngải Điển sử "ốm chết" , tránh chuyện vì Ngải Điền sử bị cường đạo giết chết mà chọc giận triều đình.

Diệp Tiểu Thiên biết sự thực của vụ "đơn đao tới hội" đó đã phản công đánh bọn họ một đòn trở tay không kịp. Khi ấy uy vọng của Diệp Tiểu Thiên như mặt trời ban trưa, bọn họ nào dám công nhiên ám hại, đành phải đồng ý với hắn kế hoạch giả chết. Không lâu sau đó hắn đã lặng lẽ rời đi, ai mà biết trong lòng hắn còn khúc mắc gì về chuyện này không?

Còn nữa, trước kia, mặc dù chỉ là Điển sử giả, nhưng uy vọng của Diệp Tiểu Thiên ở huyện Hồ rất cao, trong huyện nha đã có rất nhiều người đi theo hắn: Chu Ban đầu, Mã Huy, Hứa Hạo Nhiên. . . . Thậm chí cả cậu em vợ của y Tô Tuần Thiên.

Hắn rời huyện Hồ rồi, Hoa Tri huyện một tay nắm đại ấn Huyện thừa, một tay nắm đại Tấn Điển sử, nắm vững tư pháp quyền hành của huyện Hồ trong tay.

Tuy là một Huyện thừa chính ấn, y vẫn có Vương Trữ Vương Chi bộ ngáng chân, quyền hành vẫn có hạn, nhưng từ khi làm quan tới nay đây là lần đầu tiên y được hưởng vị ngon của quyền lực. Bây giờ Diệp Tiểu Thiên lại quay về, liệu có lấy thứ trong tay y đi không?

Hoa Tình Phong nhẹ nhàng lau nước trà bắn trên mặt bàn, đưa trà lên môi, nhướn mắt quét cực nhanh qua Diệp Tiểu Thiên, đột nhiên nghĩ đến Huyện thừa hiện tại là Từ Bá Di, cũng bớt lo lắng một chút, khóe môi hơi cong lên như một nụ cười kín đáo.

Một lát sau, Vương Chi bộ và Từ Bá Di một trước một sau bước vào nhị đường. Hoa Tình Phong giới thiệu mọi người một hồi. Từ Bá Di cũng dễ nói, y và Diệp Tiểu Thiên, Triệu Văn Viên là cử nhân cùng khoa, cùng nhận chức ở Quý Dương, nói mấy câu "vất vả" với nhau coi như đã xong.

Triệu Văn Viễn và Vương Trữ Vương Chi bộ mới gặp lần đầu, thực sự cũng cần giới thiệu, còn Diệp Tiểu Thiên và Vương Chủ bộ lại biết nhau rất rõ, bây giờ giả vờ như không quen biết, nghe Hoa Tình Phong giới thiệu, chắp chay chào nhau làm như người xa lạ.

Từ Bá Di đã điều tra rõ chuyện Diệp Tiểu Thiên giả mạo Ngải Điển sử lúc trước, nheo mắt cười nhìn hai người diễn trò, thầm cười lạnh "Quả thực trên quan trường đều là một đám con hát không biết xấu hổ!"

Mấy vị quan viên chào hỏi nhau xong xuôi ngồi xuống hàn huyên một hồi, Hoa Tình Phong tươi crời xởi lởi: - Sau này ta và người là cộng sự, còn nhiều thời gian nữa. Gia quyến tùy tùng của hai vị đại nhân vẫn còn đợi bên ngoài, không giữ các ngươi nữa. Vương Chi bộ, hãy đưa Triệu Dịch thừa đi giới thiệu một chút.

Vương Chủ bộ gật đầu đồng ý, Hoa Tình Phong nói với Triệu Văn Viễn: - Triệu Dịch thửa đường xa vất vả mới tới, cứ đi làm quen trước đã, thu xếp cho người nhà, đêm nay bốn quan sẽ thiết yến mời khách phương xa.

Triệu Văn Viễn vội đứng dậy chắp tay với Hoa Tình Phong: - Làm phiền Huyện tôn đại nhân.

Vương Chủ Bộ mỉm cười : - Triệu Dịch thừa, xin mời!

Hai người rời sảnh đón khách, Hoa Tình Phong cười tươi như hoa nói với Diệp Tiểu Thiên: - Diệp Điển sử, bổn huyện chỉ còn một phòng trống, là do Huyện thừa cũ rời đi để lại. Từ Huyện thừa đến nhậm chức đã vào ở, bây giờ không còn nơi nào thích hợp để

lại nữa, mà trạm dịch ngoài thành lại không tiện lui tới. Bốn quan tự định vậy, trước tiên cứ thuế cho ngươi một căn phòng ở gần huyện nhà cho người thu xếp người nhà, người thấy thế nào?

Diệp Tiểu Thiên nao nao, khi hắn còn ở huyện Hồ, khi ấy huyện công còn ba bốn căn phòng trống, bây giờ đều đã có người ở sao? Cho dù đã có người, nhưng hắn là Điển sử, ở huyện Hồ cũng là thực quan thực chức có vai có vế, người khác nên dọn ra ở để lấy phòng cho hắn mới phải.

Tuy hôm nay hắn mới đến những công hàm của nha môn Bố Chính Sử đã được gửi tới từ lâu, vậy mà bây giờ lại không có phòng cho hắn? Hắn cười thầm "Nếu mình đồng ý, chỉ sợ sẽ phải thuê phòng đất. Rõ ràng Hoa Tri huyện không chào đón mình, muốn hạ uy mình

- sao?"



Hắn liếc nhanh qua Hoa Tình Phong và Từ Bá Di, vẫn thản nhiên: - Làm phiền Huyện tôn đại nhân. Họ quan mới đến huyện Hồ không tránh được còn nhiều bỡ ngỡ, nếu không có gì nổi bật, nói không chừng sẽ phải ở đây cả đời rồi.

Nhìn sắc mặt Hoa Tình Phong càng lúc càng khó coi, hắn cười càng tươi hơn: - Nói lại, người nhà hạ quan cũng nhiều, nếu chỗ ở của huyện nha hơi chật, cũng không thích hợp cho hạ quan vào ở. Nếu đã thuê được nhà, vậy họ quan cứ ở đó trước, hạ - quan sẽ nhanh chóng xây một ngôi nhà riêng. Công xã của huyện nha đã không đủ chỗ, thì cũng đừng đuổi người khác ra.

Hoa Tình Phong cười ha hả nói lảng: - Quả thực công xả cũng hơi sơ sài, nếu Điển sử đã muốn tự xây nhà, vậy bổn huyện sẽ không khách khí. Ha ha ha. . .

Hoa Tình Phong ho khan hai tiếng, nói với Từ Bá Di: - Từ Huyện thừa, ngươi và Diệp Điển sử đi bàn công việc đi, buổi tối lại tới, bổn - quan thiết yến mời khách phương xa.

Từ Bá Di thưa phải, cùng Diệp Tiểu Thiên vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài. Ai nhìn thấy hai người cũng cảm thấy, cả hai trúng cử đồng khoa, lại là đồng liêu, quan hệ phải rất thân mật, sao lại giống như một đôi oan gia không thể giải thế này.

"Tự xây nhà riêng? Hừ! Ngươi thực sự muốn cắm rễ ở huyện này nhỉ!"

Hoa Tình Phong nhìn theo bóng lưng Diệp Tiểu Thiên và Từ Bá Di đi xa dần, ánh mắt dần tối

lai.









Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch