Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 249: Binh lâm thành hạ

Chương 42: Binh lâm thành hạ

Đoàn người Diệp Tiểu Thiên quay trở lại huyện nha. Hoa Tình Phong nhìn thấy hắn quả nhiên đã cứu được Từ Bá Di trở về, bất giác vui mừng quá đỗi. Y vội vàng giả vờ tâng bốc Diệp Tiểu Thiên vài câu rồi lại dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an Từ Bá Di. Sau đó sai người dẫn Từ Bá Di đi tắm rửa thay đồ.

Từ Bá Di thay xong áo bào quay trở lại Nhị Đường, lập tức bảo Hoa Tri huyện cho người hai bên tả hữu lui hết, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Cả đám lâu la vừa đi khỏi, Từ Bá Di liên nổi giận đùng đùng nói với Hoa Tình Phong: - Huyện tôn đại nhân, ta và ngài trước đây đã bàn bạc thống nhất thế nào? Thế nào mà chỉ có vài ngày ngài đã đổi ý, điều đám bạn bè tâm phúc của Diệp Tiểu Thiên trở về là làm sao?

Hoa Tri huyện thấy gã to tiếng, trong lòng không được hài lòng, thầm nghĩ: "Nếu không phải vì người bất tài, ta há lại đáp ứng yêu cầu của hắn sao?"

Hoa Tri huyện thản nhiên nói: - Từ huyện thừa, điều này làm sao trách được ta? Nếu không phải do người chủ động xin đi giết giặc, tiến vào trong núi điều đình, lại bị bọn sơn dã man di kia khống chế, thế thì làm sao bàn huyện ta lại phải bất đắc dĩ nghe theo những điều yêu cầu của Diệp Tiểu Thiên.

Từ Bá Di nói: - Đại nhân, ngài là phụ mẫu cả một huyện, là bậc chí tôn của hơn trăm dặm đấy. Ngài - sai hắn lên núi, hắn dám từ chối không? Chỉ cần là hắn, không thất bại tan tác trở về, hoặc nếu không bị Lý gia trại bắt được, hắn có thể không dốc hết toàn lực tr?

Hoa Tri huyện cười lạnh lùng nói: - Từ huyện thừa, xem ra người vẫn chưa hiểu hết Diệp Tiểu Thiên phải không? Nếu như bản huyện chưa đáp ứng nhu cầu của hắn, liệu hắn có thực sự dám khẳng mệnh không? Người này đem hấp cũng chẳng chín, mà đem nấu thì cũng chẳng nhừ, cắt không được, nhai không nát. Quả thực là một khối thịt bằng đá, một thứ ngoại tộc trong quan trường đấy.

Từ Bá Di không khỏi nghẹn lời. Suy nghĩ kỹ thêm một chút, Hoa Tri huyện quả thực không nói sai tí nào. Từ Bá Di chán nản ngồi xuống ghế dựa nói: - Huyện Tôn đại nhân, những điều chỉnh hạ quan vừa mới làm, vài hôm vừa rồi lại đem ra điều chỉnh lại. Chuyện này, lần này hạ quan đã trở về, chi bằng lại tiếp tục điều chỉnh, có được không?

Hoa Tình Phong lại càng hoảng sợ, cất giọng can ngăn: - Ôi đừng đùng, Diệp Tiểu Thiên này đẻ năm con lừa đấy, một khi nó đã phát điên lên thì bổn huyện cũng không biết xảy ra những chuyện gì? Thêm nữa việc hủy các điều chỉnh của người đợt vừa rồi là do ta ra lệnh, nếu giờ thay đổi luôn thì kẻ dưới biết nghe theo ai?

Từ Bá Di nói giọng tức giận: - Đại nhân muốn cấp dưới nghe theo mình, vậy họ quan thì sao?

Hoa Tình Phong mỉm cười nói: - Thiệt thòi cho ngươi rồi, Từ đại nhân, lúc này người phải chịu nhẫn nhục đi một chút. Cố gắng bản lĩnh lên. Người làm quan phải lấy kiên nhẫn làm đầu. Khi cần nhẫn nhịn thì nhất định phải nhẫn nhịn. Ngươi xem Câu Tiễn đấy, còn phải chịu nằm gai nếm mật. . . .

Từ Bá Di không nhịn được nói lại: - Trước khi hạ quan đi nhậm chức đã từng nghe người ta nói, nếu làm quan thì chỉ có hai con đường. Nếu không bị người khác dẫm đạp lên thì phải biết giẫm đạp người khác. Thuyết pháp về chữ nhẫn của đại nhân thì quả thật hạ quan mới nghe đây là lần đầu.

Hoa Tình Phong vốn tính ôn hòa, nghe Từ Bá Di nói vậy, y vẫn kiên nhẫn nói: - Nhưng khi người không có khả năng dẫm đạp lên người khác, chỉ còn khả năng bị người khác áp đảo thì người phải làm thế nào?

Từ Bá Di thảng thốt; - Hå?

Hoa Tình Phong nói: - Thời điểm giờ là lúc người đang bất bình vì bị người khác dẫm đạp hay là cam tâm bị dẫm đạp, hay là người trả vờ như đang bị người khác dẫm đạp?

Từ Bá Di không biết nên khóc hay cười với cái tên ngu xuẩn này. Chẳng lẽ muốn ta cũng giống hắn làm con rùa đen rụt cổ sao? Hoa Tình Phong còn đang dạy dỗ gã về đạo làm quan, làm con rùa thần kiên nhẫn thì một tên nha dịch không biết thông báo vội vã chạy vào.

Tên này thấy Hoa Tình Phong cũng không kịp màng tới chuyện hành lễ mà vội vàng nói to: - Đại, đại, đại. . . . . . nhân, việc không tốt rất rất không tốt. Có mấy ngàn người khí thế đằng đằng hung dữ lao tới huyện Hồ. Quan thủ thành đã bỏ vũ khí chạy rồi. . .

Từ Bá Di phủi đất đứng dậy, sợ hãi nói: - Là trại Cao gia hay trại Lý gia?

Tên nha dịch kia mặt xám xịt nói: - Tiểu nhân cũng không nắm được, tóm lại là có rất nhiều người, chí ít phải lên tới vạn người.

Hoa Tình Phong dậm chân, hoảng hốt nói: - Cái tên Diệp Tiểu Thiên sao lại giao thiệp với bọn người đó vậy. Cái đám man di đó đã bạo động rồi. Chúng ta đi mau, mau chạy theo hướng Hồ Nghiễm. Người đầu, đến nhanh lên, nói với phu nhân thu dọn đồ đạc nữ trang. . . .

Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm, tiến vào Nhị đường, chắp tay nói: - A, huyện tôn đại nhân, huyện thừa đại nhân. . .

Huyện tôn cùng huyện thừa, hai vị đại nhân phải đất nhảy xổ đến trước mặt hắn, mỗi người nắm một cánh tay hắn. Hoa Tình Phong cất giọng vô cùng xấu xa: - Tên vô liêm sỉ này, cuối cùng người thương lượng thế nào với hai trại họ Cao và họ Lý, tại sao bọn họ lại muốn phát binh đánh huyện thành?

Từ Bá Di nói: - Diệp Tiểu Thiên, đừng có chạy. Người làm ra chuyện động trời động đất gì vậy. Lần này ngươi đừng hòng chối tội. Người theo chúng ta đến Quý Dương, ta muốn các quan thượng triều bắn nát mật người, không giết người thì không thể dập được cơn phẫn nộ của dân. . . .

Diệp Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, lạ lẫm nhìn hai tên nói: - Hai vị đại nhân, các vị có uống nhầm thuốc không? Hai vị thiếu gia nhà họ Cao, họ Lý còn đang ngồi phía trước uống trà đây mà. Lấy đâu ra bạo dân uy hiếp huyện thành?

Hoa Tình Phong không kiềm chế được giận dữ nói: - Ngươi còn nói xạo tư? Phen này để mặc ngươi khoa môi múa lưỡi, ngươi đừng hòng lừa được bốn huyện nữa. Những bạo dân kia đã dồn quân vào thành, nhanh chóng sẽ vào được trong thành thôi, ngươi còn nói không có việc gì?

Diệp Tiểu Thiên chợt nói : - À, hóa ra là chuyện này. Các đại nhân hiểu lầm rồi, những người đó không phải đến đánh huyện thành đầu.

Hoa Tình Phong nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội hỏi lại: - Ngươi chắc chứ, thế họ đến đây làm gì?

Diệp Tiểu Thiên thản nhiên nói: - Đó là nhân công mà họ quan mướn đến lợp nhà.

Hoa Tinh Phong nhìn nhau mờ mịt không hiểu. Rồi tự lẩm bẩm: - Lợp nhà ư?

Trên đầu thành, Hoa Tình Phong và Từ Bá Di nơm nớp lo sợ ló ra nhìn. Chỉ thấy dưới thành đông nghịt một đám người. Cửa thành mở rộng, quan coi thành đã bỏ chạy từ lâu. Lúc này, đại khái đang cõng bà mẹ già của y, dắt vợ, dân con chạy theo đám người bỏ chạy theo con đường núi.

Quả thật không thể trách được viên quan thủ thành. Tòa thành nhỏ thế này không thể bàn tới chuyện thủ thành. Bình thường y chỉ là một tên gác cổng thành, vốn cũng chỉ nhằm để duy trì trật tự, thu thuế vặt vãnh. . . .

THA1



Tòa thành nhỏ này tường cao không tới hai trương, chỉ cần chú ột cái gậy tre là có thể bật lên được. Cửa thành kia cũng rất đơn giản chỉ là một tấm ván gỗ. Chỉ cần có va chạm mạnh là mở ra ngay, hơn nữa bên trong không có quân coi giữ. Thế nên cho dù có toàn bộ quân La tuần kiểm kéo tới thì làm sao đối phó lại với hàng ngàn quân địch. Y mà không trốn thì còn đợi đến khi nào?

Dưới thành, Thái Dương muội muội với chiếc eo nhỏ nhắn, nhóm ngực sữa cao tròn tràn đầy nét thanh xuân xinh đẹp đang lớn tiếng quát các tộc nhân giữ trật tự và đội ngũ nghiêm trang.

Nàng biết rõ Tôn giả đang ở ngay đầu tường thành. Nhưng do lo sợ nên không dám quay đầu lại. Cũng bởi vì không quay đầu lại nên luôn có cảm giác Tôn giả đang quan sát mình, nên toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Nàng muốn mình phải xinh đẹp nhất, một là được thể hiện cho Tôn giả xem, một là cũng chưa biết mình thể hiện có được hay không. Thế nên cũng không tránh khỏi chút thất thổ.

Kỳ thực thì không cần nàng ra lệnh, những tộc nhân kia cũng vô cùng kỷ luật. Tuy bọn họ đứng tán loạn ở đó, không giống như đội quân quân ngũ chỉnh tề, nhưng cả bọn đều lặng ngắt như tờ. Sở dĩ chúng quy quỷ như thế bởi vì bản thân chúng cũng biết thừa là có bậc chí tôn thường giả đang ở ngay sau tường. Chẳng qua hầu hết bọn chúng thậm chí không biết mặt Tôn giả đó.

Diệp Tiểu Thiên đứng ở đầu tường, chỉ vào ngọn núi ở phái trong thành. Hắn họa chân múa tay nói: - Đó, ở đó đấy, bi chức đã chọn rồi, xây nhà ngay trên sườn núi đó. Sườn núi đó vốn là nơi không có chủ, có thể tiết kiệm chi tiêu mua đất, cách huyện nha lại gần, thuận lợi cho việc hạ quan đi lại huyện nha.

Hoa Tình Phong nghe hắn lải nhải liên thiên một hồi, không nhịn được nói: - Thế thì ngươi cũng không cần dùng đến nhiều người như vậy chứ? Bọn họ từ đầu tới? Ta xem quần áo và sắc mặt thì đều rất hung hãn, chỉ sợ không phải là người hiền lành.

Diệp Tiểu Thiên nhìn xuống dưới thành, rồi nói: - Bọn họ đều là người Sinh Miếu trên núi, tuy tướng mạo nom có vẻ hung ác, nhưng kỳ thật thì tính tình thuần phác vô cùng. Con số người thì họ quan cũng không muốn nhiều như vậy, chỉ vài trăm là đủ. Nhưng chắc có thể bọn họ biết tiền công trả nhiều, thế nên đều đã đến cả. Nhưng cũng không sao, thuê một trăm người thì mất một năm thuê, còn thuê một vạn người thì chỉ mất có một tháng. Kỳ thực tiền bỏ ra cũng chẳng khác đi là mấy.

Từ Bá Di nghe nói không phải là bạo động thì đã bình tĩnh cả lại. Gã trầm giọng nói: - Diệp Điền sử, hôm nay huyện Hỗ đại hạn, giá cả lương thực tăng cao, người trong một

người tới như vậy, chẳng phải làm cho việc cung cấp lương thực của bổn huyện vất vả hơn sao? Huống hồ, bao nhiêu người như vậy vào thành thì tránh sao được sự hỗn loạn. Ta xem hay là đuổi bớt về thì tốt hơn.

Diệp Tiểu Thiên buông tay nói: - Từ huyện thừa, nói thì dễ làm lễ mới khó. Nếu Từ huyện thừa có cách thì xin mời ra tay đuổi chúng đi. Diệp mô ta không có bản lĩnh đó.

Từ Bá Di vừa mới bị thiệt thòi ở trại họ Lý, giờ phổi tim vẫn còn chưa hết run. Lại thêm nhóm người tới là bọn Sinh Miếu ở trên núi xuống, so với trại Lý gia còn dã man hơn, gã làm sao dám ra mặt để thương lượng, đuổi bọn đấy xéo đi? Cắt đứt đường tài lộc của người khác khác nào chém giết cha mẹ người ta, những người này đến để kiếm tiền mà.

Hoa Tình Phong cau mày nói giọng lạnh lùng: - Diệp Điển sử, đây gọi là xây nhà à? Cái này tốn khối tiền đấy nhỉ? Ngươi vừa mới làm quan thì sao lại có nhiều tiền vậy?

Diệp Tiểu Thiện ra vẻ xấu hổ nói: - Chẳng giấu gì đại nhân, Diệp mỗ là kẻ nghèo rớt mồng tơi, chẳng có tiền đâu ạ. Có điều Hạ gia Hồng Phong thì lại có. Hì hì, chắc chắn là ngài cũng đã nghe nói tới chuyện về quan hệ của Diệp mỗ với Hồng Phong hồ rồi chứ.

Từ Bá Di liếc nhìn hắn, cười lạnh lùng, ung dung nói: - Ăn cơm bao thiếu liêm sỉ như thế thì quả thật hiếm gặp.

Diệp Tiểu Thiên thở dài nói: - Ta cũng đâu có muốn, mà người ta hô hào muốn đưa tiền cho ta. Ta cũng nghĩ rồi, người ta trăm phương ngàn kế nịnh bợ tiểu thư nhà giàu, nhưng còn chẳng làm được. Ta cũng chẳng nên làm cao làm gì, thôi đành vui lòng nhận lấy vậy.

Từ Bá Di nghe xong bất giác càng chán nản hơn.

Hoa Tình Phong ở bên cạnh khẽ nghĩ thầm: "Hắn muốn xây nhà ư? Phải dùng nhiều thể làm gì? Chỉ sợ bọn Sinh Miêu này có quan hệ gì đó với Hạ gia ở Hồng Phong hồ. Hắn lợi dùng mối quan hệ với quan to như vậy để gọ cả đám người tới huyện Hồ này. Một khi đám người này có chuyện gì thì hắn cũng chẳng rửa được hết tội. Thế nên hắn nhất định sẽ quản chặt chúng, nếu đã vậy, tại sao ta lại phải ra mặt làm kẻ ác làm gì? Hắn và nhà họ Hạ ở Hồng Phong jồ có mối quan hệ sâu sắc như vậy, chỉ cần để triều đình biết thì liệu hắn còn có đất dung thân không, hờ hờ" .

Hoa Tình Phong âm thầm cười lạnh một tiếng, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đây là việc cá nhân của ngươi, bốn quan cũng không tiện quản. Có điều, những nhân công này đều do ngươi mướn tới, ngươi nhất định phải nghiêm túc mà quản chặt. Nếu xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi tội mình người thôi đấy.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Đương nhiên là phải thế rồi.

Hoa Tình Phong hừ một tiếng lạnh lùng rồi phất tay áo đi khỏi. Từ Bá Di trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên căm hận. Y cũng theo sát Hoa Tình Phong đi khỏi. Diệp Tiểu Thiên nhìn theo hai bóng lưng cười nhạt, rồi chàng đưa ánh mắt nhìn về phía Quý Dương xa xôi.

Diệp Tiểu Thiên nhìn lên phía bầu trời xanh thăm thẳm, có vài đám mấy trăng thong dong bay qua trong lòng khẽ than thầm: - Oánh Oánh, không biết giờ nàng. . . . . có khỏe không?





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch