Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 255: Báo trước

Chương 48: Báo trước

Diệp Tiểu Thiên về đến thành đã rất muộn, hắn lại dừng lại huyện nha một lúc nên đến khi hắn về đến nhà thì mặt trăng đã phủ bóng lên các ngọn cây.

Mảnh trăng lưỡi liềm treo ở đầu cành, cành cây khẽ đu đưa trong gió như trêu ghẹo vầng trắng tinh xảo.

Triệu Văn Viễn chắp hai tay sau lưng, đứng im dưới bóng cây, một mảnh trăng đậu trên vai phải.

Dưới ánh trăng mờ mờ bỗng xuất hiện một bóng người, dáo dác nhìn quanh một lượt rồi lặng lẽ đến gần Triệu Văn Viễn.

Chờ người đó lại gần, Triệu Văn Viễn khẽ cười hỏi: - Long Đại đương gia đấy ư?

Người mới tới cầm ngược thanh đao vào khuỷu tay, ôm quyền chào Triệu Văn Viễn, giọng nói thô ráp: - Đại đương gia không có thời gian đến gặp ngài, ngài có gì cứ nói với ta, ta sẽ về bẩm báo lại với đại ca.

Triệu Văn Viễn bật cười, cổ tay gã khẽ rung "soạt" một cái hiện ra một bức họa, dưới ánh trăng nhìn không rõ nhưng vẫn có thể thấy được đó là một bức chân dung.

Triệu Văn Viễn nói: - Bức hình này là một bản truy nã của Quý Dương ba năm trước, người trong hình chăng khác nào là Long Đại đương gia, thế nào mà tướng mạo lại giống người như đúc. Haha, không có lẽ là anh em sinh đôi của Long Đại đương gia chứ?

Người mới tới bị Triệu Văn Viễn chế nhạo một phen, râu quai nón như xoăn cả lại, khuôn mặt đen càng đen hơn, có thể là đang đỏ mặt nhưng vì trời tối quá nên không thấy rõ được.

Triệu Văn Viễn xé hình cáo thị thành năm bảy mảnh vứt đi, nói với người mới tới: - Long Đại đương gia cứ yên tâm, bổn quan mời người đến đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng, hơn nữa ta cũng chỉ là một Dịch thừa, muốn bắt ngươi cũng không đến lượt ta phải bận tâm.

Người râu quai nón bỗng cười to một tiếng rồi hạ giọng nói một cách bất cần: - Long mỗ này tung hoành mười vạn núi lớn, đến vô hình đi vô tích, ai có thể làm khó dễ được ta? Trừ Nhất Oa Phong, cả Quý Châu này chẳng có một ai được Long mỗ ta nhìn đến, nhất là đám Ưng Trảo các ngươi! Nói đi, người tìm Long mỗ có việc gì?

Triệu Văn Viễn cười tít mắt nói: - Ta nói rồi, ta muốn hợp tác với người làm một chuyến làm ăn.

Người râu quai nón như nghe thấy một chuyện cười hay nhất, không nhịn được phá lên cười ha hå: - Quan quân hợp tác với thổ phỉ? Ha ha ha ha. . . không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

Triệu Văn Viễn im lặng nhìn gã, chờ đến khi tiếng cười của gã tắt rồi mới thản nhiên

nói:



- Quan có thể là thổ phỉ, thổ phỉ có thể làm quan, có gì mà không hợp tác được?

Người râu quai nón nheo mắt trầm giọng hỏi: - Hợp tác làm gì?

Triệu Văn Viễn nói: - Bổn quan là Dịch thừa, vật ta qua lại nơi đây bất luận là của quan hay của dân ta đều năm rõ như lòng bàn tay. Ví dụ trên mấy xe đó chở những hàng hóa gì, người đi kèm có bao nhiều, trang bị những vũ khí gì, lúc nào thì đi qua đoạn đường nào, nếu người nắm được những thông tin này người nói xem, người sẽ được lợi như thế nào?

Người râu quai nón đổi sắc mặt, nhìn Triệu Văn Viễn một hồi lâu, xác nhận gã không nói chơi mới ngập ngừng nói: - Ngươi sẽ báo những thông tin này cho ta?

Triệu Văn Viễn phẩy tay một cái nói: - Năm phần! Ngươi cướp được bao nhiêu phải chia cho ta một nửa.

Người râu quai nón cười gần: - Tiền tài mà Long mỗ ta liều mạng khó khăn lắm mới cưới được phải chia cho ngươi một nửa? Ngươi ham muốn nhiều thật đấy.

Triệu Văn Viễn ung dung nói: - Thương khách đi đường núi đều rất giảo hoạt, cũng rất khó nhằn. Đại đương gia đã thể nghiệm qua cảm giác thất vọng khi mình hao tâm tổn trí bày quân mai phục, rốt cuộc lại phát hiện ra trên xe chỉ toàn đồ rẻ tiền, thậm chí vận chuyển qua đường núi khó khăn, chỉ có thể vứt lại ở đó, lãng phí sinh mạng của những anh em đã ngã xuống? Hoặc là trên xe quả có đồ tốt, nhưng đáng tiếc lại gặp phải cường địch, hao tốn không biết bao nhiều tấm cơ, chết mất bao nhiều anh em mà vẫn không cướp đi được, đành phải bỏ chạy thoát thân?

Người râu quai nón trầm mặc không nói.

Triệu Văn Viễn nói: - Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu có một bảo của bổn quan, người sẽ thế nào?

Người râu quai nón cắn răng nói: - Các ngươi. . . đám người làm quan các ngươi còn hung ác hơn cả đạo tặc chúng ta! Hai phân! Chỉ cần ngươi tận tâm hợp tác với ta, ta sẽ cấp cho ngươi hai phần.

Triệu Văn Viễn nói: - Bốn phần! Không được ít hơn! Ngươi cho rằng ta không phải chịu bất cứ nguy hiểm nào hay sao?

Người râu quai nón nói: - Ba phần, một phần cũng không được thêm! Ngươi chỉ cần động miệng, ta phải đổ mồ hôi đổ máu, ta lại có nhiều anh em cần phải nuôi như vậy, không thể so với người được!

Mục đích của Triệu Văn Viễn không phải là lấy bao nhiêu phần lợi lộc từ đám đạo tặc này, chỉ là nếu không cò kè mặc cả tất sẽ khiến gã cảnh giác, bây giờ thấy tốt thì đồng ý, Triệu Văn Viễn cười nói: - Được! Vậy ba phần. Bất quá với tư cách là Dịch thừa, bổn quan cũng có trách nhiệm tuần tra đường sá, người phải cẩn thận, nếu là lính do ta sai đi hộ tống, dựng cơ của bản trạm dịch, tuyệt đối không được động vào!

Người râu quai nón hớn hở đáp: - Đồng ý!

Vốn dĩ gã không thể ngày nào cũng ăn cướp trên đường, bình thường sau một chuyến làm ăn bất kể thành bại thế nào đều phải trốn vào núi ngay lập tức, chờ mọi chuyện lắng xuống mới dám quay lại đường núi tiếp tục kiếm ăn, nếu có một báo của Dịch thừa có thể yên tâm làm ăn, phần chia chác kia không đáng tính làm gì.

Hai người mỗi người đều có nhu cầu của mình, nhưng phù hợp với nhau, sau khi thương lượng cách thức liên lạc, người râu quai nón hơi nghi ngờ nói: - Ngươi là quan viên Triều đình, sao lại đi làm những chuyện này?

Triệu Văn Viễn mỉm cười đáp: - Chút bổng lộc ít ỏi của Triều đình đủ để làm gì? Để có được cái chức Dịch thừa này ta đã phải lo trên lo dưới, tiêu mất không biết bao nhiêu tiền, cũng nên nghĩ cách thu lại chứ?

Người râu quai nón hơi nheo mắt, nói: - Ngươi không sợ tiết lộ phong thanh hoặc giả Long mỗ thất bại sẽ liên lụy đến mình?

Triệu Văn Viễn giảo hoạt cười cười nói: - Đây chính là ước định của chúng ta, mỗi lần chỉ nói trực tiếp. Nếu như không có chứng cứ gì rõ ràng, thuận miệng vu cáo mà quan nhận xui xẻo thì quan lại trong thiên hạ này sớm đã chết cả rồi!

Người râu quai nón dò xét Triệu Văn Viễn thêm mấy lần rồi thở dài: - Long mỗ chỉ là tiểu tặc, quan lại các ngươi. . . mới là giặc lớn?

Cho dù trước đó Diệp Tiểu Thiên đã điều tra lập kế hoạch cẩn thận, nhưng trên thực tế vẫn cần dựa vào tình hình cụ thể mà điều chỉnh khá nhiều.

Bọn họ dùng thuốc nổ làm nổ mấy lỗ lớn trên vách đá, Sinh Miêu nhanh nhẹn như khi trèo lên dọn dẹp, sửa sang mở rộng những phần nền lớn để đặt guồng nước, cùng lúc đó dọc theo sườn núi, người ngựa hai trại Cao Lý bắt đầu đào đường dẫn nước.

Trừ phần trung tâm, các bộ phận khác của guồng nước có thể sử dụng vật liệu tại chỗ, chặt cây trên núi xuống để chế tác tại chỗ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Bố trí vận hành guồng nước xong, các nhà thiết kế lại căn cứ vào mức độ chảy của dòng nước để điều chỉnh, làm ra nhiều guồng nước gấp mấy lần so với tính toán ban đầu, cuối cùng số lượng guồng nước để lấy nước từ sông đã lên đến hơn mười sáu chiếc, càng về gần núi số guồng nước càng giảm dần để đảm bảo di chuyển dễ dàng, kích thước của guồng nước cũng dần dần nhỏ lại để xếp thêm một tầng nữa.

Trong thung lũng hoang vắng dần hiện ra một cảnh tượng hùng vĩ, một hàng những guồng nước lớn chuyển động theo luồng chảy cuồn cuộn của nước sông, dưới sức đẩy của nước, cánh quạt gió quay tít, nước sông bị cuốn lên không trung rồi đổ vào một đường dẫn bằng đá bên dưới.

Đường dẫn nước dài gần mười trượng, đặt chếch xuống dưới từ độ cao gần tám trượng trên vách đá, dưới dòng chảy nhân tạo này là những guồng nước hơi nhỏ hơn guồng dưới đáy, tiếp sức đưa nước len cao hơn. Số nước sông không dùng đến đổ thẳng từ trên cao xuống thành mấy dòng thác nhân tạo.

Thấy phương pháp này có thể áp dụng được, trại Cao gia mở cổng chặn nước, cục diện hai trại khá giống nhau, toàn lực đào về phía dòng sông trên vách núi.

Vì có mấy bộ phận tiến hành cùng lúc, nhân lực đầy đủ, hơn nữa chế tạo guồng nước cũng không phải việc quá khó khăn, đồng thời để cấp cứu, chất lượng của loạt guồng nước này không cao hơn được dự tính, toàn bộ công trình thủy lợi phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Mọi người đều đã lăn lộn mấy ngày trên công trường, ai nấy đều nhem nhuốc như người rừng, nhưng thấy đã sắp thành công nên vô cùng nhiệt tình hăng hái. Diệp Tiểu Thiên đứng trên cao cực kỳ vui mừng nhìn kênh nước sắp được đưa vào sử dụng.

Diệp Tiểu Thiên nói với Mao Vân Trí: - Ha! Đúng là có thể dùng từ "thần tích" để nói rồi, ta thấy nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, chỉ ngày mai là đã có thể chuyển nước.

Mao Vấn Trí vị cánh tay Diệp Tiểu Thiên, nhăn nhó: - Đúng vậy! Ái chà, cho ta ngồi nghỉ một lát, chân tay đau muốn rời ra rồi.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Tiểu tử nhà người làm nhiều lắm sao, người khác chưa nói gì mà người đã rền rĩ kêu mệt rồi.

Mao Vấn Trí nói: - Không phải đâu đại ca, chân ta đau. . . không phải vì mệt, mà đau từ trong xương ra, ngày mai nhất định sẽ mưa to.

Diệp Tiểu Thiên ngớ người ra: - Ngày mai mưa to?

Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn trời, vạn dặm xanh ngắt không một bóng mây, lấy đâu ra kiểu sắp có mưa.

Mao Vấn Trí nói: - Hừ! Không phải ta đã từng nói với huynh sao, khi còn bé ta bị Vương Lão Tài đánh gãy chân, từ đó về sau trời sắp mưa là lại đau buốt. Trời mưa càng to đau càng nhiều. Hiện tay chân ta đau đến mức không nhấc được lên nữa, chắc chắn ngày mai sẽ mưa to!

Nghe xong Diệp Tiểu Thiên ngẩn người nói: - Tuy ta cũng mong mau có mưa, nhưng. . . guồng nước sắp được đưa vào sử dụng rồi, đây là thứ ta đã dốc hết công sức thiết kế xây dựng, thực rất muốn nhìn thấy cảnh mọi người vui mừng khi nước được chuyển đến hai trại Cao Lý, nhưng sau trận mưa này thì mọi người cũng sẽ không mừng như thế nữa.

Mao Vấn Trí nói: - Lo gì, guồng nước này xây xong từ nay về sau đều có thể dùng được. Hơn nữa, một trận mưa cũng không giải quyết được vấn đề, trừ khi mưa liên tục mấy trận liền, bằng không nước chỉ đủ thấm đất, đất đai ở đây khô nẻ toác ra như vậy thì đâu có tác dụng

81.



Diệp Tiểu Thiên vỗ vai y, cười nói: - Có sao đâu, chỉ là hơi tiếc một chút thôi. Được rồi, kệ nó, dù sao thì có mưa vẫn tốt hơn không, chỉ là nếu ngày mai trời mưa thì không thể tiếp tục làm được, ta tranh thủ báo cho mọi người, hôm nay cố hết sức, nếu thật sự không xong được thì ngày mai nghỉ một chút, mấy hôm nay mọi người mệt mỏi quá rồi.

Diệp Tiểu Thiên đi được vài bước, bỗng nhớ đến Từ Bá Di, gã đó vẫn đang "tuyệt thực cầu mưa" , nếu thực trời đổ mưa, tuy không giải quyết được vấn đề khô hạn nhưng sẽ giúp danh tiếng của Từ Bá Di vang xa ngàn dặm, khi đó muốn lật đổ gã không phải là còn khó hơn lên trời sao?

- Chỉ phạt gã một tí mà mang lại thanh danh lẫy lừng cho gã, không phải ta tự mua dây buộc mình sao?

Nghĩ đến thái độ câng câng vô sỉ của Từ Bá Di lúc đó, đôi mắt Diệp Tiểu Thiên hơi động. . .







Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch