Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 244: Kiên nhẫn

Chương 37: Kiên nhẫn



Vương Chi bộ vuốt vuốt chòm râu, khẽ nhìn lướt qua lễ vật Tạ Truyện Phong trình lên, ở trên cùng là khế ước mua bán nhà, chữ to rõ ràng, là ngôi nhà trong ngõ Ô Y thành Thạch Đầu phủ Kim Lăng, giá tiền mỗi căn nhà ở nơi đó cũng không vừa, huống chi nhìn thấy hàng chữ to ở bên cạnh, rõ ràng là một ngôi nhà cao cấp chiếm diện tích mười một mẫu.

Vương Chủ bộ lại quan sát kỹ Tạ Truyện Phong đang ba hoa chích chòe, mắt hơi híp lại: "Ra tay rất hào phóng a! Chỉ là một quản sự, cho dù giở trò, từ đó miru lợi bất chính, nhưng hắn có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy năm kiếm được nhiều của cải như vậy sao" .

Vương Chi bộ vốn không nghe Tạ Truyện Phong rốt cuộc đang nói cái gì, mà tập trung suy nghĩ xem có nên thu phần lễ hậu này hay không, hoặc nói là có đồng ý là người đứng sau Tạ Truyện Phong hay không, vì mấu chốt là Tạ Truyện Phong đang tranh một chức vị vận chuyển thư tín thấp kém, chứ không phải bản thân phận lễ. Rốt cuộc phần lễ vật này là ai đưa đến.

Vương Chi bộ âm thầm tính toán. Tạ Truyện Phong bị Điện gia đuổi đi, chắc chỉ là ngụy trang, cũng là một thủ đoạn của Điền gia. Tạ Truyện Phong này rất có thể là một quân cờ Điền gia sắp xếp đến huyện Hồ, nếu như ta nhận phần hậu lễ, chính là đứng lên con thuyền của Điền gia.

Vương Chi bộ khẩn trương suy nghĩ. Triệu Văn Viễn là người Dương gia Bá Châu. Diệp Tiểu Thiên nghe nói sẽ trở thành con rể Hạ gia ở hồ Hồng Phong, mà Tạ Truyện Phong lại là người của Điền gia, xem ra đám Thổ ty bọn họ đã nhận ra triều đình muốn lấy huyện Hồ làm điểm đột phá, ý đồ mở rộng sự khống chế đối với Qúy Châu.

Mà triều đình đánh trơ mắt ngồi nhìn ba thế lực này nhúng tay vào huyện Hồ. Hiển nhiên, là vì sau ba năm, hàng loạt biện pháp nhằm khống chế huyện Hồ trong tay hoàn toàn thất bại, triều đình đã nản lòng thoái chí, không nghĩ cách khống chế Quý Châu nữa, ít nhất trước mắt cũng chỉ có thể tiếp tục chấp nhận thực tế Quý Châu tựa như một thể chế riêng trong suốt 100 năm Đại Minh lập quốc. Tình thế đó của Đại Minh mà nói, mười năm tám năm, năm mươi năm một trăm năm nữa cũng đều có khả năng. Vấn đề là ta nên theo bên nào đây?

Vtrong Chi bộ âm thầm nghĩ: - Vốn ở huyện Hồo, ba phần thiên hạ ta có thể giữ một phần. Vì ta cùng hai trại Cao Lý có quan hệ không tồi, nhưng bọn họ lôi kéo ta, chỉ hy vọng lúc chống lại một loạt chính lệnh khống chế huyện Hồ của triều đình, ta có thể phát huy tác dụng.

Nay triều đình hầu như có rất ít động tác, ảnh hưởng của ta đối với họ cũng ngày càng nhỏ. Quan trọng nhất là, ba nhà Dương - Điền - Hạ đã bắt đầu nhúng tay vào huyện Hồ, chỗ dựa lớn nhất của ta cũng không đủ để gọi là chỗ dựa, đến lúc đó triều đình đứng sau lưng Hoa Tri huyện, Điện gia đứng sau lưng Từ Huyện thừa, Hạ gia đứng sau lưng Diệp Điển sử, huyện Hồ còn là nơi Vương Ninh ta ẩn thân sao?

Tạ Truyện Phong nói xong, thấy Vương Chi bộ hình như đang xuất thần, liền thăm dò: - Đại nhân?

- Hå? Ò!

- Vương Chi bộ nhanh chóng đưa ra quyết định: "Triều đình đã có ý lùi bước, một khi vứt bỏ huyện Hồ, Hoa Tình Phong với tư cách Tiến sĩ nhị bảng, chính ấn Thất phẩm, triều đình tất nhiên có an bài khác. Vương Ninh ta tự tìm đường ra, trong ba nhà Dương, Điền, Hạ hiện nay, chỉ có Điện gia chăng những tranh một vị trí Huyện thừa, lại phải người cướp đoạt quyền khống chế trạm lộ quan trọng, dường như nhất định phải đoạt được. Vậyta gia nhập vào Điền gia!"

Nghĩ tới đây, Vương Chi bộ mỉm cười nói: - Được! Đã như vậy, bổn quan đồng ý với người. Huyện Hồ đất ít người nghèo, vận chuyển thư tín liên quan đến kế sinh nhai của nhiều người ở bổn huyện, ngươi cứ từ từ làm, bổn quan tận lực giúp đỡ.

Tạ Truyện Phong nghe xong không khỏi vừa mừng vừa sợ, gãmới mờ mịt đề xuất buôn bán lá trà, hương liệu, châu báu, vốn không trông mong Vương Ninh sẽ đồng ý toàn bộ. Những sản phẩm này là loại hàng hóa kiếm lời ít nhất gấp mười lần, nhưng rủi ro cũng rất lớn.

Mua châu báu từ phương Nam, thông qua đường núi Quán Thông Quý Châu có thể chuyển đến vù Giang Nam trù phú. Cũng có thể qua khúc cong Tứ Xuyên buôn bán đến Tây Phiên. Tây Phiên Mã Tông thích nhất bảo vật trang trí tượng Phật, Phật điện, bát bảo trang nghiêm, dâng hương cung kính, hướng Tây Thiên. Bầu không khí này hiện tại đã lan tràn đến Đạo giáo. Đạo giáo Thiết tượng cũng bắt đầu giảng đến Kim Khảm Ngọc Khỏa, cầu nguyện mờ mịt. Mà người xuất gia lại có tiền nhất, những châu báu kỳ lạ cũng có thị trường lớn.

Về phần hương liệu, không chỉ có hai nhà Phật Đạo có nhu cầu cao, người giàu có ở Trung Nguyên cũng có nhu cầu hương liệu lớn. Những vật này đều là món lợi kếch sù, đương nhiên thuế cũng cao, bởi vậy muốn kiếm nhiều tiền hơn, cũng chỉ có thể buôn lậu, phải tác chiến với quan phủ.

Mà loại hàng cần thiết nhất là lá trà, lá trà Đại Minh có vai trò là vật tư chiến lược nên bị giám sát rất gắt gao, vì đất Phiến không sản xuất trà, bọn họ lại nhờ vào trà mà sinh sống, triều đình cũ lập pháp quản lý nghiêm, dùng lá trà khống chế sinh mệnh của người Phiên, cho nên buôn lậu lá trà so với trốn thuế chịu tội nặng hơn.

Tạ Truyện Phong đề xuất điều này, vốn muốn cò kè với Vương Chủ bộ, nếu y bác bỏ, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng đồng ý giúp đỡ gã buôn lậu châu báu cùng các loại hương liệu với nhiều điều kiện, nhưng không nghĩ đến Vương Chi bộ vậy mà đồng ý tất cả, Tạ Truyện Phong tất nhiên mừng rỡ.

Tạ Truyện Phong đạt được mục đích, liên tục cám ơn Vương Chi bộ lúc cáo từ, Vương Chủ bộ bất động thanh sắc cất phần hậu lễ vào trong tay áo, khách khí tống gã ra khỏi cửa. Vương Chi bộ vừa tống được Tạ Truyện Phong ra khỏi cửa, quay mình trở về phòng Thiêm Áp, chợt thấy mấy người mặt mũi sưng vù xông vào, vội chạy vào Nhị Đường.

Vương Chi bộ nhướng mày, thấy có chút kỳ quái. Từ Khi Tề Mộc suy sụp, Bộ khoái huyện Hồ Lô được dân gian hết sức đề cao, không giống lũ chuột chạy qua đường như lúc trước, sao hôm nay lại xảy ra chuyện bộ khoái ẩu đả?

Vương Chi bộ gọi một nha dịch giữ cửa qua, hỏi: - Xảy ra chuyện gì?

Nha dịch kia vừa thấy Chú bộ đại nhân hỏi thăm, vội nói: - Hồi bẩm Chủ bộ đại nhân, mấy bộ khoái theo Từ Huyện thừa vào núi điều đình việc tranh chấp của hai trại Cao Lý, kết quả. . . không biết vì cớ gì, Từ Huyện thừa bị trại Lý gia giữ lại, họ tức thì chạy về, nói là Từ Huyện thừa đang nguy hiểm đến tính mạng.

- 10!



Sắc mặt trong Chi bộ khẽ thay đổi, y khoát tay áo, nha dịch kia liền lui xuống. Vương Chủ bộ lập tức quay về phòng Thiểm Áp, phân phó với lão Thái chưởng phòng lại: - ]Trong nhà bốn quan vừa có người đến bảo tin, nói là Tứ phu nhân của bốn quan không khỏe, bốn quan quay về xem thế nào.

Lão Thái vâng một tiếng, Vương Chi bộ trở lại phòng đổi một thân áo bào, vội vàng ra khỏi huyện nha.

Hoa Tình Phong nghe nói Từ Huyện thừa bị trại Lý gia giữ lại, lập tức ngây ra như phỗng. Từ khi Diệp Tiểu Thiên giết chết Tề Mộc, phá tan ác bá lớn nhất huyện Hồ, đã lâu rồi, Hoa Tri huyện chưa xuất hiện loại trạng thái như tượng gỗ này.

Từ Bá Di vào nút điều đình, sao lại bị trại Lý gia giữ lại? Lại nói Từ Bá Di cũng là người cẩn thận, sau khi vào núi đầu tiên là gặp đám người trại Cao gia đang vây khốn trại Lý gia. Trại Cao gia nghe nói gãđến để giải quyết tranh chấp giữa hai nhà, nên đối xử với gã khá lịch sự, Từ Bá Di gặp được Trại chủ Cao gia, sau khi nghe trại chủ Cao gia nói nguyên nhân hậu quả của việc dùng binh khí đánh nhau cảu hai trại, đã hiểu được tình huống của trại Lý gia.

Thực ra sự việc rất đơn giản. Chính là vì lâu không mưa, huyện Hồ đại hạn, trại Cao gia

thượng du sông cắt dòng nước của con sông để dùng nước tưới đất cung cấp cho nương bãi. Kể từ đó tình hình hạn hán của trại Lý gia ở hạ du con sông ngày càng nghiêm trọng, hai bên thương lượng không có kết quả, một bên thì đào đê, một bên thì đắp đê, vì vậy kết thành thù.

Từ Bá Di biết rõ ngọn nguồn, liền triệu tập hai vị trại chủ lại, nói: - ]Hai vị trại chủ, cho dù hai người ở thượng du hay hạ du, đều vì con sông này, tổ tiên mới định cư ở đây. Nước sông này là trời ban, xuôi theo hai bên bờ sông, dù là thượng du hay hạ du, đều có quyền dùng.

Nay hạn hán không mưa, nước sông giảm, nếu nhà các ngươi đều dùng, tuy không đủ tưới tiêu, nhưng sống qua ngày tuy gian khổ, chưa hẳn sẽ có người chết khát chết đói. Nếu các người tiếp tục dùng vũ lực như vậy, không khỏi có thương vong. Nặng nhẹ trong chuyện này, các ngươi vẫn không rõ sao? Theo ý kiến của bốn quan, không bằng các ngươi chia đều nước sông ra.

Cao trại chủ trừng mắt với Từ Bá Di nói: - Trại của chúng ta thiếu nước, đất cũng nứt ra thành từng lễ, hoa màu đều chết khô. Tưới một bầu nước, đất trống đều không đủ ẩm, không thấy gì. Nước chảy qua trại của ta trước, ngài lại muốn chúng ta không thể dùng? Chia đều. Ngài chia đều như thế nào?

Từ Bá Di mỉm cười, nói: - Cái này dễ xử lý, phân theo số nhân khẩu của hai trại. Nếu nhân khẩu của trại ngươi là năm phần mười người của Lý trại, một ngày có 12 canh giờ, có 8 canh giờ để trại Lý gia dụng, trại Cao gia không được dùng một giọt. Còn lại bốn canh giờ, cho phép các người chặn dòng nước, do trại Cao gia hoàn toàn sử dụng. Như thế là công bằng nhất.

Cao trại chủ nghe xong đầu chịu đồng ý, so với người của trại Lý gia thì họ kém hai phần, rõ ràng họ ở thượng du, lại phải bỏ hai phần nước cho hạ du? Toàn bộ nước sông này còn không đủ cho họ dùng a! Lại nói, trại Lý gia ở hạ du, vì ở gần ngoài núi, trong tộc nhân có nhiều người ra ngoài làm việc, cho nên lượng người nhiều hơn bọn họ, nhiều đất phải nhường cho ít đất, làm gì có lý đó.

Từ Bá Di trong việc này không có ý riêng gì, gã hy vọng giải quyết thích đáng việc này, từ đó tạo uy tín, nhưng kế hoạch này gặp phải sự phản đối mãnh liệt của trại Cao gia, vì vậy gã lại dùng biện pháp khác, chính là tính theo số hộ có đồng ruộng mà hai trại có, cách nói này tất nhiên lại gặp phải sự phản đối kiên quyết của trại Lý gia.

Thiện ý Tử Bá Di, hao hết lời lẽ, vẫn không cách nào tìm được cách hài lòng cả hai trại, kết quả là vì Từ Huyện thừa chủ quản tư pháp đã đến, lại nhắc tới việc thương vong trong lúc dùng binh khí đánh nhau, tính cách tốt của Từ Bá Di dần dần biến mất, thấy hai vị trại chủ được một tấc muốn tiến một thước, muốn lợi dụng quan uy giết gà dọa khỉ, trước muốn khống chế người có liên quan, dọa thôn dân hai bên, sau đó lại thảo luận vấn đề dùng nước.

Gã tự cho rằng hai bên trại đều có người phải bắt, để công bằng, hai vị trại chỉ cần phải đồng ý, nhưng trong đó có Lý Bá Hạo, chính là con trai của Lý trại chủ, Lý trại chủ sao chịu đồng ý? Lại nói nếu Cao trại chủ không cắt dòng nước, trại Lý gia sẽ dùng đến binh khí đánh nhau sao?

Vẻ mặt thiết diện vô tư của Từ Bá Di thay đổi, Lý trại chủ giận tím mặt, lập tức sai người bắt Từ Bá Di lại, đánh mấy bộ khoái trong núi một trận, truyền lời muốn Huyện thái gia huyện Hồ trả cho trại Lý gia sự công bằng, nếu không lão sẽ trực tìm lẽ phải từ triều đình.

Hoa Tình Phong nghe trực tiếp tìm triều đình tìm lẽ phải" xong, giống như bị dội nước đá từ đầu xuống chân. Tìm lẽ phải từ triều đình? Bọn họ làm sao tìm lẽ phải từ triều đình được? Hoa Tình Phong hoang mang lo sợ, nhanh chóng phân phó người: - Nhanh, mời Vương Chi bộ đến thương lượng.

Qua một lát, sai nha kia báo lại: - Trong nhà Chủ bộ lão gia có việc, đã rời nha môn rồi.

Hoa Tình Phong cắn răng một cái, lại phân phó người đến phủ Vương Ninh gọi, kết quả quan sai đến Vương phủ nghe ngóng, người nhà Vương phủ nói Tứ phu nhân mắc bệnh nặng, huyện Hô không có lương y, Vương Chi bộ đã mang Tứ phu nhân đến phủ Đô và chữa bệnh rồi.

Quan sai trở lại huyện nha bẩm báo, Hoa Tình Phong giận sôi lên: - Lão khốn khiếp này! Đúng là lão hồ ly!

Hoa Tình Phong đi đi lại lại nửa ngày, nhẫn nại, rồi ra lệnh: - IMời Diệp Điển sử đến, bổn quan có chuyện quan trọng thương lượng cùng hắn.

Quan sai kia lại đến trước phòng Điền sử, chỉ chốc lát sau trở về bẩm báo: - Lão gia, Điển sự lão gia nói, nếu như lão gia cần đồ dùng ở đây, chỉ cần phân phó cho người quản lý là được, tài chính của huyện túng thiếu thế nào, cũng không để Đại lão gia thiếu tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên).

- Về phần những chuyện khác, vì Huyện thừa đại nhân sớm đã có lệnh, Điền sử lão gia không làm chủ được, Điền sử lão gia cũng không dám nhận lời, để tránh nhỡ việc của Đại lão gia, vẫn là mời Đại lão gia tự quyết định!

Nha sai kia vốn là người của phòng Điền sử, bị Hoa Tình Phong điều đi khi Diệp Tiểu Thiên đến nhận chức, cho nên nói chuyện bằng cái giọng rất đểu. Hoa Tình Phong nghe xong giận tím mặt, lạnh lùng quát: - Hỗn nạn! Bổn huyện triệu hắn đến bàn chuyện, hắn dám không đến?

Nha sai kia chậm rãi nói: - Điền sử lão gia còn nói, nếu như Huyện thái gia giận, mời tiểu nhân bấm với Huyện thái gia, ở địa vị mà không có quyền, thì giống như không có chức vị, không có chức vị mà vẫn làm, là lộng hành vượt quyền, cố. . . à, Điển sử lão gia không dám nhận mệnh!

Hóa Tình Phong giận đến hai mắt trừng trừng, ngồi trên ghế, trong mắt nha sai kia hiện lên ý mỉa mai cực nhanh, khom người nói: - Đại lão gia, nếu không có phân phó khác, tiểu nhân xin lui xuống.

Hoa Tình Phong cũng không để ý đến y, sau nửa ngày kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra sự kiến nghị, trầm giọng lẩm bẩm: - Làm quan quan trọng nhất, là kiên nhẫn! Ta nhẫn! Tự cố gắng maru tính! Ngươi không tới gặp ta. . . Ta gặp người!

Hoa Tình Phong thoảng một cái đứng lên, sải bước đi ra ngoài!



Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch