Diệp Tiểu Thiền sải bước đến phòng Thiểm áp của Huyền thừa, liền nghe tiếng đàn từ trong phòng truyền ra, là khúc "Dương quan tam điệp" , gảy không tồi, uốn khúc uyển chuyển, dư âm dặt dìu, hai tên nha dịch trước cửa đều biết Ngải Điền sử , thấy Diệp Tiểu Thiên liền biết đây là Diệp Điển sử tướng mạo giống với Ngải Điền sử, vội vàng hành lễ với hắn, trên mặt cũng lộ ra vẻ cổ quái.
Diệp Tiểu Thiên không nhìn ngang nhìn dọc, ngang nhiên bước thẳng vào phòng, bên trong chỉ có hai gã hầu vặt, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên vào, tiếng đàn liền dừng lại, Từ Bá Di dừng hai tay lại, đặt nhẹ trên dây đàn, cười nói: - Diệp Điển sử đã báo danh rồi?
Diệp Tiểu Thiên đứng thẳng, sảng giọng nói: - Điền sư phòng. . . hoặc có thể nói là tư lại nha dịch của ba ban sáu phòng, Huyện thừa đại nhân đều điều động rồi?
Từ Bá Di thản nhiên nói: - Không sai! Thường nói, "lại hoạt như du, khi thượng mãn hạ" , vì sao? Nguyên nhân là bọn chúng ở cùng một chỗ với nhau lâu, sau khi đã quen thuộc thì sẽ cấu kết với nhau giở trò, không thèm để ý đến quốc pháp, kiếm chác tư lợi cho bản thân. Bản quan trao đổi bọn chúng chính là muốn bọn chúng có sự giám sát lẫn nhau, không quen biết nhau, cũng chính là khá câu kết, nếu có người làm chuyện phạm pháp thì rất dễ bị bại lộ, Diệp Điển sử thấy có gì không thỏa đáng sao?
Từ Bá Di vừa nói, ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên hơi lộ vẻ khiêu khích, có ý ti tiện "có bản lĩnh thì đánh ta đi" . Lúc Diệp Tiểu Thiên không muốn, thì đâu có dễ bị người khác điều khiển cảm xúc, hắn mỉm cười, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: - Ị Hóa ra là vậy! Không có gì không thỏa đáng, nếu là sự sắp xếp của Huyền thừa đại nhân, hạ quan liền tuân theo.
Diệp Tiểu Thiên chắp tay với y, quay người đi, Diệp Tiểu Thiên nhìn khí thế hừng hực khi đến và lặng lẽ rời đi cửa, trong lòng thầm cảm thấy đắc ý, nhướng mày lên, búng dây đàn tiếp tục tấu khúc.
Diệp Tiểu Thiên bước đến cửa, đột nhiên quay đầu nói: - [Huyền thừa đại nhân, hạ quan có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có nên nói hay không.
Từ Bá Di đột nhiên thấy hắn trở lên khách khí, vui mừng nói: - Diệp Điển sử không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Huyện thừa đại nhân, từ nay về sau có thể không đánh đàn trước mặt hạ quan được không?
Từ Bá Di ngạc nhiên nói: - Đây là ý gì?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Hồi nhỏ, Diệp mỗ có một người bạn cùng chơi, tình cảm rất tốt, chỉ tiếc là y mấy năm trước bị một con ngựa điên đá chết ở đầu đường. Diệp mỗ vì chuyện này mà buồn rất lâu, hôm nay nghe đại nhân đánh đàn, không tự chủ được lại nghĩ đến v.
Từ Bá Di nhẹ "ồ" lên một tiếng, vuốt chòm râu: - Vị bằng hữu kia của ngươi, chắc là rất giỏi cầm nghệ đúng không?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, giọng nói tràn ngập bi thương: - UKhông ! Y bắn bông.
- Phốc!
Hai gã sai vặt chỉ dám bật cười nửa âm, vội vàng ngậm chặt miệng lại, gương mặt vì nín cười nên đỏ bừng, mặt của hai tên nha dịch ở cửa ra vào cũng trở lên vặn vẹo.
Từ Bá Di đen mặt, nhìn Diệp Tiểu Thiên hiên ngang đến lại ngênh ngang đi, tức giận kéo căng dây đàn "phật" một tiếng, dây đàn liền bị đứt, nghe như tiếng bắn bông vậy.
Diệp Tiểu Thiên trở lại Thiểm áp phòng của mình, đầu tiên nhìn Hộ khoa, quả nhiên, Hộ khoa Lại điển Lý Văn Thông và mấy người từng có qua lại mật thiết với hắn đều bị điều động đi rồi. Lý Văn Thông bị điều đi làm người trong kho.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên cực kỳ tức giận. Khi thấy hắn trở lại Thiêm áp phòng, đám tư lại đang túm tụm lại rì rầm, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên quay lại, vội vàng tản ra, tự tìm việc làm, kỳ thực cũng không biết bọn họ đang bận rộn cái gì.
Diệp Tiểu Thiên ở đây đã non nửa năm, đương nhiên là biết công án nào là của Điển sử, hắn sải bước đến, đi đến phía sau công án ngồi, đảo một vòng đám tư lại lớn nhỏ trong Thiểm áp phòng, lớn tiếng hỏi: - Tất cả người trong này đều là hôm nay được đổi đến?
Mọi người nghe giọng điệu hắn không tốt, tất cả đều cảm như hến. Chưởng phòng Lại điện do dự đang định trả lời thì đột nhiên có một người đứng trước cửa, sảng giọng nói: - UCòn có ta!
Diệp Tiểu Thiên hai mắt ngời sáng lập tức ngẩng đầu, chăm chú nhìn, nhưng lại thấy một tên hổ tướng, mang nón trụ, mặc giáp, đứng thẳng trước cửa, bộ râu trắng dài trước ngực, tay trái là một chiến cung long nha, tay phải chống một trường đao đỏ như máu, uy phong lầm lẫm, sát khí đằng đằng, giống lão tướng Hoàng Trung của Thượng tướng ngũ hổ.
Diệp Tiểu Thiên đờ đẫn nhìn một lúc, lắc lắc đầu, xóa đi suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng nói: - Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
- Vâng! Đại nhân!
Lão Lũ quét rác cầm cây chổi, nhấc cái hốt rác, khom người lui xuống.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, lão Lô rất kích động, ở đây, lúc này chỉ có lão Lô mới biết Diệp Điển sử hôm nay chính là Ngải Điền sử hôm đó. Làm bạn đánh cờ của Lý Văn Thông, sau khi Diệp Tiểu Thiên rời khỏi huyện Hồ, Lý Văn Thông không kìm nén được, từng tiết lộ với lão bí mật này.
Diệp Tiểu Thiến chống hai tay lên án, xoa xoa mi tâm, hơi suy sụp: "Phàm những người qua lại thân thiết với ta, tất cả đều bị Hoa Tình Phong và Từ Bá Di điều đi rồi, những người mới đến cũng không biết ai là tâm phúc của Hoa Tình Phong, ai là nỗ gián của Từ Bá Di, đến chậm một bước liền lỡ mất tiền cơ" .
Lúc chạng vạng tối, Hoa Tri huyện mời cơm Diệp Điển sử và Triệu Dịch thừa tại phòng khách trong nhị đường huyện nha. Huyện thưa Từ Bá Di, Chủ bộ Vương Ninh, Huyện học Giáo dụ Cố Thanh Ca, Huấn đạo Hoàng Huyễn, Tuần kiểm quan La Tiểu Diệp, Thuế khóa Đại sứ Trần Mộ Yến.
La Tiểu Diệp đối với Diệp Tiểu Thiên rất hữu hảo, trước nay vì thân phận của Diệp Tiểu Thiên, nên gã đều nhắc nhở bản thân không đi lại quá thân thiết với Diệp Tiểu Thiên. Hôm nay, Diệp Tiểu Thiên đã chính thức biến thân trở thành biển sự huyện Hồ, nên sự cố kỵ này không còn nữa. Chỉ là trong tình huốn này, hai người không tiện nói gì, chỉ nhìn nhau cười, tất cả đều chứa đựng bên trong.
Diệp Tiểu Thiên trong lòng ấm áp, mặc dù hắn vừa tới huyện Hồ, liền đối đầu ngầm với người ngồi chiếc ghế số một và số hai ở đây, bộ hạ cũ có thể dùng đều bị điều đi, nhưng ít nhất người nằm binh mã trong tay, La Tuần kiểm địa vị cao sẽ không đối đầu với hắn.
Diệp Tiểu Thiên đảo mắt một vòng, lại thấy Cố Thanh Ca và Hoàng Huyễn, hai người đó vừa bắt chuyện với hắn, hiện đã ngồi vào vị trí. Bởi vì Từ Bá Di từng ở huyện Học, có tình thầy trò với bọn họ, nên tiến lên chào.
Hiện tại, chức vị của Từ Bá Di cao hơn bọn họ, hai người đó không dám ngôi nhận lễ, vội vàng đứng dậy đáp lễ, nhưng sắc mặt rất lạnh lùng. Diệp Tiểu Thiên mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ: "Hai phu tử này, hiển nhiên là cực kỳ bài xích chuyện Từ Bá Di ỷ quyền thế, vứt bỏ vợ. Cũng nên hạ nước, kéo bọn họ về phía mình, mặc dù nói tú tài tạo phản ba năm không thành, nhưng ta không bảo bọn họ tạo phản, bút trong tay văn nhân, nếu được dùng khéo léo, có thể giết người không đổ huyết" .
Diệp Tiểu Thiền chậm rãi ngồi xuống, liền nhìn thấy Vương Chủ bộ đang nâng cốc uống trà, y vừa rồi nhấc mi quan sát Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên nhìn qua đây, hiển nhiên còn thấy y vừa cụp mắt xuống.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: "Lão hồ ly này mặc dù đứng thứ ba trong huyện Hồ, những địa vị vững chắc. Quyền hành dân chính một mực nắm giữ trong tay. Bình thường, mặc dù ít xuất hiện nhưng còn có tâm cơ hơn cả Mạnh Khánh Duy. Đối với lão hồ ly này, ta không thể không đề phòng, nhưng khi đối phó với Hoa Tình Phong và Từ Bá Di một lang một sói thì có thể liên thu được" .
Trên mặt Diệp Tiểu Thiên có nụ cười mỉm thản nhiên, ánh mắt quét qua tất cả những vị khách đang cười nói trong phòng. Hàng rào địch nhân đã dần dần được hắn hoạch ra một cách rõ ràng trong lòng.
Hoa Tình Phong đứng lên phát biểu, bày tỏ sự vui mừng đối với sự nhậm chức của Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn. Hai người đứng lên, bày tỏ thái độ cảm ơn, tiệc rượu vừa bắt đầu là màn chúc rượu lần nhau, không khí dân dân được thả lỏng hơn.
Bên phải Diệp Tiểu Thiên là Đại sứ Thuế khóa Trần Mộ Yến. Hai người đã biết nhau từ đầu, vừa rồi còn giả mù để Hoa Tri huyện kéo đến giới thiệu một lần. Diệp Tiểu Thiên rót cho Trần Mộ Yến một cốc rượu, Trần Mộ Yến đang cười nói với Hoàng Huấn đạo đối diện vội vàng nhấc chén, gật đầu cảm ơn.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Trần Đại sứ, năm nay thu thuế có thuận lợi không?
Diệp Tiểu Thiên chỉ thuận miệng hỏi y một câu, tạo quan hệ gần gũi hơn. Ai ngờ hỏi đến đúng chỗ đau của Trần Mộ Yến, y chau mày, thở dài một hơi nói: - Khó! Khó! Năm nay cực kỳ khó! Hơn nửa tháng không có mưa, ngài từ Quý Dương đến, chưa nhìn thấy con sống ở đông thành phải không? Vốn dĩ sâu hai trượng, hiện tại vén ống quần lên là có thể qua sông rồi.
- Chuyện này là bởi vì huyện chúng ta ở khu vực cốc thấp, bách tính ở hai bên sườn núi đều trồng ruộng bậc thang trên núi, mà ruộng bậc thang đều phải dựa vào ông trời điều hòa thời tiết, hiện tại hoa mẫu đều héo hết, nếu tiếp tục thì tất cả sẽ bị chết khô. Thu thuế sao? Thuế định bản quan căn bản không dám nhắc đến, nếu không sẽ bị đám bách tính kia nóng giận mù quáng đánh chết.
Diệp Thiểu Thiên nghe đến đó, nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, đột nhiên mất khẩu vị, hắn mở miệng nói: - Trên huyện không nghĩ ra cách gì sao?
Trần Mộ Yến giận dữ nói: - Nghĩ cách? Làm thế nào để nghĩ cách? Chúng ta cũng không phải là thiên lôi có thể hô phong hoán vũ, trại Cao gia xây miếu Long vương, nước đến chân mới nhảy, không linh nghiệm. Ngài khoan hãy nói, trại Lý gia còn mời đến một vị đạo sĩ, huyện cũng trích một khoản để y làm phép tế trời. . .
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày: - Cũng chỉ có thể mong chờ đám thuật sĩ giang hồ này? Bọn họ làm được không?
Trần Mộ Yến nói: - Haiii! Có làm được hay không, ít nhất cũng có thể trấn an lòng dân, bách tính thấy huyện nha chúng ta cũng có hành động, không đến tìm chúng ta gây rắc rối. Bằng không phải làm sao? Ngoại trừ cầu ông trời, ai có cách khác?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng ầm ĩ truyền vào, có người lớn tiếng: - ] Tô Vệ môn, huyện tôn đại nhân đang tiếp khách, ngài không được tùy tiện đi vào!
- Mẹ mày!
- Ai ya!
Đột nhiên có người tông cửa xông vào, lại ngã lùi mấy bước, đâm vào một bàn tiệc rượu gần cửa "loảng xoảng" một tiếng, chén bát đĩa rơi hết xuống mặt đất, mấy tên quan lại trở tay không kịp vội vàng nhảy lên, chật vật hắt rượu và thức ăn khỏi tay áo.
Một nam tử mặc trường bào xanh, thắt lưng buộc đai hổ, đầu đội mũ, sải bước vào, quát lớn: - Con mẹ nó, cái này là ăn uống tiệc rượu à?
Khi gia phó xông vào, Hoa Tình Phong đã cực kỳ tức giận, nhìn mấy người đó, vỗ bàn quát: - Tên khốn kiếp, lại nổi điên cái gì!
Diệp Tiểu Thiên nhìn người này, không khỏi mỉm cười. Người đến chính là Tô Tuần Thiên.