Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 243: Sinh biến

Chương 36: Sinh biến



- Tôn Vĩ Tuyên, người đến đây!

La Đại Hanh đứng ở cửa kho, gân cổ hét lớn. Một người trẻ tuổi lập tức chạy đến, vừa cầm chiếc khăn lau mồ hôi túa ra trên trán, vừa nói : - LÔng chủ, có chuyện gì?

La Đại Hanh chỉ vào núi hàng hóa trong kho, nói: - Ta hỏi người, cái này là sao? Đám sợi thủ này đã tích đây bao nhiêu ngày rồi? Có đồ đã sắp biến chất rồi, ngươi xem hai trăm sọt hoa quả tươi này đã lên men rồi, nếu tiếp tục như vậy thì chúng sẽ thành rượu hoa quả!

Tôn Vĩ Huyện cười khổ: - Ông chủ, không phải các huynh đệ không cố gắng, thực sự là thiếu quá nhiều người làm. Trại của nhị động gia và tam đồng gia vì giành nước mà đánh nhau rất kịch liệt, hai nhà bọn họ đã hô hào hết huynh đệ trong tộc về, thoáng một chốc đã mất hơn một nửa người đánh xe và khuân vác. . .

Tôn Vĩ Huyên khoảng ngoài 20 tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, bộ ngực rắn chắc, bắp tay cuồn cuộn, khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng thường mang theo nụ cười làm gã nhìn rất có duyên, đặc biệt là duyên với nữ nhân. Sau mỗi chuyến đi đường dài, các huynh đệ đều muốn đến thanh lâu, lúc đó gã sẽ gọi những cô nương xinh đẹp nhất, số tiền cũng không phải là nhỏ, thỉnh thoảng còn có những cô nương bị đốn gục, làm cho các huynh đệ cực kỳ ngưỡng mộ.

Trước mặt Tôn Vĩ Huyên là Đại quản sự của "Xe ngựa La Cao Lý" , cũng là người đánh xe tốt nhất, khi những người đánh xe khác đi qua những đoạn dốc hơi nguy hiểm, họ chỉ có thể dỡ hàng xuống, cẩn thận đánh xe qua, sau đó chất lại từng rương hàng hóa lên, chỉ có y dám vung roi đi thẳng lên, đám gia súc gia được y điều khiển rất nhuần nhuyễn.

Đồng thời, gã còn biết chút quyền cước, hơn nữa tính tình hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, trong nhà xe được nhiều người ngưỡng vọng. Nhưng, nguyên nhân chủ yếu để chọn gã là Đại quân sự là gã không phải là đích hệ Tề Mộc.

Khi Tề Mộc vẫn còn, Đại quản sự của nhà xe là Thường Tự Tại, lúc đó Tôn Vĩ Huyên vừa tham gia nhà xe một năm, vì nhân duyên tốt nên thường bị Thường Tự Tại chèn ép. Nhưng mà sau khi Tề Mộc chết, Thường Tự Tại kéo một vài thân tín đi, tự mình làm ăn. Tôn Vĩ Huyên vì vậy mới có ngày ngóc đầu lên được.

Đại Hanh nghe Tôn Vĩ Huyên nói, mày chau lại: - Vậy thì thuê người khác, chỉ cần chúng ta chịu bỏ tiền thì sợ gì không thuê được người?

Tôn Vĩ Huyên khó xử nói: - Đại đông gia, ngài không biết chứ, mặc dù người nghèo trong huyện không ít, nhưng rất nhiều người chỉ cần còn có cơm ăn thì sẽ không tình nguyện chạy đường núi, kiếm chút tiền vất vả từ vận chuyện hàng đường dài. Có một số người đồng ý ăn bát cơm này nhưng thân thể yếu ớt, để loại người đó đi thì sau một chuyến trở về, chúng ta lại phải bồi thường phí ma chay cho họ.

La Đại Hanh:

Tôn Vĩ Huyên nói: - ]Thêm cái nữa là sau khi Tề Mộc chết, Thường Tự Tại kéo một nhóm người đi tự mình làm Lăn, mở "Xe ngựa Thường thị" . Gần đây lại có một người là Tạ Truyện Phong thành lập nên "Xe ngựa Ta thị" , bọn họ trước sau lấy đi rất nhiều người của chúng ta, còn cướp đi mất người đánh xe tốt nhất. Chúng ta thực sự không đủ người làm.

Khuôn mặt mập mạp của Đại Hanh vốn dĩ không có nếp nhăn, cái trán rộng càng nhẫn phẳng hơn, nhưng lúc này cũng xuất hiện ba nét chữ "xuyên" (D), gã buồn bực không vui, nói: - Sao lại như vậy, chúng ta đã cùng người ta lập khế ước. Nếu như làm lỡ thời gian vận chuyên thì phải tăng giá bồi thường.

Tô Vĩ Huyên nghĩ một lát, nói: - Đại đông gia, không bằng thế này đi, chúng ta đem những món đồ dễ bị hỏng, không thể lưu được nữa chuyển đi trước. Đồng thời, cố gắng tuyển thêm ít người. Hiện tại, ngoài cách này ra, tại hạ không nghĩ ra cách nào khác.

Đại Hanh vuốt vuốt cái cằm tròn, nhẵn nghĩ ngợi. Cuối cùng, gã lắc đầu nói: - Ũ Không! Ngươi hãy vận chuyển những món hàng quý giá và hàng hóa của những ông chủ cũ đi trước, còn những món đồ giá rẻ thì cùng lắm bồi thường theo khế ước. Người phải nhớ,

3 này dù không có một xu lợi nhuận nhưng cũng không thể làm hỏng uy tín của chúng ta. Còn về người làm, người tiếp tục tuyến, tăng thêm tiền công một chút.

Tôn Vĩ Huyên gật đầu vâng dạ, lập tức đi thu xếp. Đại Hành lấy một chiếc bánh hoa quế từ trong túi ra, hung dữ cắn một miếng, lầm bầm: - Cao Nhai, Lý Bá Hạo, hai tên khốn khiếp không biết suy nghĩ, chẳng lẽ trời một ngày không mưa thì các ngươi liền cẩu véo nhau trên núi một ngày sao?

Sau khi Triệu Văn Viễn nhậm chức, thì những ngày tháng của vị Dịch thừa này cũng coi như là yên ổn. Ngoại trừ trông coi một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, hơn nữa lại mang tiếng là nữ nhân của y nhưng lại chỉ nhìn không thể ăn, thì những mặt khác gần như không có điều gì khó khăn.

Dịch trạm của thời Minh không chỉ là đầu mối then chối của giao thông, mà còn có tác dụng nhiều trong quân sự, đặc biệt là Dịch trạm của khu biên cảnh và những địa phương đặc thù như Quý Châu. Cho nên địa vị của Dịch trạm huyện Hồ vì thế cũng rất đặc thù, thân làm Dịch thừa ở đây, trong tay Triệu Văn Viện có 80 con ngựa, 30 con trâu, 8 người kiệu phu, lính ở dịch trạm 110 người. Ngoài ra, còn có lính bảo vệ trên đường 120 người. Tại Hồ huyện cũng coi như là chư hầu một phương, đại quyền trong tay, tự do tiêu dao.

Nhưng mà, đối với nhiệm vụ Dương Ứng Long phó, Triệu Văn Viễn nhất thời không có chút tiến triển.

Dịch thừa tiền nhiệm của huyện Hồ là do triều đình phải đến, nhưng lần này lại dùng Triệu Văn Viễn người Bá Châu. Thực sự không biết các đại lão trong triều suy nghĩ cái gì, đối với một chức vụ quan trọng như vậy, trước khi bọn bọ bổ nhiệm không thể không điều tra qua về Triệu Văn Viễn, mà lại lịch của y không phải khó tra.

Triệu Văn Viễn hiện đang làm quen với việc vận hành của Dịch trạm và tìm hiểu bộ hạ của mình. Đối với dám lính ở Dịch trạm và binh sĩ, y tin rằng chỉ cần cùng lúc làm ơn và ra uy thì chỉ qua một thời gian sẽ có được một vài tâm phúc. Mà đối với một Dịch thừa, chuyện nhúng tay những việc ngoài Dịch trạm, tạo quan hệ mật thiết với Dịch lộ lại là chuyện rất khó khăn.

Bởi vì trong việc vận chuyển Dịch lộ có một lượng lớn các nhà xe tham gia, mà giới nhà xe này bối cảnh hùng hậu, ít nhất cũng không cần phụ thuộc vào một Dịch thừa nho nhỏ như ỳ, chức vụ của y chỉ có quan hệ với triều đình. Con đoạn đường xe ngựa này thuộc về chức quyền của huyện Hồ.

Triệu Văn Viễn hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi lại trong sảnh, mày chau lại rất chặt, mãi không nghĩ ra được một chủ ý thích hợp. Tiềm Thanh Thanh váy ngắn áo sam, khoác thêm một chiếc áo choàng màu trúc, dẫn theo một nha hoàn đi đến từ bên cạnh phía sau, bộ dạng như muốn ra khỏi cửa.

Thấy Triệu Văn Viễn tâm sự nặng nề chậm rãi đi lại, Tiềm Thanh Thanh khinh thường nhếch

miệng, nói với nha hoàn: - Ngươi ra ngoài chờ! Tiểu nha hoàn liền bước đi trước, Tiềm Thanh Thanh bước vào nói: - Người có chuyện gì khó khăn sao?

Triệu Văn Viễn lạnh lùng liếc nàng một cái: - ]Chẳng lẽ cô có cách hay?

Tiềm Thanh Thanh nói: - Cách hay ta không có, nhưng ta biết một đạo lý: cơ hội do chính mình tạo ra, hoặc là đợi nó xuất hiện. Người vừa mới nhậm chức, cho dù không thể liên nhiệm thì nhiệm kỳ Dịch thừa này của ngươi cũng làm ba năm, hiện tại người mới nhậm chức mấy ngày, lo lắng cái

gì?



Triệu Văn Viễn tức giận nói: - LThanh Thanh cô nương, Triệu Mỗ không sánh được với cô. Dương đại nhân không chỉ có mình ta là có thể dùng được, gia phụ cũng không phải chỉ có mình ta là con trai, bọn họ cho ta cơ hội, nếu ta không cố gắng thì sẽ làm họ thất vọng. Bọn họ thất vọng thì ta sẽ mất đi tất cả.

Tiềm Thanh Thanh nhẹ nhướng cặp lông mày xinh đẹp: - Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ta không cần cố gắng làm việc?

Triệu Văn Viễn chế nhạo: - Cô đương nhiên là cần, nhưng mà không phải là cố gắng làm việc, cô là nữ nhân. . . haha. . .

Tiềm Thanh Thanh liếc y: - Người cho rằng ta là nữ nhân của Thổ ti đại nhân?

Triệu Văn Viễn cười lạnh: - Đương nhiên không phải! Nếu đúng là vậy, Thổ ti đại nhân sao có thể ban cô cho ta? Nói một cách chính xác, cô từng là nữ nhân của Thủ ti đại nhân, chỉ là Thổ ti đại nhân đã chơi chán, tiếc là cô vẫn mơ tưởng một ngày nào đó giành lại được sự yêu thích của Thủ tị đại nhân, một lần nữa trèo lên nhánh ngô đồng.

Lông mày Tiêm Thanh Thanh hơi nhíu lại, cực kỳ tức giận. Nhưng, nàng không phát ra, nộ khí trên mặt đột nhiên biến thành một biểu cảm cười mà không cười, liếc y, thản nhiên nói: - Ta mặc dù là một con chim sẻ nâu, cũng không muốn đậu trên cây ngô đồng của ngươi, ngươi có thể làm gì ta?

Triệu Văn Viễn lập tức chán nản, quả thực không thể làm gì nàng, Tiềm Thanh Thanh không phải bộ hạ của y, là người mà Dương Ứng Long phái đến phối hợp hành động với y. Nhằm che giấu thân phận mới nói với bên ngoài là phu nhân của mình, nhưng Dương Ứng Long không ? nhất định phải cùng y lên giường, chẳng lẽ y vì việc này mà chạy đến xin chỉ thị của Dương Ứng Long?

Tiềm Thanh Thanh thấy y nghẹn lời, đắc ý cười, ưỡn ngực, kiêu ngạo như một chú công bước đi, đến cửa bỗng dừng lại, nói với Triệu Văn Viễn: - Nếu ngươi ngại đợi cơ hội đến quá chậm, thì sao không tự mình tạo cơ hội?

Triệu Văn Viễn nói: - Chính mình tạo cơ hội?

Tiềm Thanh Thanh nói: - Những người bám vào con đường này mà sống không chỉ có dân buôn bán, còn có sơn tặc thổ phỉ. Nếu bọn chúng sinh sự trong khu vực của ngươi, thì cần người xuất binh lính bảo vệ đoàn thương nhân trên đường đi, bọn họ mới có thể thuận lợi đi qua, thì cơ hội người kiểm soát con đường này không phải sẽ tăng nhiều hay sao?

Triệu Văn Viễn nuốt những lời của Tiềm Thanh Thanh, con người dần sáng lên. Khi y ngẩng đầu lên thì Tiềm Thanh Thanh đã đi xa.

Tiềm Thanh Thanh vào thành mua mấy đồ cần dùng, thuận tiện thuê thêm mấy hạ nhân. Trong Dịc trạm đều là nam nhân, từ Quý Dương nàng chỉ mang theo một nha hoàn mua ở đó, việc trong hậu trạch chỉ dựa vào một nha hoàn thì không xuể, Tiềm Thanh Thanh định thuê hai người phụ nữ và hai nha hoàn.

Tiềm Thanh Thanh cùng nha hoàn bên người đi vào thành, trước tìm người môi giới, chọn 2 người phụ nữ và 2 nha hoàn là người địa phương, bối cảnh trong sạch, sau đó để bọn họ đưa đến chợ, mua một ít đồ dùng phụ nữ hàng ngày, lại mua thêm hai hộp bánh ngọt và một hũ keo, muốn đến huyện nha hỏi thăm chỗ ở của Điền sử, thuận tiện thăm Diệu Diệu.

Mục đích chủ yếu của Tiềm Thanh Thanh khi đến huyện Hồ, ngoài việc phối hợp hành động, truyền tin tức, chính là duy trì một quan hệ nhất định với Diệp Tiểu Thiên. Trên đường đi, Tiệm Thanh Thanh và Diêu Diêu ngồi cùng một xe, nên đã có quan hệ khá tốt với tiểu nha đầu này, Diêu Diệu rất thích dì Thanh Thanh.

Tiềm Thanh Thanh đi đến cửa Huyện nha, cằm hơi hất lên, sai một lính ở Dịch trạm lên hỏi - chỗ ở của Điển sử. Trước khi tên lính kia bước đi, đột nhiên có bốn tên Bộ khoái hổn hển chạy đến, đụng vào bọn họ, đẩy bọn họ dạt sang một bên, chạy đến cửa huyện nha.

Mấy người này mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là vừa bị người đánh một trận. Mấy người vừa chạy vừa hét: - D Nhanh bẩm báo Tri huyện đại lão gia, Huyện thừa đại nhân bị. . . bị người của trại Lý gia bắt rồi, nhanh! Nếu muốn chỉ e nguy hiểm đến tính mạng!







Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch