Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 245: Phá vỡ nguyên tắc

Chương 38: Phá vỡ nguyên tắc

Chưởng phòng Thư lại và Hộ khoa vẻ mặt không tốt đứng đó, Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn sổ sách, thản nhiên nói: - Nói gì đi, vẻn vẹn nửa năm, hai phòng các người tiêu hao bao nhiêu dụng cụ? Riêng bút lông có hơn 180 cây. Công vụ huyện Hồ chúng ta bận rộn như vậy à? Hay nói đây là những thứ kém chất lượng?

Đám quan không có bổng lộc, chỉ dựa vào phí giấy bút, phí sao chép, phí lương thực nuôi gia đình, thu nhập ít ỏi, vì vậy phàm là làm quan, rất khó giữ thân trong sạch, tham ô tư lợi, nhận hối lộ là chuyện thường có. Cho nên mới có một câu nói như vậy: "Cho dù bạn làm - quan trong sạch như nước, cũng khó tránh khỏi bị vấy bẩn" .

Trong sáu phòng, có quyền thế nhất là phòng Lại, Hộ và Hình, họ kiếm chác thêm bên ngoài không ít, theo lý mà nói việc tham ô đồ công vụ đáng lẽ phải ít đi, nhưng Diệp Tiểu Thiên trong lúc vô tình lật giở sổ sách, lại phát hiện nhất là phòng Hộ và phòng Sư, số lượng nhận dụng cụ dùng cho việc ghi chép có thể nói là kinh người.

Không có việc gì ngồi nhàn rỗi, lại nói người của hai phòng này không phải của Hoa tri huyện thì là người của Vương chi bộ, ở hai phòng này Diệp Tiểu Thiên không có tâm phúc, muốn nắm rõ chuyện này sẽ khiến họ khó chịu.

Mắt người phụ trách phòng Lại xoay động, đang muốn tìm vài lý do để lừa dối cho qua, Điện Từ đột nhiên kêu lên kinh ngạc: - Huyện tôn đại lão gia đến! Mọi người nghe thấy liền nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Hoa Tri huyện mỉm cười, đứng ở cửa ra vào.

Dáng vẻ tươi cười của Hoa Tri huyện có chút gượng ép. Y là Huyện thái gia, quan lớn nhất của bốn huyện, muốn triệu kiến một tên quan nhỏ mới đến, hắn lại dám từ chối không đến, vậy thì cũng thôi đi. Y là người có địa vị cao lại phải chịu nhân nhượng trước kẻ có địa vị thấp hơn, chủ động đến tận cửa. Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mặt Hoa Tình Phong nóng hừng hực, thầm nghĩ: "Tính tình của ta vẫn là chưa tu luyện đủ a! Phải nhịn! Phải nhịn! Trăm nhịn thành Phật!"

Diệp Tiểu Thiên nhìn Hoa Tri huyện, không nhịn được lộ ra một chút vui vẻ khó hiểu, hắn đứng lên, khoát tay áo với người phụ trách hai phòng Hộ, Sư, để họ lui qua một bên, rồi tiến lên hai bước, chắp tay mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi: - Huyện tôn đại nhân, ngài là cha mẹ của một huyện, chí tôn trăm dặm! Ngài có chuyện gì, chỉ cần truyền một tiếng, hạ quan sẽ bái kiến, sao ngài lại hạ mình đến đây?

Hoa Tri huyện ra vẻ ung dung cười ha ha, bước đến, thuận miệng nói: - Bốn quan nào có giá đỡ lớn như vậy, người làm quan phải hạ mình thu nạp người tài, bình dị gần gũi. Bổn quan thân là quan phụ mẫu, càng không có lý do cao cao tại thượng. Muốn bỏ qua tư thái, quan sát dân tình mà. Ha ha. . .

Hoa Tri huyện nói xong liền đi vào phòng Điền sử, Diệp Tiểu Thiên tươi cười đầy mặt, chắp tay hành lễ, nhưng không nói: - Mời Huyện tôn đại nhân ngôi. Hoa Tri huyện mặt dày mày dạn đi đến, ngồi xuống chỗ ngồi kia của Diệp Tiểu Thiên, khoát tay áo nói: - Các ngươi lui xuống trước, bồn huyện muốn nói chuyện với Diệp Điển sử.

Đám quan lại nhỏ như được đại xả, nhanh chóng chuồn mất. Mắt thấy không khí trong phòng không đúng, họ toàn tôm tép nhãi nhép không muốn bị vạ lây.

Trong phòng im lặng, không có người bên cạnh, Hoa Tri huyện lập tức trầm tĩnh, cũng thực sự thả lỏng người. Y thở dài, thánh khẩn nói với Diệp Tiểu Thiên: - Diệp Điển sử, bốn huyện hối hận không nghe lời khuyên của ngươi!

Diệp Tiểu Thiên tiện tay kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện Hoa Tri huyện, tỏ vẻ kinh ngạc nói: - Đại nhân sao lại nói như vậy?

Hoa Tri huyện nói: - Diệp Điển sử, ngươi là người nhạy bén, giỏi tùy cơ ứng biến. Hai trại Cao Lý tranh đấu, vốn nên để người ra mặt điều đình là thỏa đáng nhất. Nhưng lúc đó Từ Huyện thừa chủ động xin đi giết giặc, bồn huyện nghĩ hai người các ngươi đều là người mới đến, nếu đã có ý chia sẻ lo âu cho bổn huyện, vậy thì để hắn đi, dù sao hắn cũng là cấp trên của ngươi, không tiện bỏ qua thể diện của hắn. Ai ngờ đám dân thường dám coi thường vương pháp, coi thường triều đình, dám bắt Từ Huyện thừa làm con tin. Bây giờ. . . Diệp Điền sử, chỉ có thể mời người ra trận.

Diệp Tiểu Thiên nói: - DA! Hóa ra đại nhân nói chuyện này, không dám dối đại nhân, ngày đó ty chức quả thực từng chủ động xin đi giết giặc, nhưng ngày đó hạ quan mới đến hyện Hồ Lô, vừa đúng lúc Huyện tôn đại nhân mở tiệc, hạ quan còn chưa hiểu tình hình huyện nha.

Diệp Tiểu Thiên thở dài nói Hoa Tri huyện: - Sau khi hạ quan chính thức nhận quyền công vụ mới biết, Từ Huyện thừa đã nói, chỉ giao cho hạ quan quản lý những dụng cụ thư lại. Những việc khác, họ quan không được chen vào. Huyện tôn đại nhân, chuyện này không trong quyền hành, sao có thể. . .

Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, Hoa Tình Phong liền cười ha ha, khoát tay nói: - Diệp Điển sử, ngươi hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi.

Diệp Tiểu Thiên cười híp mắt: - LO? Không biết họ quan hiểu lầm cái gì? kính xin Huyện tôn đại nhân chỉ bảo.

Hoa Tri huyện nghiêm trang nói: - Từ Huyện thừa đúng là từng nói như vậy, hơn nữa có xin phép qua bốn huyện. Lúc ấy người còn chưa nhận chức, Từ Huyện thừa lo lắng có kẻ giảo hoạt thừa cơ làm trái với luật pháp, cho nên hạ lệnh, tất cả án kiện đều phải bẩm báo cho hắn, hắn không gật đầu không được nhận. Lúc ngươi chính thức thay quyền công vụ, hắn đã ở trong núi, không kịp hủy bỏ lệnh này, nên xảy ra hiểu lầm.

Diệp Tiểu Thiên gật đầu nói: - Hóa ra là thế!

Hoa Tình Phong nói: - Đúng là như thế. Ha ha ha ha. . . Hai người cười vài tiếng, Hoa Tình Phong đột nhiên dừng cười nói: - Bôn quan truyền lệnh, Diệp Điền sử nhận chức, lẽ ra việc người phải phụ trách, nên do người đảm nhiệm trách nhiệm mới đúng.

Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói: - Đại nhân minh xét!

Hoa Tình Phong lập tức thêm một câu: - Hôm nay hai trại Cao Lý dùng binh khí đánh nhau, trại Lý gia còn giam giữ mệnh quan triều đi làm con tin, hành vi như vậy quả thực là vô pháp vô thiên, Diệp Điển sử phụ trách tư pháp hình ngục bồn huyện, việc này không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Diệp Tiểu Thiên lập tức nhíu mày nói: - Đại nhân, hạ quan lực bất tòng tâm mà.

Hoa Tình Phong không vui, nói: - Có người coi thường quốc pháp, nhốt mệnh quan, người thân là Điển sử bổn huyện, sao có thể lần lữa từ chối bổn phận. . .

Diệp Tiểu Thiên nói: - Đại nhân, không phải hạ quan từ chối, thực sự là bất lực. Họ quan muốn xử án, cũng nên có người để dùng chứ, đại nhân cũng biết người phụ trách phòng Thư lại của hạ - quan là người như thế nào? Hắc! hắn vốn là đại sứ thương khố, một người trông nhà kho, quan kho cũng được, nhưng có thể làm được việc này à?

Lại nói Khoái ban Bộ đầu, là những người phụ trách truy nã hung thủ bắt cường đạo, nhưng Chu Ban đầu bị Từ Huyện thừa điều đến làm chủ quán phòng văn thư, điều người phụ trách phòng văn thư đến làm Bộ đầu Khoái ban, một người xưa nay chỉ biết đăng ký văn thư văn kiện, sao chép tài liệu lại làm việc truy nã hung thủ bắt cường đạo, phá án các loại?

Giữa đồng liều vốn nên hòa thuận với nhau, trước mặt đại nhân, hạ quan nói cái này, nếu bị người có ý chí nghe được, còn tưởng rằng họ quan cố ý hãm hại Từ Huyện thừa. Nhung Huyện tôn đại nhân thành tâm đối đãi với hạ quan, hạ quan có thể không trung thành? Theo hạ quan thấy, Từ Huyện thừa hành động lần này, thực sự là rất hồ đồ!

Diệp Tiểu Thiên nói một hồi khiến mặt Hoa Tình Phong bắt đầu nóng lên, nhưng y vẫn kiên trì hòa nhã nói: - Hừm. . . , Từ Huyện thừa hành động lần này quả thật là có thiếu sót. Cái này. . . nếu như bổn huyện điều người trở lại cho ngươi. . .

Đuôi lông mày Diệp Tiểu Thiên nhướng lên, phấn khởi nói: - Vậy hạ quan sẽ lập tức dẫn người vào núi!

Trong rừng núi hoang dã, tám ngàn người Miêu đang tiến vào huyện Hồ, đủ tám ngàn người, nhìn qua giống như tám ngàn con vượn, dáng đi mạnh mẽ giữa rừng, lại không phát ra chút ẩm thanh ầm ĩ nào.

Thái Dương muội muội sóng vai cùng Hoa Vân Phi, hai mắt sáng lên hỏi: - Huynh nói lúc ấy Tôn giả đại nhân đang ở trước mặt nhiều người, liền kéo cô nương Oánh Oánh qua, mạnh mẽ hôn nàng?

Hoa Vân Phi nhẫn nại nói: - Thái Dương muội muội. Đoạn này muội đã nghe qua năm lần rồi, còn muốn hỏi ta?

Hai mắt Thái Dương muội muội lấp lánh, khuôn mặt hưng phấn đỏ trng, hơi nghiêng đầu, có chút mê li nói: - Muội chỉ là không tưởng tưởng nổi Tôn giả đại nhân sẽ bá đạo như vậy nha, một người thanh tú như vậy, hì hì, thật sự rất là nam nhi.

Hoa Vân Phi nhìn nàng một cách kì lạ, đột nhiên hỏi: - Có phải muội thích đại ca của ta?

Khuôn mặt của Thái Dương muội muội lập tức đỏ lên. Nàng vội phủ nhận: - Đâu có! Huynh. huynh đừng nói bậy a.

Hoa Vân Phi buồn cười nói: - Không có thì không có, sao phải thấp thỏm không yên như thế. Yên tâm, ta là người kín miệng, sẽ không nói ra đâu.

- Cho huynh cũng không dám. Nếu không. . . Thái Dương muội muội liếc Hoa Vâm Phi, uy hiếp: - Bổn cô nương sẽ dùng sâu độc đấy, huynh dám đắc tội với muội, thì cứ chờ đó.

Hoa Vân Phi hừ một tiếng, quay đầu nhìn sau lưng, hơi nhíu mày. Thái Dương muội muội liếc hắn, nói: - Làm gì đó, hậu di chứng không vui? Đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy.

Hoa Vân Phi nói: - Ta không thèm tức giận với muội. Ta là cảm thấy người các muội đến thật sự hơi nhiều

rôi.



Đôi mắt đẹp của Thái Dương muội muội trừng lớn, nàng ngạc nhiên nói: - Sao lại như vậy, đây là nhà xây cho Tôn giả đại nhân mà. Ít người có thể xây được sao?

"Muội có biết vị Tôn giả đại nhân chí cao vô thượng trong suy nghĩ của muội, nay chỉ là một vị quan cửu phẩm tép riu không?" . Hoa Vân Phi không nói mấy lời này ra, gã chỉ thở dài một hơi, lo lắng nghĩ: "Ở chung với lão Mao lâu rồi, lại quen biết Đại Hành, ngay cả ta làm việc cũng bắt đầu không được điều chỉnh" .

Cùng lúc đó, Diệp Tiểu Thiên mang người vội chạy về phía trại Lý gia. Chu Ban đầu mới vừa được điều từ phòng văn thư về theo sát bên người Diệp Tiểu Thiên, vừa chạy vừa nói: - Đại nhân, trại Lý gia này, trong lòng chắc đã lập sẵn kế hoạch?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Lúc này ta sao có cách gì được, chẳng qua vừa hay có cơ hội tốt như vậy, ta há có thể không lợi dụng? Trước tiên các ngươi quay trở về, cho dù chuyện này không thành, huyện tôn lão gia chẳng nhẽ thu hồi lệnh mới ban bố lại? Đây không phải là trò con nít ranh.

Chu Ban Đầu nghe xong, không khỏi lo lắng nói: - Đại nhân, đám dân kia không coi trọng vương pháp, cho dù Huyện thái gia đích thân đến, chúng cũng chưa chắc kính sợ. Đại nhân đã không có dự tính gì, vậy thì nhất định phải cẩn thận, thủ đoạn đối với đám người Tề Mộc trước mặt mấy người kia không có tác dụng đấu.

Thường nói: "Người giỏi sợ người liều!" . Người của những bộ lạc này không giống Tề Mộc, họ không bá đạo ngang ngược như Tề Mộc, nhưng một khi chọc vào họ, còn khó đối phó hơn cả Tề Mộc, vì một khi bị chọc giận, họ căn bản bất chấp hậu quả, không biết sợ.

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, nói: - Ngươi yên tâm, chính ta lúc ở Quý Dương cũng đã được thấy họ vô pháp vô thiên đến mức nào rồi, loại người này đều thuộc tính con lừa, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh!







Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch