Diệp Tiểu Thiên đang ngồi ở đó, hiếu kỳ đợi , đợ tới khi mắt suối lại tiếp tục phun nước ra. Dòng nước xanh trong khi phun lên không trung trắng xóa. Hắn hào hứng nói với Hoa Và Phi: - Vân Phi, ngươi nói xem, nước này rốt cục có thể chảy lên chỗ cao hơn không?
Hoa Vân Phi còn chưa lên tiếng thì Mao Vấn Trí mở cái đã bật cười ha hả: - Ha ha ha, . . . đại ca, huynh đừng thế chứ, người đi lên cao, nước chảy xuống thấp, cái này đâu phải chuyện mới! Ngay cả người qua đường cũng đều biết điều đó. Ngươi muốn nước lên cao thì chỉ có cách mới Trương Phi Trương Dực Đức đến thôi.
Diệp Tiểu Thiên đang trầm tư suy nghĩ cũng không hiểu được ý tứ trong truyện cười của y, ngạc nhiên hỏi lại: - Tại sao lại phải mời Trương Phi?
Mao Vấn Trí nói: - Chà, ngươi cũng không biết chuyện này à? Đương Dương kiều tiền nhất thanh hống, hát đoạn kiều lượng thủy đảo lưu bái, . . . ha ha ha (Hét lên một tiếng thì uống nước sông Đoạn Kiều Lương đối dòng)
Mao Vân Trí cười được vài tiếng, thấy Diệp Tiểu Thiên, Hoa Vân Phi và Thái Dương đều nhìn y. Y chậm rãi dừng lại, ngại ngùng hỏi: - Các người không thấy buồn cười sao?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, ánh mắt quay sang mạch nước suối, lẩm bẩm: - Muốn cho nước lên chỗ cao chẳng nhẽ không được?
Thái Dương đột nhiên cao giọng nói: - Làm được đấy!
Diệp Tiểu Thiên mắt sáng lên, vội vàng hỏi: - Ngươi nói mau, được thế nào?
Thái Dương nắm lấy bàn tay trắng như phấn của mình, nói bằng vẻ rất tự tin: - Cha nuôi muốn nó chảy, nó nhất định sẽ chảy!
- Diệp Tiểu Thiên: . . .
Hai khóe miệng của Hoa Vân Phi khẽ co giật, cố gắng nhịn cười nói: - Đại ca, ta cảm thấy huynh bàn chuyện với bọn ta chăng bằng tự suy nghĩ đi là hơn.
Diệp Tiểu Thiên cười đau khổ nói: - Cũng có lý, các ngươi đừng làm ồn, ta muốn một mình yên lặng ở đây một lát.
Diệp Tiểu Thiên quay lại chỗ mạch nước suối, ngồi lên trên tảng đá, kê cằm suy nghĩ. Hắn nhìn về phía mạch suối bất thần phun ra. Dần dần thời gian trôi qua, trời chiều đã ngả về tây, hoàng hôn bao la mờ mịt. Hoa Vân Phi và Thái Dương vội vàng rời khỏi, tìm chỗ nghỉ ngơi cho hơn tám ngàn người.
Đại Hanh vận chuyển hơn chục xe lương thực lên núi. Lên đến núi, cùng cả đám Sinh Miếu ra tay, trong chốc lát đã chuyển đi hết. Đại Hành đi đến bên Diệp Tiểu Thiên, cao hứng nói: - Đại ca, huynh nghĩ cái gì vậy? Chưa xuống núi à? Tên Từ Bá Di giờ chật vật rồi, ngươi không muốn ngó xem à?
Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn theo phía mặt trời đang lặn ở phía Tây. Hắn đứng lên
nói:
- Đi thôi, chúng ta xuống núi!
Diệp Tiểu Thiên gọi Hoa Vân Phi, dặn dò: - Người ở lại trên núi, không được khinh suất xuống núi. Ở đây đều là người Sinh Miếu, người khác không dám tới gần, cũng để tránh cho ngươi bị phát hiện. À, đúng rồi, sớm mai, người theo ta vào núi xem xem. Chúng ta xem con sông mà người nói tới nhé!
Hoa Vân Phi vâng một tiếng rồi khẽ hỏi lại bằng giọng nghi hoặc: - Đại ca muốn xem con sông ở sâu trong núi à? Xem làm gì? Hẳn là đại ca ngồi buổi chiều ở bên bờ sông đã nghĩ ra biện pháp làm cho nước sông có thể chảy lên chỗ cao ư?
Trong huyện nha, nhưng quan lại nhỏ và các sai nha đang lục tục đi ra cửa huyện nha.
Huyền thừa đại nhân đang xấu mặt trên đài cầu mua. Bọn họ không thể giống như dân chúng đúng ngắm Từ Bá Di. Nhưng mỗi người khi đi qua đều không nhịn được liếc lên trên đài một cái, rồi bụm miệng nhịn cười cúi xuống đi nhanh khỏi.
Từ Bá Di bị làm vật quan sát trên đại đã được một ngày, y đã hoàn toàn miễn dịch với việc bị quan sát nhòm ngó. Lúc này, y ngồi trên đài cao, tập trung tinh thần nhìn lên bầu trời tối đen. Bụng y đã đói tới mức lương và bụng dính vào nhau rồi, chỉ mong trời tối, lui về nhà ăn uống no nê.
Lúc này, Lý Bá Hạo mang theo hai người đi lên đài cao. Hai người đi theo Lý Bá Hạo ôm chặn - đệm giường và gối. Từ Bá Di nhìn thấy mà bất giác mắt mũi tối sầm. . . .
Diệp Tiểu Thiên về đến nhà, thò tay ra đẩy cửa phòng. Ngón tay vừa mới chạm đến cái gọi cửa, một tiếng cọt kẹt vang lên. Cửa mở ra, một thiếu phụ ăn mặc xinh đẹp đi ra. Ngón tay Diệp Tiểu Thiên vừa đúng chạm vào nơi cao nhất của ngực nàng.
Tiềm Thanh Thanh cười tự nhiên nói: - Diệp đại nhân đã về rồi, hôm nay ta lên phố mua ít đồ dùng hàng ngày, nên cố ý đến thăm Diệu Diệu. Mạo muội đến thăm, thật là thất thố.
Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Đâu có đâu có. Rồng đến chơi, Tiểu Thiên nghênh đón còn không kịp kia này.
Diêu Diêu cùng hai tên tiểu, đại kia đi ngay bên cạnh Tiềm Thanh Thanh, tiễn nàng. Thấy Diệp Tiểu Thiên trở về, cô bé tung tăng như chim sẻ nói: - Tiểu Thiên ca ca. . .
Diệp Tiểu Thiên xoay người muốn ôm lấy nàng. Ai ngờ Diêu Diêulách mình tránh sang một bên, rõ ràng là tránh vòng tay của hắn.
Diêu Diêu hôm nay tiếp đãi Tiềm Thanh Thanh, cố gắng nghĩ lại những điều Thủy Vũ đã dạy cho nàng. Dần dần, nàng đã có cảm giác của chủ nhân, trong lòng đặc biệt cảm nhận được cảm giác của thành công. Nàng không muốn để người ngoài thấy Diệp Tiểu Thiên ôm nàng. Như thế, chẳng phải hình tượng nữ chủ nhân mà nàng vất vả mãi mới xây dựng được bị hủy hoại ngay trong chốc lát sao?
Diệp Tiểu Thiên bị lỡ tay, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Hắn lặng lẽ nhìn Diêu Diêu, rồi đứng thẳng người nói với Tiềm Thanh Thanh: - Chị dâu và Triệu huynh ở bên trạm dịch đó có ổn không? Tiểu đệ từ khi nhậm chức tới nay, việc công vô cùng bận rộn, vẫn muốn bái đến thăm Triệu huynh và chị dâu, chỉ tiếc răng không bỏ ra được chút thời gian rảnh nào.
Tiềm Thanh Thanh di dỏm bật cười nói: - Chuyết phu cũng vậy, vừa mới nhậm chức, nhiều việc bận rộn. Ngược lại ta lại trở nên rảnh rỗi, trên đường tới huyện Hồ gặp Diêu Diệu tốt biết mấy. Chị em tình thân, ta liên tới thăm nàng. Nếu Diệp đại nhân không trách móc thì sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm.
- Tốt quá, tốt quá.
Diêu Diêu vỗ tay hưởng ứng, mắt mở to nhìn sang Diệp Tiểu Thiên. Tuy nàng luôn cố gắng hết sức tỏ ra mình là người lớn, nhưng tính khi trẻ con trong lúc lơ đãng lại lộ ra.
Diệp Tiểu Thiên vuốt đôi má hồng hồng của nàng một cái, rồi nói với Tiềm Thanh Thanh: - Tốt, ta thường xuyên ở bên ngoài, Diêu Diêu ở nhà một mình cũng cô đơn buồn chán. Nếu khống chế mang theo trẻ con phiền hà thì thường xuyên tới đây chơi. Tránh việc cô nàng này chỉ đợi ta về là than vãn kêu ở nhà một mình buồn bực cả ngày.
Tiềm Thanh Thanh thản nhiên nói: - Cái đó, quyết định vậy đi. Diêu Diêu, từ nay về sau ta sẽ thường tới thăm muội. Diệp đại nhân, ta xin cáo từ.
Diệp Tiểu Thiên và Diêu Diêu tiền Tiềm Thanh Thanh ra đến ngoài cửa. Tiềm Thanh Thanh lên xe khỏi, Diêu Diêu vội vàng giơ tay cười hì hì lao đến bên Diệp Tiểu Thiên: - Tiểu Thiên ca ca ôm nào.
Diệp Tiểu Thiên nghiêm mặt nói: - Không.
Diêu Diệu lập tức làm mặt xấu, hếch miệng lên. Diệp Tiểu Thiên nói: - Vừa rồi ta muốn ôm, muội còn trốn làm gì?
Diêu Diêu ầm bầm: - Vừa rồi là do Thanh Thanh tỷ ở đây, ta là nữ chủ nhân, bị người ôm thì còn ra thể thống
- Diệp Tiểu Thiên bật cười khùng khục. Hắn ôm lấy Diêu Diêu nói: - Tiểu nha đầu nhà ngươi, nữ chủ nhân gì chứ!
Diêu Diêu không đi theo Diệp Tiểu Thiên vào phòng, nàng ríu rít kể lại vừa rồi đã đón tiếp khách thế nào, giải đáp thắc mắc lại một lượt.
Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm nghe, thầm phỏng đoán nói: - Tiềm Thanh Thanh này có chịu làm tỉ muội với tiểu nha đầu này không? Chỉ e rằng Triệu Văn Viễn còn có ý muốn kéo quan hệ của ta với hắn gần hơn. Chẳng lẽ hắn lại không biết Hoa tri huyện và Từ Huyện thừa đang hừng hực khí thế đấu với ta. . . . . hay là hắn tin ta có thể đấu được với bọn lang sói ấy?
Một lang một sói giờ này đang ngồi đối diện khóc than với nhau.
Trăng sáng nhô cao, trên đài cầu mua đối diện treo bốn chuỗi đèn đỏ. Xung quanh đài tế lại có mấy kẻ đến từ trại họ Lý và họ Cao đang ngả ra đất nghỉ. Mong muốn nhân lúc đêm tối lẻn về nhà ăn như điên ủa Từ Bá Di đã bị phá sản tuyệt đối. Nhưng Hoa Tình Phong dù sao cũng có chút lương tâm, chạy tới hỏi thăm gã.
Hai người ngồi đối diện với nhau nói về Diệp Tiểu Thiên. Cả hai nói đến chuyện này đều cảm thấy ngứa răng ngứa lợi.
Từ Bá Di nói: - Thuê cả tám ngàn người để xây nhà, hắn muốn làm nhà to thế nào? Huyện Hồ đang đại hạn, vốn đã khiến người ta có chút hoang mang. Giờ cả tám ngàn người tụ tập ở đây, chỉ cần có người dùng yêu thuật mê hoặc chúng, cả đám ngu dân ấy há chẳng phải gây ra đại loạn sao? Đại nhân, người cũng đừng quên, tiền triều những năm cuối.
Đoạn sau, Từ Bá Di không nói tiếp nữa. Lý do bởi vì tiền triều những năm cuối chính là những năm cuối nhà Nguyên. Lúc đó triều đình nhà Nguyên đã triệu tập dân chúng sửa lại Hoàng Hà. Có người vừa lên hô một tiếng, phản binh nổi lên tứ phía. Có điều phản binh đã thành công, lập nên nhà Minh. Từ Bá Di không tiện so sánh mình với loạn dân.
Hoa Tình Phong hiểu rõ ý tứ của gã, cất giọng an ủi: - Ngươi cũng đừng làm thơ cho chuyện này nữa. Diệp Tiểu Thiên nói cũng có lý. Mời thân đến thì dễ chứ tiễn thần đi thì khó. Nhưng hắn đã ép người lên đài tế, nên việc giải - quyết mâu thuẫn hai nhà Cao Lý chỉ đành dựa vào hắn thôi. Nếu hắn không giải quyết được thì. . .
Hoa Tình Phong cười lạnh lùng, liếc xuống đám người đang nghỉ dưới đất, nhả ra từng chữ một: - Lúc đó không cần bản quan động thủ, người hai trại họ Cao và họ Lý cũng sẽ lột da hắn.
- ùng ục
Hoa Tình Phong vẫn còn lải nhải chưa dứt, bụng dạ Từ Bá Di sôi lên sùng sục.
Từ Bá Di ngước vẻ mặt cầu xin nói với Hoa Tình Phong: - Đại nhân, không đợi hai họ Cao Lý lột da hắn, hạ quan phải sống mà nhịn đói đến chết thế này thì quả thực Diệp Tiểu Thiên thật sự ác độc. Hắn quả nhiên muốn ta chết đói trên đài tế này, ngài xem. . . . dưới đài. . . . Hả?
Từ Bá Di còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác có người động vào mu bàn tay của mình. Gã cúi đầu xuống nhìn, thấy Hoa Tình Phong đang nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay gã, lại theo ánh mắt của y, gã nhìn thì thấy trong tay áo của Hoa Tình Phong dường như đang giấu một thứ gì đó.
Từ Bá Di phúc chí tâm linh, vội vàng dùng tay áo che, tiếp nhận lấy thứ đồ mà Hoa Tình Phong mang tới. Thứ đồ vật được gói lại ấy còn nóng hôi hổi. Từ Bá Di bỗng trở nên kích động, vội vàng cầm lấy bao vải đó bắt đầu. . . khục khặc vài tiếng rồi nói với Hoa Tình Phong: - Huyện tôn xin mời ngồi đợt một lát. Họ quan một quá, tạm thời tránh mặt một lúc.
Hoa Tình Phong mỉm cười gật đầu. Từ Bá Di liền mang theo gói vải trốn vào trong nhà cầu phía sau tấm rèm vải. Gã ngồi trên bệ xí, không kịp chờ vội vàng mở bao vải ra. Bên trong là một chiếc bánh bao chay vừa mới hấp. Trong bánh bao còn có mấy gắp thịt nạc băm.
Từ Bá Di đã đói đến mức độ lưng và bụng dính vào nhau chỉ thấy mùi thơm đã không chịu nổi hơn nữa. Gã vội há to miệng, ăn như hổ đói. Ăn liền ba bốn miếng, hắn mới dần cảm thấy cơn đói dịu đi, chỉ là vừa rồi ăn nhanh quá, lại không có nước uống khiến cho hắn nghẹn họng, nấc liên tục.
Từ Bá Di nghĩ đến một ngày chỉ có bữa cơm này, lúc này không cố thì ngày mai sẽ khó nhịn, thế nên gã vừa đập vào ngực cho hết nấc, đồng thời cố gắng nuốt bánh bao.
Từ Bá Di ngồi trên nắp bồn cầu, đưa mắt khẽ nhòm ra ngoài qua khe hở của tấm vải che quan sát động tĩnh bên ngoài. Gã vừa ăn vừa quan sát, từng miếng, từng miếng, đột nhiên rơi nước mắt xuống. - Ta chẳng gì cũng là cử nhân đệ tam của kỳ thi hội, là Huyện thừa huyện Hồ, mệnh quan triều đình. Vì cớ gì mà lại rơi vào tình cảnh như thế này?