Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 237: Mất quyền lực

Chương 30: Mất quyền lực



Từ Bá Di bị Diệp Tiểu Thiên lừa không chỉ một lần, cứ vào những lúc bất ngờ nhất y lại bị hắn chơi cho một vố, gần như đều là vào những lúc y không chú ý tới hắn. Theo như cách đại ca của Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu An nói, thì hắn lại đi trên con lừa rồi.

Mà Diệp Tiểu Thiên là kẻ đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nhận xét này là của tiểu nha đầu Diêu Diêu, và cũng đúng là như vậy. Từ Bá Di biết rõ sự lợi hại của hắn, nên thấy hắn không chỉ không tức giận còn tươi cười lại cảm thấy sợ hơn cả khi nhìn thấy hắn nổi điên

Y đã hơi hối hận. Mình đã tìm cách thuê một gian dẫn đến nhục nhã hắn, nhưng không chừng khéo lại hóa vụng, tiểu tử này muốn làm gì đây?

Trong bụng nghĩ vậy, nhưng y vẫn giả vờ: - Phòng ở hơi nhỏ một chút vì tìm hơi vội nên không có phòng lớn hơn. Được cái nơi này đủ gần huyện nha, ngươi không cần ngày nào cũng phải dậy sớm. Ha ha, Diệp Điển sử, hay trước hết cứ thu xếp cho người nhà của ngươi đi, tranh thủ trời còn sớm, ta dẫn người đi gặp các nha sai nhỏ của phòng Điền sử. Mọi người làm quen trước, mai cũng đỡ mất công

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười đáp: - Làm phiền Huyện thừa đại nhân. Thực ra huyện Hồ này ta rất quen thuộc, cũng không nhọc công Huyền thừa đại nhân dẫn đường, lát nữa ta tự đến phòng Điền sử báo danh là được.

Từ Bá Di liếc hắn thật sâu, ngoài thì cười nhưng trong không cười: - Đã như vậy bản quan không khách khí nữa. Bản quan vừa mới tới nhậm chức, trên đầu còn trăm ngàn chuyện chưa xong, sẽ không quấy rầy.

- Huyện thừa đại nhân bận rộn, Diệp mỗ sắp xếp sơ qua sẽ đến Huyện nha.

Tạ Bá Di khoát tay: - Không cần tiến xa.

Diệp Tiểu Thiên lập tức dừng chân, cười tủm tỉm chắp tay: - Đi thong thả, không tiễn.

Lúc này hắn vẫn đang đứng trong nhà chính, Từ Bá Di nói không cần tiễn, hắn thực sự không tiễn, ngay cả cánh cửa cũng không buồn mở.

Lại bị Diệp Tiểu Thiên chọc tức, nhưng thấy hắn đã quay người sang sắp xếp dặn dò người nhà thu dọn như thể mình đã đi rồi, Từ Bá Di chỉ đành cổ nuốt cơn tức này, thở hổn hển mở cửa bước ra ngoài.

Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ gáy suy tính: - Tổng cộng có hai phòng ngủ. . . Diêu Diêu, chỉ sợ không thể sắp xếp cho muội một mình một phòng rồi. Muội đành chịu thiệt một chút, tạm thời ở chung, chờ chúng ta xây xong căn nhà lớn, ca ca sẽ sửa cho muội một tòa khuê lầu đẹp nhất.

- Được được! Vậy người ta sẽ ngủ chung với Tiểu Thiên ca ca! Con bé vui mừng tung tăng như chim sẻ ôm lấy chân hắn.

Hắn vẫn chưa nhận ra được có gì không ổn, một đứa bé như vậy ngủ chung với mình cũng chẳng có gì không tự nhiên. Nhưng khi ở Hoa Khê, Dương phu nhân Tĩnh Châu đã từng nói trước mặt mọi người rằng hắn và Dương gia có hôn ước, Diêu Diêu là hôn thể của hắn, nên bây giờ hai người ở chung cũng không ổn, cho dù Diêu Diêu vẫn còn nhỏ như vậy.

Hằng giọng một cái, hắn lựa lời giải thích: - A, đại ca ngủ ngáy to lắm, rất vang, muội sẽ ngủ không ngon đâu. Hay muội ngủ chung với Đông Thiền bá bá nhé. . .

Con bé lắc lắc hai ngón trỏ, chu miệng nói: - Có nghe không vậy? Người ta muốn ngủ với Tiểu Thiên ca ca.

Mao Vấn Trí chen vào: - Đại ca, vậy chúng ta sắp xếp lại một chút đi, ngươi và Diêu Diêu một phòng. Ta và Đông Thiên lão đầu ngủ một phòng. Này, lão đầu nhi, ta nói trước với lão. . .

Đông Thiên vẫn thản nhiên không quan tâm, còng lưng thong thả đáp: - Lão phu không ngày!

Mao Vấn Trí xùy một tiếng: - Ai thèm quan tâm lão có ngày không, lão ngáy có to cũng có thể bằng ta sao? Ta muốn nói với lão, đám bình bình lọ lọ kia chỉ có thể chất trong chuồng gà, tuyệt đối không được để trong phòng. Nửa đêm đám sau đó bỏ ra. . . . ta không sợ gì cả, chỉ sợ côn trùng thôi!

Mấy người vừa xôn xao bàn bạc vừa chuyển và sắp xếp hành lý. Dưới sự kiên trì của Mao Vấn Trí, đương nhiên đám chai chai lọ lọ kia không được đem vào phòng trong, nhưng cũng không bị nhét vào chuồng gà, tất cả đều chất chống trên chiếc bàn lớn ngay ngoài nhà chính.

Trên tường hình như đã từng treo một bức tranh gì đó, bốn góc đều có vết, màu sắc khác rõ với màu trường xung quanh, trên bàn trà vẫn chất chồng một đống xoong chảo chum vại la liệt.

Diệp Tiểu Thiên quan sát một lượt, thấy phòng này trống rỗng chẳng có đồ đạc gì, bèn dặn Mao Vân Trí: - Lão Mao, người tới Thập Tự Đường mua một ít vật dụng hàng ngày đi.

Mao Vấn Trí là một người đâu cũng ngủ được, thực sự không cảm thấy thiếu cái gì, trợn tròn mắt lẫm liệt: - Được! Đại ca liệt kê danh sách ra đi, xem cần mua gì? Đúng rồi, Thập Tự Đường là ở

đâu?



Diệp Tiểu Thiên xoa xoa mũi bực mình: - Được rồi, không cần ngươi nữa. Đông Thiên! Đông Thiên thúc. . .

Đông Thiên mắt nheo nheo mò từ trong phòng ra ngoài, theo tiếng động mà lần đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, trầm trầm hỏi: - Có chuyện gì sao?

Diệp Tiểu Thiên trầm mặc một chút rồi đáp: - Không sao!

La Đại Hanh thấy vậy, nhịn không được cười nói: - Đại ca, chuyện này huynh giao cho ta làm đi, con mắt của đệ độc bá rồi, trong nhà có những cái gì, đệ chỉ cần nhìn qua một cái là biết hết rồi, bảo đảm sẽ sắm đủ hết cho huynh.

Diệp Tiểu Thiên vỗ vai La Đại Hành, cảm khái nói: - Huynh đệ, trước đây đại ca cảm thấy người làm việc không đáng tin cậy, thực ra là vì không có ai để so sánh, nhưng đến hôm nay có người để so sánh với người, đại ca liền cảm thấy thực ra người khá là đáng tin cậy.

La Đại Hành được Diệp Tiểu Thiên khen, mặt mày hớn hở trả lời: - Đúng thế, hiện giờ huynh đệ ta dẫu sao cũng là đại chưởng quỹ một tiệm tạp hóa, làm việc sao có thể không đáng tin cậy. Huynh cứ yên tâm, đã có đệ đây rồi.

La Đại Hanh mở bao ra nhìn vào, tước lượng ngân lượng đủ dùng, khẽ hát, hào hứng đi ra.

Chủ nhân trước của căn phòng này đã mang sạch đồ đi rồi, đại khái vì người thuê lại chính là quan phủ, mà dân thường có tâm lý sợ quan, nên trong ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ, bọn hắn cứ cất hành lý cẩn thận là xong, ngoài ra cũng không có gì cần bày biện

đây.



Thấy Đại Hanh còn chưa quay lại, Diệp Tiểu Thiên quay sang Mao Vấn Trí dặn: - Các ngươi cứ đợi trong nhà đến khi Đại Hanh quay về, gã sẽ dẫn người đi dùng bữa tối. Gã là huynh đệ của ta, các ngươi không cần khách khí. Ta phải đi huyện nha, gặp các lão bằng hữu tại phong Điền sử trước.

Mao Vân Trí đáp vâng một tiếng, nắm tay Diêu Diêu tiền hắn đến tận cửa. Ở Quý Châu, Diệp Tiểu Thiên quen thuộc nhất chính là tòa tiểu thành này, hôm nay thăm lại chốn xưa, cảm giác như được trở về quê hương, dạo vài bước là đã tới Huyện nha.

Diệp Tiểu Thiên tiến vào nha môn, nhắm thẳng Điển Sử Phòng mà bước. Hắn từng ở chỗ này non nửa năm, nhưng khi đó hắn là Điển Sứ giả, nhưng hôm nay đích thực đã là quan triều đình, cảm xúc đương nhiên khác hoàn toàn.

Diệp Tiểu Thiên vui vẻ đi một mạch, trên đường gặp không ít tư lại quan sai, tuy hắn làm như không biết bọn họ, nhưng họ đều biết hắn xưa kia đã từng là "Ngải Điền Sư" , bây giờ trông thấy đều thối lui ra ven đường một cách cổ quái, đưa mắt nhìn hắn đi qua.

Diệp Tiểu Thiên nhẹ gật đầu cảm tạ, lúc bước qua, bên tai nghe phong thanh tiếng người bàn tán: - Giống! Rất giống! Đến dáng đi nụ cười đều giống như đúc.

- Đúng rồi! Ngải Điển Sứ là Điển Sư, Diệp Điển Sứ cũng là Điển Sư. Hơn nữa, 2 người giống hệt nhau, thật là quá kỳ lạ.

Nghe vậy hắn không nhịn được cười. Nghĩ kỹ một chút, ở huyện Hồ, ngoại trừ đám quan chức cùng hảo huynh đệ Đại Hanh của hắn biết rõ thân phận thật của hắn chỉ còn có hai người Tô Tuân Thiên và Lý Vân Thông. Hiện giờ Hoa Tri huyện rõ là cùng một giuộc với Từ Bá Di, hắn muốn ở lại đây không có mấy người thân tín cũng không xong.

Diệp Tiểu Thiên âm thầm tính toán: Chu Ban đầu, Mã Huy, Hứa Hạo, mấy người này lúc trước cũng rất thân cận với mình, mình cũng nên cho bọn hắn biết thân phận một chút, chỉ cần đối xử tốt với họ là có thể lập được đội nhóm của mình, cũng có thể chống lại đám Hoa Tri huyện cùng Từ Bá Di. Nhưng không biết dạo này đám Huyện lệnh vô dụng kia cướp bao nhiêu quyền lực rồi, trước tiên phải tìm hiểu qua Lý Vân Thông một chút, cần phải biết mình biết ta mới được.

Diệp Tiểu Thiên vừa đi vừa nghĩ, chợt ngẩng đầu nhận ra hắn đã đến phòng Điển Sử. Phòng Điển Sử này nằm kế Hộ khoa, bên kia là phòng của mấy vị Ban đầu. Diệp Tiểu Thiên hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi đẩy cửa đi vào.

- Khụ! Phòng Điền sử này ai làm chủ đây? Bổn quan là Điển sử tân nhiệm Diệp Tiểu Thiên!

Dứt lời, hắn ngẩn ra. Ban đầu hắn định giả vờ không quen biết với mọi người trong phòng Điền sử, nhưng nhìn lại thì thực sự đúng là không quen biết. Từ người đang ngồi sau bàn xử lý công văn hay mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm, không một ai là quen biết.

Người đang viết sau bàn vội vàng gác bút, đứng dậy nghênh đón, chắp tay cười với Diệp Tiểu Thiên: - Lão hủ chưởng phòng Lại Điển Từ của phòng Điền sử, bái kiến Điển Sứ đại nhân! Lão hủ đã được Huyện tôn đại nhân dặn dò, biết đại nhân ngài sắp tới, nhưng thực không ngờ ngài lại đến nhanh như vậy. Huyện thừa đại nhân không đi cùng ngài sao?

Diệp Tiểu Thiên giật mình: - Ngươi là chưởng phòng lại? Vậy Lão Đậu chưởng phòng đâu rồi? Thoáng thấy sắc mặt Điển từ hơi lạ, hắn vội hỏi: - Ô! Trước khi đến đây bổn quan đã nghe người ta nói chưởng phòng nơi này là Lão Đậu, không ngờ đã đối người.

Điển từ cười đáp: - Đại nhân nói không sai, vốn Lão Đậu là chưởng phòng Lại phòng Điền sử, nhưng sáng sớm hôm nay ông ta đã bàn giao cho lão hủ. Trước kia lão hủ là thương lại của chủ nha, theo lệnh của Huyền thừa đổi vị trí với ông ta. Ha ha, tất cả các khoa của ba ban sáu phòng nha nội đều bị điều chỉnh.

- Hả?

Nhìn từng khuôn mặt xa lạ trong phòng Điền sử, hắn chậm rãi hỏi: - Mấy người các ngươi đều mới được đổi tới hôm nay sao?

Chúng nha sai nhao nhao cười theo, cúi người nói: - Dạ phải, đại nhân!

Diệp Tiểu Thiên hít sâu một hơi, xoay người rời đi, bỏ lại một đoàn người ngơ ngác sau lung





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch