Với tư cách là người đầu ấp tay gối của Hoa Tình Phong, Tô Nhã xem ra là người hiểu y nhất. Đúng như Phương Nhã từng nói, điểm thiếu sót nhất của Hoa Tình Phong chính là can đảm tự mình đối mặt, gặp chuyện luôn muốn thu mình lại ở phía sau, giựt dây hoặc bày mưu để người khác ra mặt.
Mặc dù là lần này rõ ràng y ý thức được một khi xử lý không tốt tranh chấp của hai trại Cao Lý, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Bản thân y với tư cách là quan viên chính thức của huyện Hô nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng hắn vẫn không có đủ can đảm chủ động đứng ra để giải quyết việc này.
Nhưng y muốn để Vương Ninh chủ trì việc này, Vương Lão Hồ Ly lại sẽ lại thay y gánh vác. Diệp Tiểu Thiên chủ động tình nguyện, Hoa Tình Phong lại không tình nguyện lắm, y cũng hiểu rất rõ bản lĩnh gây họa của Diệp Tiểu Thiên, y càng e ngại khả năng kiều binh làm chủ của Diệp Tiểu Thiên cho nên Từ Bá Di vừa ra mặt hắn lập tức đồng ý.
Dưới cái nhìn của Hoa Tình Phong, Từ Bá Di mới là đồng minh bằng hữu mà y tin cậy nhất. Từ Bá Di không đa mưu túc trí giống Vương Chủ bộ, hơn nữa ở địa phương gã cũng không có nền tảng tương đối giống như Vương Chủ bộ, đồng thời gã không như Diệp Tiểu Thiên làm việc không tuân theo lẽ thường, không để ý tới quy tắc quan trường. Có thể nói gã là kẻ dễ khống chế nhất.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Huyện thừa Đại Nhân phụ trách tư pháp mà người ban sai cụ thể lại là hạ quan. Hạ quan đã đến nhận chức, nếu để Huyện thừa Đại Nhân ngài xông lên phía trước, chẳng phải sẽ đánh mất chức trách bổn phận? Huyện thừa Đại Nhân, hay là để hạ quan. . .
Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, Hoa Tình Phong đã cướp lời nói trước: - Diệp Điển sử, ngươi vừa mới đến nhận chức, còn chưa nắm vững tình hình, huống hồ việc này vô cùng quan trọng, hay tốt hơn để cho Từ Huyện thừa toàn quyền phụ trách. Ngươi không biết, những kẻ trong núi hoang kia không được học hành, không sợ vương pháp, không dễ dàng đối phó đâu.
Hoa Tình Phong nói vậy nhưng ý thì khác, những người dân bên ngoài đó vô cùng dã man, Từ Bá Di là Huyện thừa, ít nhiều bọn chúng vẫn còn có phần coi trọng, người thân là Điển sử rồi bọn chúng sẽ không coi ra gì cho nên. . . Ngươi nên tỉnh lại đi.
Diệp Tiểu Thiên quan tâm hai người Cao Nhai và Lý Bá Hạo, cũng là thật tâm muốn làm chút việc cho dân chúng. Hắn không muốn dùng việc này làm vũ khí đối phó Hoa Tri huyện và Từ Huyện thừa, Hoa Tình Phong đã nói như vậy, Diệp Tiểu Thiên đành phải từ bỏ.
Hoa Tình Phong nói với Từ Bá Di: - Từ Huyện thừa, sáng sớm ngày mai người lên đường vào núi đi!
Từ Bá Di nói lẫm liệt: - Việc quá gấp, hà tất ngồi đợi đến ngày mai? Họ quan để tên Vương tiểu nhị kia dẫn đường, trong đêm vào núi giải quyết việc này!
Hoa Tình Phong hớn hở nói: - Từ Huyện thừa cần mẫn chuyện công như vậy đúng là tấm gương cho chúng quan liêu! Bổn huyện vô cùng vui mừng!
Lúc này Từ Bá Di chọn bảy tám tên Bộ khoái. Do mặc y phục tiện đi lại trong núi, cũng không thay mặc quân phục, liền cho tên Vương tiểu nhị kia dẫn đường, đưa bọn hắn vội vàng rời khỏi nha huyện.
Từ Bá Di không phải là không muốn mang nhiều những người, vấn đề là cho dù gã đem theo tất cả người của ba ca sáu phòng, nếu như quả thực muốn động thủ, bọn họ cũng chỉ như miếng mồi, vậy thà rằng đơn giản vận y phục thường ngày, ngược lại có thể lộ ra được khí phách bản thân, một khi sự việc thành công thì có thể lưu truyền được một mỹ danh "Đơn thương độc mã"
Huống hồ trong suy nghĩ, gã là quan lại mà đây lại là việc của triều đình, đội quân hai trại lẽ nào lại làm chuyện xấu đối với mình. Sau khi Từ Bá Di rời khỏi, Vương Chu bộ ngáp một cái, lười biếng nói: - Varợng mỗ già rồi, mới thức một lúc mà tinh thần đã không tỉnh táo rồi, Huyện Tôn Đại Nhân, hạ quan cáo từ!
Hòa Tình Phong vừa rồi xin gã ra mặt bị gã từ chối, trong lòng đang cảm thấy không thoải mái, chỉ chắp tay, nói một câu coi như đáp lễ - Đi thong thả, không tiền!
Diệp Tiểu Thiên thấy thế cũng đứng dậy cáo từ. Khi ra khỏi phòng khách, thấy Tô Tuần Thiên đang đợi ở đó. Hôm nay gã là quan gác cửa, tất nhiên không cần đi theo Từ Bá Di vào núi, vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đi ra, Tô Tuân Thiên lập tức chào đón, cười nói: - Ta nên gọi một tiếng Ngải Điền sử hay là Diệp Điển sử?
Diệp Tiểu Thiên cười rộ lên, nói: - Họ Diệp cũng được, họ Ngải cũng thế, ta chính là ta, cậu chính là cậu, chúng ta vẫn là chúng ta!
Tô Tuần Thiên hớn hở nói: - Không sai! Chúng ta vẫn là chúng ta! Hai người bắt tay thật chặt, Diệp Tiểu Thiên nói: - Nơi này nói chuyện không tiện, ta về trước, qua hai ngày, người tìm các huynh đệ cũ đến, ta làm đồ ăn mời bọn uống rượu.
Tô Tuần Thiên nhếch miệng cười, nói: - Được biết Đại Nhân sẽ quay về, các huynh đệ rất vui mừng, đã chuẩn bị tiệc rượu cho Đại Nhân rồi, chỉ là chúng tôi cũng biết thân phận hiện tại của Đại Nhân có lẽ sẽ không quen biết với chúng tôi. Không tiện mời tiệc Đại Nhân ngay, bữa tiệc này đành phải lùi lại, ba ngày có được không? Đến lúc đó chúng ta bày tiệc rượu mời Đại Nhân, hay là vẫn ở chỗ cũ "Xóm Thái Bạch!"
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu, không tiếp tục nhiều lời với hắn, cất bước đi ra. Một lát sau, Hoa Tình Phong từ trong phòng khách thong thả đi ra, nhìn thấy Tô Tuần Thiên liền quở trách: - Tuần Thiên, người nhất định phải ở trước mặt đám quan viên nói chuyện với ta kiểu khác người, muốn ta rớt đài sao?
Tô Tuần Thiên đổi ngay bản mặt, nói đầy vẻ du côn: - Anh rể, em đối với anh chưa đủ cung kính sao? Vậy anh muốn em như thế nào, để em giống như tên Vương tiểu nhị , vừa nhìn thấy anh liền dập đầu thì anh vui vẻ sao?
Hoa Tình Phong giận dữ nói: - Đây chính là thái độ cung kính của cậu sao? Ta là thượng quan của ngươi, là anh rể của ngươi!
Tô Tuần Thiện lười biếng ngáp một cái, nói với Hoa Tình Phong: - Vâng! Huyện Tôn Đại Lão Gia, người anh rể Đại Nhân mà em tôn kính nhất, em vợ anh phải canh gác của thành, nếu anh không có việc khác, chúng ta gặp nhau sau đi! Tô Tuần Thiên khiến Hoa Tình Phong tức giận đến dựng rấu trừng mắt, khiến hắn không làm gì khác được.
Diệp Tiểu Thiên quay về chỗ ở của mình, đẩy cửa lập tức nó liền mở ra, hóa ra đã để cửa cho hắn rồi, Diệp Tiểu Thiên không khỏi cười thầm trong lòng.
Hắn còn tưởng rằng Diêu Diêu đã ngủ rồi, không muốn đánh thức nàng, cho nên bước nhẹ chân. Khi đến cửa phòng chính, nhìn thấy khe cửa có ánh đèn hắt ra, Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, vang lên một tiếng "két" , Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy tình huốn trong phòng không khỏi trợn mắt há mồm.
Chính diện tường vốn có một cái bàn dài, trên bàn chất đầy xoong chảo chum vại, lúc này bàn dài vẫn là bàn dài, xoong chảo chum vại vẫn là xoong chảo chum vại , nhưng trên mép bàn lại có thêm một lư hương, không phải là kiểu lư hương dâng hương lễ phật, là một lư. hương bằng kim loại lấp lánh, điêu khắc hoa cỏ đang có khói bốc lên tỏa mùi hương đầy phòng.
Trước bàn dài, đặt ngang một chiếc giường mỹ nhân, Phúc Oa Nhi ghé vào bên giường mỹ nhân, Diêu Diêu nằm trên giường, gối lên đầu của Phúc Oa Nhi, đang ngủ gà ngủ gật, hai bên phải trái chái nhà có tảm tấm bình phong, bốn tấm Trúc Lan Mai Cúc, bốn tấm tứ đại mỹ nhân.
Bếp lò bên phải cửa vẫn là bếp lò, bên trái của đặt một cái giá, trên giá để chồng chất rất nhiều hộp to nhỏ vẫn chưa gỡ ra, nhìn những thứ đó có lẽ đều là một số đồ chơi. Trên hai bên chai nhà mỗi bên treo một bức rèm, cũng không biết đó là rèm gì, chỉ thấy dưới ánh đèn chúng hơi phát sáng.
Nói đến ngọn đèn, hai cây đèn này kiểu dáng giống nhau, đều cao đến ba thước, thân bằng đồng xanh, bên trên có quả đào màu đỏ và lá cây xanh biếc. Cái lõi đó chính là rót dầu thắp, khi châm đèn, ánh lửa sáng lên, hắt qua lớp đá màu hồng trong suốt khiến cho nó giống như từng khóm đào chín dưới ánh mặt trời.
Trong sảnh còn có vài chiếc ghế dựa bốn chân làm từ gỗ Tự Đàn, chính giữa là một chiếc bàn nhỏ viền ngọc xanh. Lúc này, Mao Vấn Trí và La Đại Hanh đang ngồi nói chuyện, trên bàn nhỏ bày biện vài mâm đựng trái cây bằng sứ, trong mâm có bày hoa quả tươi với hai loại màu sắc.
Một tên cao to tội nghiệp ngồi ở một bên, cứ gãi tai mãi nhưng lại đến động cũng không dám động. Bởi nó chỉ cần động chân một cái thì đụng đổ đồ vật. Còn bức tranh treo trên tường, Diệp Tiểu Thiên nhất thời bị cảnh tượng trong căn phòng chính làm cho sợ.
Những thứ đồ này có vấn đề sao? Đương nhiên là không? Những đồ vật này nếu như bày trong nhà của La Đại Hành, bày trong phòng ở nhà sau của Hoa Tri huyện, tất cả đều không vấn đề gì. Nhưng đây là nơi nào? Một căn phòng của nhà bình dân. Tiến vào cửa, chiều ngang năm bước rộng, tám bước dài. . .
Hơn nữa trái phải phía sau cửa còn có một cái bếp lò, bên trái phía sau cửa còn có một vại nước, hôm nay chất thêm nhiều đồ như vậy thì trong phòng này còn có chỗ đặt chân _xuống hay sao? Qua đi muốn kiếm ít củi thổi lửa nấu cơm, trong phòng khói bếp bao phủ, khói dầu xông vào mũi. . .
Ba người La Đại Hanh và Mao Vấn Trí, Đông Thiên đang nói chuyện, vừa nhìn thấy cửa phòng mở, Diệp Tiểu Thiên xuất hiện sau cánh cửa, ba người lập tức đứng lên, chợt nghe có tiếng động cảu bàn ghế. Đầu gối của họ đụng vào bàn nhỏ, lắc lư đổ mất mâm quả, liền vội vàng đấy ghế lui về phía sau lại đụng phải giường mỹ nhân.
Trong âm thanh định đình đang đang, Diêu Diêu dụi dụi mắt ngồi dậy, vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, vui mừng kêu lên: - Tiểu Thiên ca ca! Nàng mới xiêu vẹo xuống đất, Đại Hanh lập tức kêu lên: - Diêu Diêu, cẩn thận một chút.
- Ai ô! Bắp chân Diêu Diêu đụng phải bình phong, xoa đầu gối kêu đau "Tuyết Tuyết" , Mao Vấn Trí một bước xông qua, tay mắt lanh lẹ đỡ lại được, bởi vì vị trí chật hẹp nên không có cách nào mở hoàn toàn cái sập ngồi. Động Thiên híp mắt nhìn xung quanh một chút, thật sự tìm không được chỗ hạ chân, đành phải bỏ qua việc nghênh đón Tiểu Thiên.
Đại Hanh mở cái miệng rộng cười nói: - Đại ca, Anh đã trở về! Mau vào đây, mau vào đây, Ai ya, cẩn thận một chút, đừng vấp ngã, đó là bình cắm hoa.
Diệp Tiểu Thiên khựng lại bước chân, nói: - Đại Hanh à, ngươi. . . Ngươi mau nhiều đồ như vậy làm gì?
Đại Hanh xoa xoa bàn tay mập mạp, cười híp mặt nói: - Ai ya, không tốn bao nhiêu tiền đâu, huynh đệ của chính chúng ta, huynh còn coi đệ là người ngoài sao?
Diệp Tiểu Thiên ray ray trán, bất lực nói: - Ta không nói người tiêu tốn nhiều tiền, ý ta là. . . Đặt mua đại lấy vài thứ đồ gia dụng có thể dùng được là được rồi, người mua nhiều như vậy. . . thì bày vào đầu.
Đại Hanh cười nói: - , Huynh nói rất đúng ạ, không sao không sao, đệ nghĩ, mua lấy hai cái về sau còn có cái mà thay, vậy không bằng chúng ta mua đủ trong một lần. Sau này làm được nhà lớn chỉ chuyển đến là có thể sử dụng. Ha ha, huynh xem con mắt của huynh đệ thế nào, đây đều là đồ tốt đấy.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói: - Đại Hanh à, ta vốn cảm thấy người đáng tin cậy hơn lão Mao cơ, bây giờ nhìn lại, các người chẳng khác gì nhau! Ai! Bỏ đi, ta cũng chẳng buồn nói ngươi nữa, cứ như vậy đi.
Diệp Tiểu Thiến bước thấp bước cao đi qua đống đồ lộn xộn, ngồi lên chiếc giường mỹ nhân mà chỉ có thể bày ở phòng chính. Hắn không có đủ can đảm thăm quan một chút cách bố trí bên trong phòng ngủ của hắn nữa.