Trên hòn đá lởm chởm ở vách núi, Mã Huy và Hứa Hạo đang khẩn trương kéo một sợi dây thừng, thật ra thì phía sau dây thừng còn quấn quanh cây đại thụ thế nên không cần thiết phải làm như thế nhưng dây thừng đang buộc Diệp Tiểu Thiên ở phía dưới, mà ở dưới vách núi có rất nhiều đá sắc nhọn cao ngất. Một khi té xuống chỉ có thịt nát xương tan. Thế nên bọn hắn không thể không cẩn thận.
Hoa Vân Phi thì đang bám lấy một sợi dây thừng khác, ở trên là Chu Ban Đầu đang giữ, Hoa Vân Phi buộc dây thừng bên hông nhưng chỉ buộc lỏng loẹt. Gã có thể không cần dây thừng cũng có thể nhẹ nhàng leo trèo. Gã cột dây vào cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Diệp Tiểu Thiên đạp vào một kẽ đá hở, tay hắn đang giữ lấy một khối đá nhô ra từ vách núi cheo leo. Từ bên trên nhìn xuống thì thấy gio gao thet, thổi bay đi mồ hôi trên trán. Từ chỗ hắn cách mặt đất hơn hai mươi trượng, lúc đầu hắn cảm thấy hoa mắt run chân nhưng dần dần lại thích ứng, ngược lại bây giờ còn có cảm giác kích thích.
- Đại ca, chúng ta lên đi.
Diệp Tiểu Thiên đã quan sát rất lâu. Để có thể xem xét chung quanh thật cẩn thận, hắn nghiêng hơn nửa người ra ngoài không trung khiến cho dây thừng kéo căng ra. Hoa Vân Phi đang trên vách đá không cảm thấy sợ nhưng khi nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên như vậy lại trở nên lo lắng
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, dưới sự trợ giúp của Mã Huy và Hứa Hạo, hắn dùng hết sức lực để bò lên vách núi. Chu Ban đầu thấy Hoa Vân Phi linh hoạt như vượn, nhẹ nhàng leo lên như đi trên mặt đất thì yên tâm mặc kệ gã, chạy tới bên người Diệp Tiểu Thiên hỏi: - Đại nhân, người có tính toán gì không. Con sống phía dưới tuy có nguồn nước dồi dào nhưng cơ bản là không dùng được.
Chu Ban Đầu chỉ về phía sau lưng. Từ nơi này đến hai trại Cao Lý ở Hạp cốc, phía chính giữa có bốn năm ngọn núi giao nhau. Nếu như muốn đục phá kênh mương dẫn nước tới bên kia, vậy không khác gì việc Ngu Công dời núi, muốn đào thông hết quãng đường này chỉ sợ cho dù dốc hết sức lực cũng tốn thời gian năm ba năm.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Bây giờ ta cũng không chắc biện pháp này có thể thực hiện hay không nữa. Chúng ta đi tới phía trước nhìn xem. Ủa. Đại Cá Tử đầu rồi.
Hôm nay Diệp Tiểu Thiên đến khảo sát con sông lớn trong núi sâu. Hắn nghĩ ở đây địa hình phức tạp, không có bóng dáng con người đến, không biết có dã thú to lớn gì không, cho nên hắn đem theo Đại Cả Tử. Đại Cá Tử đi trên núi như cá gặp nước, có nó thì an toàn của mọi người mới được đảm bảo.
Dường như nghe thấy Diệp Tiểu Thiên đang gọi, Đại cá tử gào thét từ trong một vách đá phía dưới chạy tới. Từ trên không nó bổ nhào tới vững vàng rơi trước mặt Diệp Tiểu Thiên nhếch miệng cười với hắn. Tên này gần đây phải ở nhà nên buồn bực khó chịu. Vất vả lắm mới được Diệp Tiểu Thiên đưa đi nên rất hưng phấn.
Diệp Tiểu Thiện đạp vào nó một cước, nói: - Đi. Mau tới phía trước mở đường. Đại Cả Tử bị đạp nhưng vẫn vui vẻ vô cùng, hào hứng chạy phía trước, đi đến khu rừng nhiệt đới âm u từ trước đến nay không có người nào tới.
Nơi này hầu như từ trước tới nay không có người nào đi qua. Người đốn củi sẽ không đi con đường xa như vậy, thợ săn cũng sẽ không đi đến nơi cây cối rậm rạp như vậy để săn bắn, bọn người Hoa Vân Phi và Chu Ban Đầu đều mang theo đao tùy thân để mở đường. Một buổi sáng chỉ đi xấp xỉ khoảng một trăm bước nhưng hôm nay có Đại Cá Tư thì lại khác.
Đại Cá Tử có thân hình to lớn cao gấp đôi bọn họ, những bụi cỏ cao lắm cũng chỉ tới eo của nó. Nó do dày thịt béo cũng không ngại chạm vào những bụi gai, nhanh chân đi phía trước, hai tay to lớn mạnh mẽ vô cùng chỉ cần tiện tay quơ một nhát liền có thể nhổ tận gốc mấy bụi cỏ. Bọn người Diệp Tiểu Thiên đi sau không gặp bất cứ trở ngại gì.
Diệp Tiểu Thiên đi dọc theo vách núi chuyển hướng đến một ngọn núi khác ở gần đây, giữa hai ngọn núi có một dãy núi nối liền nhau, chỉ là trên sườn núi đầy rẫy những bụi cỏ rậm rạp. Đại Cá Tự mở đường phía trước, liên tục nhổ cỏ khiến chim thú sợ hãi bay tán loạn khắp mọi nơi. Gần nửa ngày sau, rốt cục bọn họ cũng đi đến ngọn núi khác.
Diệp Tiểu Thiên đứng trên ngọn núi quan sát xung quanh một lúc rồi lại chỉ tay về ngọn núi khác nói: - Đi. Hướng bên kia.
Ngọn núi này trụi lủi nên không cần Đại Cả Tử mở đường. Khi đi về hướng bên này thì cách sơn cốc ngày càng xa.
Nếu như muốn đến chỗ sơn cốc hại trại Cao Lý thì chả cần đi thẳng là tới. Nhưng bọn họ chỉ có thể đi từ nơi này xuống dưới chân núi, tiếp tục xuyên qua một sơn cốc nhỏ hẹp rồi lại phải leo lên ngọn núi đối diện. Phải liên tục trèo đèo lội suối để thông qua.
Hôm nay Diệp Tiểu Thiên đi dọc theo lưng núi dài hẹp. Tuy quanh co, nhưng chỉ cần hắn có thể tìm một con đường thông qua dãy núi, ngược lại sẽ nhanh hơn so với việc trèo đèo lội suối rất nhiều. Lặp đi lặp lại như thế, đến ngày thứ ba, Diệp Tiểu Thiên tìm ra một con đường quanh co có thể đi thẳng tới trung tâm hai trại Cao Lý.
Khi sắc trời trở nên u ám chính là thời điểm Diệp Tiểu Thiên mang người trở về thành, rốt cục cũng xác định được con đường nên mặc dù mệt mỏi nhưng tinh thần Diệp Tiểu Thiên lại cực kỳ tốt.
Cho dù có Đại Cá Tử mở đường giúp hắn nhưng Diệp Tiểu Thiên đi vào nơi hiếm có người đến nên quần áo vẫn bị chà xát rách tung toé. Trên đầu trên người hắn tràn đầy nhánh có cùng mảnh vụn, trên quần áo còn có bùn đất khiến hắn trông chật vật không chịu nổi.
Diệp Tiểu Thiên đi đến trước đài cầu mưa, thấy Từ Bá Di như quả cà hứng sương, đang hữu khí vô lực ngồi ở trên đài, không khỏi hiểu ý cười cười, cúi người đi về phía đài cầu mưa.
Mỗi lúc đến tối Từ Bá Di đều như người sắp chết, gã phải nhịn đói cả ngày, ngay cả ngủ cũng không ngon, lúc này đang ngủ gật, chợt nghe thanh âm đông đông đôngth bỗng cảm thấy phấn chấn: - Hoa Tri huyện đưa cơm tới.
Từ Bá Di hưng phấn mở mắt ra nhưng khi thấy người đến là Diệp Tiểu Thiên thì lập tức làm mặt lạnh, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, nhưng khi thấy vẻ ngoài tơi tả của Diệp Tiểu Thiên thì Từ Bá Di không khỏi cười lên ha hả, nhìn có chút hả hê nói: - Diệp Điển sử sao lại chật vật như vậy. Không lẽ là do đi đào mương dẫn nước hay sao, hắc hắc. Nơi đây núi non trùng trùng điệp điệp đấy. Đợi người đào được mương còn không đáng tin băng ta cầu mưa.
Diệp Tiểu Thiên tùy ý ngồi xuống đối diện Từ Bá Di, tủm tỉm cười nói: - Không dẫn nước đến được ta cũng sẽ không chết đói. Nhưng trận mưa này nếu tiếp tục không rơi, không biết Từ đại nhân ngài có thể chống đỡ đến ngày đó hay không. Bất quả ta thấy người nói chuyện trung khí mười phần đấy, có lẽ còn có thể chống đỡ được chút thời gian nữa. Ha ha.
Từ Bá Di hừ lạnh một tiếng, gã ta tự biết nếu đấu võ mồm thì mình không phải là đối thủ Diệp Tiểu Thiên, liền thấp giọng quát nói: - Người nào đi chưa. Nếu như người để bổn quan chết đói, khi tin tức này truyền về triều đình, người nghĩ triều đình sẽ tin tưởng bổn quan vì cầu mua mà chết hay sao. Đến lúc đó Diệp Tiểu Thiên ngươi không tránh khỏi liên quan.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Nếu như người ngoan ngoãn chết như vậy, Diệp mô tình nguyện gánh vác chuyện này. Chỉ sợ lúc Hoa Tri huyện đưa cơm tới ngài lại trốn trong nhà xí ăn như hổ đói, hahaha.
Từ Bá Di bị Diệp Tiểu Thiên nói trúng tim đen khiến khuôn mặt gã lúc đó lúc trắng, giận dữ nói: - Diệp Tiểu Thiên, người đừng vội đắc ý. Nếu như tình hình hạn hán không có cách giải quyết thì người chịu khổ chắc chắn là người rồi. Người cho rằng người còn được bao nhiều ngày, hai trại Cao Lý chắc chắc sẽ không đợi ngươi mãi đâu. Nếu như ngươi không thể đưa ra biện pháp, hai trại trút hết tức giận lên đầu ngươi, đến lúc đó người muốn sống không được muốn chết không xong, ta muốn xem xem ai khó coi hơn. Ha ha ha.
Từ Bá Di đang đắc ý cười ha hả không nghỉ, Đại Cá Tự đột nhiên hưng phấn chạy tới.
Oành
Thân thể cao to của Đại Cả Tử nặng nề rơi trên đài khiến cho Từ Bá Di bị đánh bay lên không trung.
Một bàn chân to lớn của Đại Cá Tử đang dẫm nát một khối gỗ trên ván bên mép tế đàn, đài cầu mua có cắt xén bớt nguyên vật liệu, tấm ván này không được đóng kỹ. Đại Cả Tử đạp mạnh như một đòn bẩy đẩy Từ Bá Di lên trời. May mắn là chân còn lại của Đại Cá Tử còn đứng vững vàng, nó linh hoạt nhanh chóng chuyển trọng tâm thân thể vào chân còn lại. Cho nên vẫn đứng vững vàng, không bị rớt xuống đài.
Từ Bá Di vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, gã bị bắn đến giữa không trung, đâm "phanh" vào trần nhà. Lại oành một tiếng đập xuống mặt đất, lúc này gã ta vẫn giữ tư thể ngồi như cũ, tấm ván gỗ bị Đại Cá Tư dăm trúng vẫn đang vênh lên trên không trung, cũng may dưới mông Từ Bá Di thiếu một tấm gỗ. Mông gã bị kẹt tại đó không có rớt xuống.
Chỉ là đầu của gã bị va chạm mạnh, bờ mông chỉ cảm thấy tê tê. Trước mắt gã sao bay đầy trời, nhất thời không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Thấy kẻ đại họa là Đại Cả Tử giống như đứa bé nhún vai, tranh thủ nhảy ra khỏi tế đàn.
Đại Cả Tử nhảy xuống khiến cho tấm ván gỗ nó đang dẫm lên bị rơi xuống, Từ Bá Di đang hoa mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên thì cục gỗ này rơi xuống đập vào trên đầu gã Phanh một tiếng. Từ Bá Di trợn mắt, thân thể lung lay hai cai rồi ngửa mặt ngã sấp xuống đài, bất tỉnh nhân sự.
Diệp Tiểu Thiên thuận tay cầm lấy một chén múc một chén nước từ trong đàn, uống ngực lắc đầu thở dài nói: - Người quá xui xẻo rồi, uống miếng nước lạnh cũng cảm thấy tê răng.
Trong huyện nha, Hoa tri huyện đang nhàn nhã uống trà. Tô Nhã thì đang nghiêng người ngồi trên giường La Hán, tay nàng đang cầm một cái kéo tỷ mỷ cắt quần áo.
Cho dù là chỉ ngồi chơi những tư thế ngồi của nàng vẫn giữ nguyên vẻ đoan trang tru nhã, đôi chân dài khép lại, nghiêng qua một bên, eo khẽ vặn qua, bờ mông mang một cái váy ngắn thêu hình hoa sen đang chật căng ra khiến đường cong lộ rõ.
Hoa Tri huyện thấy phu nhân cắt quần áo thì không được tự nhiên, y nhấp một ít nước trà, định bỏ đi. Bởi vì Tô Nhã đang cắt một bộ quần áo trẻ con. Hai người bọn họ đã kết hôn hơn bảy năm nhưng vẫn chưa có được mụn con nào.
Thường ngày mỗi khi thấy hài tử nhà người khác thì Tô Nhã vô cùng thích thú. Những lúc rảnh rỗi nàng thường may một vài bộ quần áo trẻ con. Thật ra vì để có con nối dõi, hai người không chỉ một lần vụng trộm đi bái phỏng danh y mọi nơi, để hỏi bệnh, uống không biết bao nhiêu loại thuốc nhưng bụng của Tô Nhã vẫn không thấy có gì bất thường cả.
Y không giống như dân chúng ngu muội đẩy hết trách nhiệm cho nhà gái, thời điểm này người ta cũng đã biết rõ đạo lý Phụ tinh mẫu huyết. Danh y cũng nói thân thể của Tô Nhã bình thường, cho dù Hoa Tri huyện muốn đô tội cho nương tử của mình cũng không thể nào làm được.
Huống hồ Hoa Tình Phong vốn là học sinh nghèo, nhờ nương tựa phường tơ lụa của gia đình vợ mới có thể thi đấu Tiến sĩ. Y thiếu nợ Tô gia rất nhiều, trước mặt thê tử cũng không dám phát uy.
Còn nữa, vì việc này, y đã từng ngủ cùng một thị nữ, nói là nếu có chứa thì sẽ được làm thiếp thất. Kết quả vất vả cày cuốc hao tổn hơn một năm nhưng thị tỳ cũng không có bầu. Đến lúc này thì Hoa Tình Phong cũng hiểu đại khái nguyên nhân là ở trên người mình, khi thấy Tô Nhã đang nghĩ tới hài tử thì y không khỏi chột dạ.
Hoa Tình Phong đang muốn tỏ vẻ không chú ý mà đi ra thì một thị tỳ đi tới,làm lẽ với y
rồi nói:
- Lão gia, Diệp Điển sử cầu kiến, hiện tại đang ở nhị đường đợi ngài.
Hoa Tình Phong nghe thấy tên Diệp Tiểu Thiên thì hai hung khiếp vía, biến sắc nói: - Đã trễ thế như vậy rồi, hắn tới làm gì.