Hòn đảo nhỏ xinh đẹp có hình như chiếc lá phong, xung quanh là sóng nước mênh mang.
Trên đảo có một cái động lớn. Trong động có hồ, nước hồ xanh trong, nhưng sau không thấy đáy. Cũng bởi nước trong hồ vô cùng lạnh nên chưa có người đến nghiên cứu xem nước hồ đến từ đâu trong núi đá và sau bao nhiêu nhiều bao nhiêu. Tuy nhiên, tước đoán cũng phải có một con sông ngầm nào từ bên ngoài thông với họ.
Trong động có rất nhiều thạch nhũ với đủ màu sắc, có loại trắng như ngọc, cũng có loại vàng son lộng lẫy, thiên hình vạn trạng, tựa như một cung điện dưới đất bằng châu ngọc. Lúc này, trong hồ nước không biết sau bao nhiêu ấy, bên cạnh là bao nhiêu nhũ đá xinh đẹp Lấy, có mấy nam nhân đang vây quanh một thiếu nữ cất giọng khuyên lơn.
Người thiếu nữ đó chính là Hạ Oánh Oánh, mà mấy nam nhân kia chính là các huynh trưởng ruột thịt của nàng.
- Tiểu muội, mọi người cũng vì tốt cho muội. Muội trẻ người non dạ, bị hắn dùng lời đường mật lừa gạt. . . .
Hạ Oánh Oánh dùng hai ngón tay nút lỗ tai lại, toàn thân mềm mại lắc lắc nói: - Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh
- Tiểu muội, ngày mốt là đại thọ của lão tổ tông. Lão tổ tông thương muội nhất, muội không tham gia thì sao được. Muội xem. . . .
Hạ Oánh Oánh lấy hai tay đút lấy lỗ tai chặt hơn, lắc người mạnh hơn. - Không xem, không xem, con rùa đẻ trứng.
- Khục khục
Cửa động bỗng vang lên tiếng khục khục. Tiếng động hắng rất uy nghiêm, lại vang lên trong hang nên có thêm độ rền vang. Cả mấy người nhà họ Hạ đều ngoảnh đầu quay ra nhìn. Là một lão phu nhân tóc bạc trắng đang vận tay một tỳ nữ đứng ngay cửa động. Cả đám nhao nhạo tiến lên, kính cận nói: - Lão tổ tông, sao người lại tới đây?
Đạt Ma xua xua tay nói: - Các ngươi ra cả đi! Mấy người không dám trái lời, vội vàng lui ra. Đạt Ma lại bảo người thị nữ theo mình cũng đi khỏi, rồi bà chống từng bước gậy đi tới bến Hạ Oánh Oánh. Hạ Oánh Oánh cúi đầu khẽ nói: - Lão tổ tông
Đạt Oa chống gậy đứng lại, cười híp mí nói: - Sao nào, lão thân muốn làm đại thọ, con nha đầu không muốn tới hả? Vẫn giận hả?
Hạ Oánh Oánh cất giọng oan ức: - Lão tổ tông, Oánh Oánh nào dám giận người. Con đã từng nói rồi, đợi đến khi người làm đại thọ thì con sẽ tới mà.
Đạt Ma cười rộ lên, khẽ dí ngón tay vào trán Oánh Oánh, sẵng giọng - Con nha đầu nhà ngươi, nói lưỡi chua ngoa nhưng tâm tính tốt. Thế là không được đâu, về sau còn gả cho người ta mà. Nếu con cứ giữ tính như vậy thì chịu để cho đàn ông bắt nạt tới chết đấy ư?
Hạ Oánh Oánh cong cái miệng xinh xắn lên, quay lại nói: - Cả đời này con chẳng lấy ai hết. Thế thì chẳng ai tức hiếp con cả.
Đạt Ma nói: - Bởi cái thằng gọi là Diệp Tiểu Thiên đó tư?
Hạ Oánh Oánh tức giận im lặng, Đạt Oa lại nói: - Nha đầu, bà cố là người hiểu con nhất. Con nói xem, cố có hại con không? Cô giáo đó, cố nội cũng đã nghe nói qua, quả thật có chút kỳ quái. Hai mươi năm trần duyên, cháu có biết thế là ý gì không?
Thấy Hạ Oánh Oánh không nói gì, Đạt Oa khẽ thở dài, rồi tiếp: - Bà và tăng tổ phụ con đã bị sống với nhau cả một đời. Thế mà sau khi ông đi khỏi ta luôn cảm thấy cô đơn. Nếu như cháu sống đến tuổi của ta, hơn nửa thế kỷ sống đơn chiếc một mình, cháu sẽ thấy cái cảm giác ấy nó khó chịu đến thế nào?
Hạ Oánh Oánh nói: - Lão tổ tông, con chẳng quan tâm, con chỉ cần được cùng với chàng. . .
Đạt Oa nặng nề dựa lên chiếc gậy chống nói: - Ngươi không quan tâm, nhưng mà ta thì có. . .
Hạ Oánh Oánh dậm chân nói: - Lão tổ tông, trên cao nguyên Tuyết Sơn, ngày đó người vì tằng tổ phụ đã. . .
Đạt Oa vỗ vỗ vai Hạ Oánh Oánh nói: - Oánh Oánh, con là hậu thế của ta, là cốt nhục của ta, ta không thương con thì ai thương? Ông bà nội con, bố mẹ con và ta đều có cùng một suy nghĩ. Bà cố nội thà rằng để cho con giận ta cũng không muốn để cho con sau này phải hối hận.
Hạ Oánh Oánh nói: - Việc con làm con chịu trách nhiệm. Con sẽ không hối hận! Thêm nữa, Tiểu Thiên ca đã từng nói rồi, chàng nhất định sẽ nghĩ cách phá quy tắc ấy.
Đạt Ma nói giọng nhấn mạnh: - Vậy chờ hắn phá được quy tắc ấy tính tiếp nhé!
Hạ Oánh Oánh nói: - Lão tổ tông.
Đạt Ma quay người đi ra phía cửa động, chậm rãi nói: - Đừng tính khi trẻ con thế nữa, thu dọn đồ, chuẩn bị đại thọ cho bà cố nội. Nếu muốn để bà cố nội thêm phần thượng thọ, hiểu chưa?
Hạ Oánh Oánh tức giận nói: - Lão tổ tông.
Đạt Ma nói: - Nếu không muốn bà cố nội đùa nghịch chơi trò bịp bợm, ngươi nói không tác thành cho các ngươi, ngươi cứ ở đây cả đời thì gặp được ai? Người cho rằng ta không biết người lớn trốn đi Nam Hồ Bắc Hồ chơi à? Còn nữa, cái trò giả tuyệt thực của ngươi. . . . , ngươi đừng có ăn nhiều đến lúc béo mập ra, đến lúc còn không gả nổi đi nữa ấy. . . .
Đạt Oa vừa nói vừa thở dài. Hạ Oánh Oánh đứng ở đó, hai má đỏ rần cả lên.
- Tuyệt thực tr?
Từ Bá Di theo Hoa Tình Phong đi khỏi, vừa đi vừa mắng chửi Diệp Tiểu Thiên. Hai người vừa đi đến công nha môn thì đã bị La Đại Hanh chạy tới cản lại. La Đại Hanh xoa xoa đôi tay béo mập, hào hứng cất giọng báo công: - Đúng vậy, Tế đài đã làm xong rồi! Từ đại nhân mau tuyệt thực đi, tất cả các hương thân đều đã không thể đợi thêm được nữa.
Từ Bá Di nghe xong mặt xám xịt cả lại.
Lý Bá Hạo thấy tên tiểu tử này nói chuyện không biết lớn nhỏ, vội vàng kéo gã ra một bên rồi vội vàng tiến lên nói: - Từ huyện thưa, đàn cầu mua đã làm xong, huyện Hồ có đại hạn, bách tính lâu rồi đều mong mưa. Hôm nay nghe tin đại nhân lập đàn tuyệt thực cầu mưa nên đều rất cảm động. Cả đám dân chúng hôm nay đều đã đến trước cửa nha huyện để trợ uy cho ngài.
Cao Nhai cũng đã đến gần nói: - Từ huyện thưa, mọi người đều đã đã đến đủ, xin ngài mau cho.
Hai trại họ Cao và họ lý đều không biết đài cầu mưa là chủ ý của Diệp Tiểu Thiên. Nhưng dù là bọn hắn hiểu nhầm đây là lời hứa của Từ Bá Di thì cũng biết gã làn vậy không phải quan tâm đến việc sống chết của dân, mà chủ yếu là để cho mình sớm được thả ra mà thôi.
Vốn dĩ hai trại họ Cạo và họ Lý đều rất không hài lòng với Từ Bá Di. Cả hai đều cho rằng gã đang thiên vị đối phương, chẳng qua không muốn quá khích đối với quan trên chứ thực ra chẳng yêu thích gì. Hôm nay đã có cái cớ này há chẳng phải được một phen trị gã hay sao?
Sắc mặt của Tạ Bá Di hết sức khó coi, gã quay sang Hoa Tình Phong: - Huyện tôn đại nhân. . .
Hoa Tình Phong nắm chặt cánh tay của gã, cất giọng tha thiết: - Việc nha nội sẽ có bổn huyện và các bạn đồng liệu làm thay. Từ Bá Di không phải lo gì, cứ yên tâm đi.
Từ Bá Di vốn vẫn hi vọng sẽ có thể nói đỡ gì đó cho mình, chỉ cần Hoa Tình Phong nói: - Từ huyện thừa, công vụ bề bộn, không nên tuyệt thực cầu mưa. Hay là, bốn quan mời mấy vị cao tăng đức cao trọng vọng, hoặc phương sẽ có đạo tới đây làm phép. Nói vậy có phải gã sẽ lợi dụng thuận thể xuổng đài hay không.
Chẳng ngờ Hoa Tình Phong cứ gặp chuyện lớn là lại rụt cổ lại. Y căn bản không có ý muốn giải vây cho mình, cứ giữ quy tắc giang hồ gặp khi đại nạn thì sống chết mặc bay. Hoa Tình Phong nói thêm vài câu rồi lặng lặng chuồn mất.
- Huyện tôn đại nhân. .
Từ Bá Di nhìn bóng lưng Hoa Tình Phong đi khỏi mà khóc không thành tiếng. Dưới áp lực không thoát khỏi, Từ Bá Di bị bọn La Đại Hanh và bạn Lý Bá Hạo, Cao Nhai dẫn tới trước cửa nha môn. Hoa Tình Phong đang đứng trước nha môn nhìn lên đài tế, nhìn thấy Từ Bá Di tới liền giả bộ như không nhìn thấy, đi về phía nha huyện.
Từ Bá Di căm hận nhìn theo bóng lưng Hoa Tình Phong, rồi lại nhìn lên đài cao xem xét. Dựa và. bức tường đối diện với nha môn có một đài tế cao. Tất cả đều dùng những loại gỗ vừa thô vừa to. Bốn phía đài tế có căng tấm che, bên trên viết rất nhiều chữ lớn.
- Đi Bắc về Nam buôn bán thì tốt nhất vẫn là dòng xe của La Lý Cao.
- Thành tín, mau lẹ, an toàn, chân thành chờ đợi sự hợp tác của người.
- Đón nhận tất cả các công việc thuế trọn gói hay thuê lẻ. Xe ngựa La Lý Cao, người bạn đáng tin cậy nhất!
Toàn bộ hành trình có thể yên tâm giao phó cho chúng tôi.
Hãng xe ngựa La Lý Cao, bạn sẽ không hối hận khi lựa chọn.
Trên đài còn đặc biệt cắm một chiếc cờ màu, trên đài có chiếng trống, tấu sáo. Dân chúng đang vây quanh tứ phía, cao hứng vỗ tay hưởng ứng. Từ Bá Di nhìn thấy như vậy trong lòng tức như muốn phát điên.
Từ Bá Di trong lúc mơ mơ hô hô đã bị kéo lên đài. Tới lúc yên vị, gã mới phát hiện ra phía trên bọn họ có làm cho gã một cái rạp che nắng, trước mặt còn một tháng nước trong, quả thật rất chu đáo. Từ Bá Di nghiêng đầu, phát hiện sau lưng mình vẫn còn một không gian nhỏ. Rèm chưa kéo lên, bên trong xếp đặt một cái bồn cầu.
Từ Bá Di xem xét rồi thầm nghĩ: "Thuận tiện tới mức không cho ta xuống khỏi đài tế. Đây là muốn cho ta chết đói trên này ư?"
Hoa Tình Phong chậm rãi bước về phía nhà phía sau, trong đầu bỗng nảy ra một ý xấu: - Ta cùng với Diệp Tiểu Thiên đối đầu cuối cùng là đúng hay sai? Người này thực ra là rất khó dây vào. Từ Bá Di chỉ mới lộ ra chút ý đối đầu mà đã bị hắn đưa vào vũng chết đi sống lại. Nếu như lúc đầu ta lựa chọn việc hợp tác cùng hắn. . .
- Không được, người này quỷ kế đa đoan, làm việc không theo phép thường. Nếu như ta không - sớm đối phó với hắn, nhất định sẽ có ngày hắn biến ta thành Mạnh huyền thừa thứ hai, biến ta thành một tay sai trong tay hắn. Một viên quan nhỏ Điển Sử như hắn, còn ta tiến sĩ nhị khoa Hoa Tình Phong, ấn quan thất phẩm, lại không đối phó được với một tên tiểu tử như hắn sao?
Trong lòng Hoa Tình Phong như có sự đấu tranh. Có lúc y nghĩ tới việc cầu hòa, nghĩ cách chiếm thế thượng phong, lúc y lại chỉ muốn tiếp tục đối địch, hòng chiếm lấy thế thuận phong, đợi khi y đến được trước tiểu hoa viên của Lạc Hoa thì đúng lúc gặp Tô Nhã đang - đứng ở ngay bụi hoa gần đó, dường như đang ngắm hoa.
Hoa Tình Phong bất giác chậm bước chân lại, mỉm cười đi lên phía trước nói: - Phu nhân đang ngắm hoa ư?
Tô Nhã nhìn thấy Hoa Tình Phong, vẻ mặt ngay lập tức lạnh nhạt hăn, thản nhiên nói: - Lão gia trở về rồi.
Hai vợ chồng gần đây có chiến tranh lạnh. Hoa Tình Phong đã năm lần bảy lượt chủ động làm lành, nhưng Tô Nhã tính cố chấp, trẻ con. Quan hệ giữa hai người tuy có cải thiện nhưng vẫn chưa được thân mật như trước kia.
Hoa Tình Phong cười theo nói: - Đúng vậy. Hôm nay nha môn không bận, cứ ngồi đó cũng chán. Ta liền trở về sớm. À đúng rồi, ta đã đưa Tuần Thiên trở lại làm Bộ đầu rồi. Hắn đã nói với nàng chuyện này chưa ?
Tô Nhã thản nhiên nói: - Chuyện trong nha môn là của lão gia, thiếp là một phụ nữ chỉ biết đến việc nhà. Chỉ cần quét dọn nhà sau sạch sẽ là được rồi. Lão gia hà tất phải nói với thiếp. Tuân Thiên muốn xếp đi đâu thì xếp, thiếp không dám vì chuyện của hắn mà bắt lão gia làm trái vương pháp.
- Phu nhân, nói vậy là ý gì?
- Lão gia, thiếp muốn đi tắm rửa thay đồ, xin nhường bước.
- Phu nhân, hoa đang thì nở đẹp, chẳng bằng ta và phu nhân cùng nhau thưởng ngoạn một chút.
- Nếu lão gia thích thì tự mình thưởng thức đi. Thiếp cũng cảm thấy. . . hoa này nở tới mức dị thường mà.
Tô Nhã làm mặt lạnh đi qua trước mặt Hoa Tình Phong. Hoa Tình Phong âm thầm ảo não: - Ta ở trong nha môn thì bị tên Diệp Tiểu Thiên ám khí, về tới hậu trạch lại bị cảnh vợ chồng mặt lạnh. Thật chẳng ra thể thống gì. Hừ. . . Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, y chợt phát hiện ra phu nhân mình nãy giờ đang nhìn ngắm gì.
Hắn nhìn thấy một ngọn núi, ngọn núi này thấp và vốn chẳng có gì gọi là cảnh đẹp. Nó
ngay trong thành, mọi người cũng đã nhìn quen mắt. Ở đó du khách cũng chẳng có, bình thường chỉ thấy ngoài ngôi miếu thổ địa bị phá ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng hôm nay, trên núi lại đây những người là người.
Người đào cứ đào, người san đất cứ san đất, người vận chuyển gỗ, người vận chuyển đá, người phá miếu thổ địa.
Hoa Tình Phong ban đầu còn ngạc nhiên, sau y chợt nhớ là đây chính là bọn người hơn tám ngàn do Diệp Tiểu Thiên thuê tới làm nhà. Vừa rồi lúc ở đầu tường y đã nghe thấy tiếng Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng dặn dò phân công. Lúc đó y cũng không nghe kỹ. Hơn thế, đứng nhìn ở đầu thành, bởi vì góc độ nhìn khác nhau nên y cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng giờ đây đứng ở chỗ này, nhìn thấy bao nhiêu người như thế đang đào đất, san đất, Hoa Tình Phong đột nhiên hiểu ra. Tòa nhà đó chỉ cần xây xong, nổi bật như thế thế thì sẽ khiến người ta chú ý sang đăng đó. Nhà đương nhiên sẽ ở vị trí trên nhà ta, ngày nào cũng đánh vào mặt ta. Từ Bá Di bị kéo tới nha môn đánh tả tơi rồi, bốn huyện trốn vào hậu trạch ngươi cũng không tha tư?