Tô Tuần Thiên nhếch miệng, đang định công kích mấy câu ngọt nhạt cho tỷ phu nghẹn họng thì thấy Diệp Tiểu Thiên, lập tức sắc mặt trở nên vui vẻ.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt, gã hiểu ý đóng lại, quay sang nói với Hoa Tình Phong: - Huyện tôn đại nhân, không phải ti chức mạo phạm, thực sự là có một chuyện gấp vô cùng quan trọng nên mới bất đắc dĩ xông vào tiệc rượu, xin đại nhân thứ tội.
Nhằm tạo sự cô lập với Diệp Tiểu Thiên, Hoa Tình Phong liền "đại nghĩa diệt thân" , điều em vợ Tô Tuần Thiên đi. Từ Bộ đầu điều làm vệ môn quan, phụ trách cảnh giới và trị an ở cửa thành, Tô Tuân Thiên vì vậy mà cãi nhau lớn với y, cơn giận chưa tan nên lúc nói chuyện không tránh được có chút lạnh lùng, công kích.
Hoa Tình Phong đối với gã không thể chí công vô tư, nên khi có nhiều người trong phòng cũng không tiện dùng thân phận anh rể để giáo huấn gã, chỉ có thể vuốt mũi đè cơn tức, nghiệm mặt nói: - Người có chuyện quan trọng gì, mau nói!
Tô Tuần Thiên chậm rãi nói: - Chuyện này nếu để ti chức nói thì chỉ e hơn một canh giờ cũng không nói rõ được, mà cho dù nói rõ được thì đại nhân lại hỏi thêm mấy câu, ti chức không trả lời được. . .
Hoa Tình Phong tiếp tục nhịn, gân xanh nổi căng trên trán. Y trầm giọng quát: - Ngươi đang đùa giỡn bản quan sao? Ngươi nói không rõ ràng, còn muốn bẩm bảo cái gì?
Tô Tuần Thiên thấy tỷ phu tức giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, càng không gấp, cười tủm tỉm nói: - Đại nhân, ngài đừng nóng vội. Ti chức nói không rõ ràng, thì tự có người nói được rõ ràng, chỉ tiếc, cánh cửa này của ngài khó vào quá, người đó bị ngăn bên ngoài rồi.
Hoa Tình Phong ngại thể diện của phu nhân, vẫn không thể làm gì Tô Tuần Thiên, tiếp tục nhịn xuống, lại khó tránh để những quan viên khác xem trò cười, Tô Tuần Thiên nếu thông suốt, y cũng không thể không cố kỵ, đành phải quát: - Người đầu, cho người đang ở bên ngoài cửa vào!
Gã gia phó bị đâm vào bàn ngã xuống, vừa mới đứng dậy liền nghe thấy lão gia phân phó, vội vàng vâng dạ, nhanh như chớp lao thẳng ra ngoài. Lát sau, y dẫn theo một lão hán mặc áo nâu ngắn, da ngăm đen, khoảng 50 tuổi đi vào.
Gia phó chỉ điểm cho lão hán: - Vị này là bổn huyện đại lão gia, ngươi có chuyện gì thì mau bẩm lên đi!
Lão hán kia vừa nghe liền tái mặt. Lão cả đời chui vào thung lũng làm nông, ngay cả huyện cũng chả mấy khi vào, đối với lão mà nói, Thôn chính bảo đã là một chức quan rất to rất to rồi. Huyện thái gia? Không ngờ đời này của lão cũng có cơ hội thấy Huyện thái gia?
Lão hán vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoa Tình Phong, khấu đầu như giã tỏi, nói: - Vương Tiểu Nhị bái kiến Huyện đại lão gia.
Rất ít người còn cung kính với Hoa Tình Phong như vậy, thấy lão hán cúi đầu rất thành thực, sắc mặt Hoa Tình Phong dịu lại, hơi lộ ý cười, thân thiện nói: - Được rồi, được rồi, người tuổi tác đã cao, không cần thi lễ. Đang lên nói chuyện!
Lão hán kia vội nói: - Vâng, vâng!
Lão nơm nớp lo sợ mà đứng lên, lo lắng đến độ lòng bàn tay liên tục chà vào vạt áo, không dám ngẩng đầu nhìn Hoa Tình Phong. Hoa Tình Phong mỉm cười nói: - Người có chuyện gì cần bẩm báo bản quan?
Lão hán kia vội vàng lắc đầu nói: - Tiểu nhân không có chuyện gì muốn bẩm báo đại lão gia.
Hoa Tình Phong giận dữ, trừng mắt với Tô Tuần Thiên. Tổ Tuần Thiên nói: - Lão bá, lúc ở cửa thành, ngươi nói gì với ta, bây giờ cứ nói lại y nguyên với Huyện tồn đại lao gia là được.
Lão hán kia chợt nói: - À ! Là vậy! Tiểu nhân vốn là người Ma Dương Thần Châu phủ, 18 năm trước chạy loạn đến Hồ Lĩnh. . .
Hoa Tình Phong nghe lão nói vậy thì cau mày: - Cái này không cần nói.
Lão hán kia nghe vậy liền cảm thấy hồ đồ, không biết những cái này không cần nói, thì lão nên bắt đầu từ đâu.
Tô Tuần Thiên thấy lão hán chậm chạp, đành phải đứng ra nói: - Đại nhân, là như vậy, sau khi trời tối, ti chức đóng cửa thành lại, ai ngờ Vương Tiểu Nhị liền mang theo một già một trẻ chạy đến, xin ti chức cho vào thành.
- Ti chức nói với bọn họ là nếu là vào thành để gặp họ hàng thì đợi đến ngày mai rồi đến. Chỉ là tiện mồm, hỏi bọn họ tại sao muộn như vậy mới vào thành, thì Vương Tiểu Nhị nói với tổ chức là trại Cao gia và trại Lý gia dùng binh khí đánh nhau, bọn họ phải chạy loạn!
Lão hán liên tục gật đầu nói: - Đúng, đúng, đúng, người ở hai trại đánh nhau rất ác liệt.
Tô Tuần Thiên nói: - Nhà của Vương Tiểu Nhị này ở bên cạnh trại Lý gia, khai khẩn 5,6 mẫu ruộng trên núi sống qua ngày. Hiện tại, đã nhiều ngày không có mưa, sông đã biến thành suối, suối cạn thành đường đi, trên núi càng khô cạn hơn. Cao gia và Lý gia vì tranh nước mà gần đây không ngừng đánh nhau.
Sáng hôm nay, Thiếu trại chủ Lý Bá Hạo của Lý gia lên núi tìm Cao gia, đâm một đao vào hạ khô của Cao Nhai, suýt nữa đứt mệnh căn của y, trại chủ Cao gia tức giận, tập hợp thanh niên trai tráng, xế chiều hôm đó đánh nhau với Lý gia. Vương Tiểu Nhị lo bị liên lụy nên ngay cả đêm hôm khuya khoắt cũng chạy đi.
Lão hán liên tục gật đầu, nói: - Đúng đúng, đúng, chuyện là như thế.
Tô Tuần Thiên nhìn Hoa Tình Phong đang biến sắc, thản nhiên nói: - L Ti chức tưởng rằng đại nhân khá có hứng thú với chuyện này, cho nên mang ông ta đến gặp. Nếu đại nhân thấy chuyện này không quan trọng, ti chức lập tức dẫn ông ta rời đi!
- Khoan đã!
Hoa Tình Phong hét lớn một tiếng, chắp hai tay sau lưng đi lại trong phòng mấy bước, đột nhiên đứng lại, nói với Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn: - Diệp Điển sử, Triệu Dịch thừa, hiện tại có việc lớn, đành phải chấm dứt buổi yến lúc này.
Triệu Văn Viễn vội vàng đứng dậy nói: - Đại nhân là phụ mẫu của huyện, nên lấy đại sự làm trọng. Từu lượng hạ quan có hạn, xin cáo từ.
Hoa Tình Phong chắp tay với y, cao giọng nói: - Từ Huyện thừa, Vương Chi bộ, La Tuần kiểm, Diệp Điển sử lưu lại, các vị khác xin hãy trở về nghỉ ngơi.
Mọi người ngay lập tức thi nhau cáo từ. Một lát sau, trong sinh chỉ còn lại Hoa Tình Phong, và bốn vị quan y yêu cầu ở lại, cùng Tô Tuần Thiên, Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị thấp thỏm không yên đóng đó. Hoa Tình Phong đưa lão vào chính sảnh, hỏi kỹ lại tình hình đánh nhau của hai trại Cao, Lý. Sau đó, y vung tay bảo Tô Tuân Thiên đưa lão đi, sắc mặt nặng nề, nói: - Các vị đại nhân có ý kiến gì về việc này?
Vương Chủ bộ nhướng mày: - Ngày trước, Hồ Lĩnh vì hai nhà Di, Miếu đánh nhau, lại còn hô hào bằng hữu của mình, gọi các bộ lạc phụ cận đến trợ chiến cho nên dần dần mất khống chế, triều đình vì vậy mà phải xuất kinh dẹp loạn, Hoàng thượng cực kỳ tức giận, trục xuất hai vị Thổ ti. Chọn người có thể thu phục lòng dân làm Tù lĩnh bộ lạc. Hiện tại, hai tộc đánh nhau chỉ vì tranh nước, chỉ e tình hình khó mà khống chế được, hơn nữa hoa màu của bách tính bị hủy hoại trong thời gian ngắn, không thể sinh kể, có nguy cơ nảy sinh bạo loạn.
Hoa Tri huyện biến sắc, đây là điều mà y lo lắng nhất. Hai trại đánh nhau không phải là chuyện lớn nhưng nếu bọn họ hô hào bằng hữu, kêu gọi những bộ lạc ở trong núi và mấy huyện lân cận cùng tham gia thì sẽ có nguy cơ nảy sinh đại loạn chấn động triều đình.
Mà nguyên nhân của bạo động nông dân, thường là vì thiên tai làm mất kế sinh nhai. Hiện tại, trời đang đại hạn, mùa thu hoạch lại đang gần kề, nhưng một hạt cũng không có mà thu hoạch. Nông dân vì đại hạn lại thừa dịp các bộ lạc phụ cận có tranh chấp mà cầm gậy nổi dậy, huyện Hỗ nhỏ bé lập tức sẽ bị bọn chúng công kích. Cho dù bọn họ kịp trốn thoát, thì nếu một trong hai chuyện này biến thành chuyện lớn cũng đủ để triều đình chặt đầu y, Hoa Tình Phong làm sao không dám thận trọng?
Nghĩ đến đây, Hoa Thanh Tình cảm kích nhìn em vợ mình: "Hai trại chưa bao giờ để huyện nha vào trong mắt, có việc gì cũng đều giải quyết bằng vũ lực, căn bản không bao giờ báo cáo với bốn quan. Nếu như đợi đến lúc sự việc không thể khống chế mà bốn quan mới biết thì sẽ nguy to! Tiểu tử Tuần Thiên này, mặc dù làm ta tức giận, nhưng cũng biết xa gần, thay ta suy nghĩ."
Nghe Vương Chi bộ nói xong, Hoa Tình Phong hai mắt sáng ngời, nói: - Vương Chi bộ có quen biết với cả hai trại Cao, Lý, sáng ngày mai, mời Vương Chi bộ lên núi ngăn chặn tranh chấp của hai trại được không?
Vương Ninh sao lại trở thành con rối trên quan trường huyện Hồ rồi? Y tự có cung cách làm Lquan của mình, chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ bị đẩy trách nhiệm, cho dù có ô lớn, nhưng y cũng không chủ động ôm vào người, nên lập tức lắc đầu: - Hạ quan chỉ phụ trách dân chính, hai trại do thiên tai mà có tranh chấp, hiện tại đã phát phát triển đến mức dùng binh khí đánh nhau. Hạ quan đã già cả rồi, chạy đi chạy lại như vậy thân thể không chịu đựng nổi, cũng không có trong phạm vi chức trách, không ổn, không
Ôn.
Hoa Tình Phong thỉnh cầu thương lượng: - Vương Chi bộ, chuyện này một khi phát triển hơn, thì hậu quả khó mà lường trước được. Vương Chi bộ có quan hệ thân nhất với Tủ lĩnh hai trại, thực sự là người phù hợp nhất. . .
- Khụ! Khụ. . . đó - > khụ !
Y còn chưa nói xong, Vương chủ hộ liền ho dữ dội, giống như sắp tắt thở đến nơi, cắt lời Hoa Tình Phong.
Diệp Tiểu Thiện nghĩ "Cao Nhai và Lý Bá Hạo không phải liên thủ thành lập dịch trạm vận chuyển "Xe ngựa La Lý Cao" sao, tại sao lại đến mức độ thủy hỏa bất dung thế này?
Vừa thấy Vương Chủ bị từ chối, Diệp Tiểu Thiên liền xung phong "dẹp loạn" : - Huyện tôn đại nhân, Vương Chi bộ thân thể không khỏe, không tiện lên núi, hạ quan tình nguyện. . .
Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, Hoa Tình Thiên liền nhíu mày lại. Từ Bá Di thấy vậy, bỗng đứng lên, cao giọng nói: - Ta!
Diệp Tiểu Thiên nhìn sang Từ Bá Di. Từ Bá Di vẻ mặt chính nghĩa tràn đầy, dõng dạng mà nói: - Bách tính huyện Hồ gặp thiên hạ, giờ lại tàn sát bừa bãi. Hai trại giành nước mà biến thành bạo động. Từ mỗ thân là chưởng quản tư pháp hình ngực bốn huyện, phải nên ra mặt điều đình giải quyết.
Từ Bá Di đang thực hiện chiến dịch "vườn không nhà trống" đối với Diệp Tiểu Thiên, khiến hắn thành tướng vô binh, không làm được việc gì, cho đến khi mất sạch quyền lực, tự biến mình thành con rối, để mặc y bài binh bố trận. Nên, làm sao lại cho hắn cơ hội lập công đây?
Huống hồ, y vừa đến huyện Hồ, trước kia thanh danh không tốt nên đang có nhu cầu khôi phục lại uy vọng lẫn địa vị một cách cấp bách. Hai trại dùng binh khí đánh nhau dĩ nhiên là phiền phức, nhưng trong nguy hiểm có kỳ ngộ lớn lao. Đối với năng lực của bản thân, y tin tưởng mười phần, tin rằng y có thể điều đình được tranh chấp cả hai trại. Bởi thế mới đứng ra tranh giành cơ hội xử lý với Diệp Tiểu Thiên.
Hoa Tình Phong thấy y ra mặt, thì vui mừng nói: - Tốt. Việc này do Từ Huyện thừa toàn quyền phụ trách.