Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 256: Ta lại trúng chiêu

Chương 49: Ta lại trúng chiêu



Từ Bá Di ánh mắt đờ đẫn, ngồi trên đài cầu mưa, tóc, râu rối bù.

Những người trên phố lúc này cũng không còn tò mò về việc này nữa, đi qua đài cũng không thèm liếc nhìn gã một cái.

Từ Bá Di ngồi đó, thỉnh thoảng động tay, gãi chỗ này, gãi chỗ kia, cùng với bộ dạng ăn mặc này, trông gã chẳng khác nào một người rừng.

Đã rất nhiều ngày gã không tắm rửa. Đối với người có thói quen ngày tắm hai lần mà nói, nhiều ngày không tắm rửa như vậy, quả thực không chịu được. Gã vốn dĩ rất chú trọng hình thức, tóc luôn được chải không một sợi loạn, râu ngày nào cũng được chải vuốt, phiêu dật tuấn lãng, một bộ dạng cực kỳ tiêu sái. Nhưng, bộ dạng hiện tại làm cho người khác không dám đến gần.

Lão Lô, người phụ trách vấy nước, quét nhà trong huyện nha, chậm rãi bước lên đài, đem nước đổ vào thùng trước mặt gã. Từ Bá Di hướng ánh mắt đờ dẫn đến thùng nước, nhìn chằm chằm dòng nước trong vắt đổ vào đó.

Lão Lô liếc Từ Bá Di một cái, tằng hắng giọng: - Huyện thừa đại nhân, nước đến rồi, nếu ngài uống hết rồi thì nói một tiếng, tiểu nhân lập tức mang lên cho ngài.

Từ Bá Di thẫn thờ lên tiếng đáp.

Lão Lô nhấc thùng không, quay người đi. Bỗng đứng lại, giống như là nhớ ra chuyện gì, nói với Từ Bá Di: - Huyện thừa đại nhân, tiểu nhân ở trong nha huyện nghe được, Điền sử đại nhân dẫn người lên núi dẫn nước, bánh xe nước đã thử nghiệm thành công. Hai ngày này đã có thể đưa nước đến hai trại Cao, Lý.

- Hå?

Những lời này quả nhiên thu hút sự chú ý của Từ Bá Di. Gã ngẩng đầu, nhìn lão Lô: - Hắn thực sự có thể đưa nước lên vách đá?

Lão Lô nói: - Cũng không phải! Nên nói là, dùng bánh xe nước chuyển nước từ chỗ thấp lên chỗ cao. Đây cũng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng trước đây lại không có ai nghĩ ra cách này. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là bị vách đá cao vài chục trường và núi đá liên miên làm cho sợ hãi. Haiii, Điển sử đại nhân có gan lớn, cho nên làm những chuyện mà người khác không ngờ đến.

Từ Bá Di hơi bĩu môi, trong lòng vừa đố kỵ vừa ghen ghét.

Lão Lô lại nói với giọng ân cần: - ũ Nhưng mà Huyện thừa đại nhân ngài cũng không đơn giản. Vì lão bách tính nên đã tuyệt thực nhiều ngày như vậy, mặc dù ông trời không khai ân, không có một giọt mưa rơi xuống. Nhưng, tâm ý của đại nhân thì đám dân ngu dốt kia lại không biết, còn cười nhạo ngài, ngay cả tiểu nhân cũng không chấp nhận được.

Từ Bá Di khẽ giật mình, vội hỏi: - Bọn chúng nói ta cái gì?

Lão Lô Đầu nói: - Dại, còn có thể nói cái gì. Bọn họ nói, đại nhân đã tuyệt thực nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa ngất xỉu. Nhất định là có người trộm đưa thức ăn cho đại nhân. Đại nhân vốn không phải vì bách tính cầu mưa, mà là mua danh chuộc tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Thổ ti, tạo bước đệm cho con đường làm quan.

- Bọn họ còn nói, đại nhân ngài giả vờ cầu mưa, nên ông trời không vừa mắt, cho nên không cho mưa xuống. Vào những năm cuối đời Hồng Vũ, có Thảo Bao đại tướng quân tên là Lý Cảnh Long, tuyệt thực mười ngày không chết, lại còn có thể chạy nhảy như thường. Haha, xem ra càng là "bao cỏ" thì càng có thể chịu đói.

Từ Bá Di nghe xong thì cực kỳ tức giận: - ] Ta một ngày chỉ ăn một bữa, có thể chịu đựng thì hết sức chịu đựng, có thể chịu đói thì cố hết sức, bây giờ bụng thường xuyên thấy đau, ta dễ dàng sao, ta sắp biến thành người rạng rồi. Đám khốn kiếp đó còn dám châm chọc sau lưng ta.

- Không nói chuyện tuyệt thực, đổi lại là người hay ai khác, ngày ngày ngồi ở đây, dở sống sở chết, ngay cả cử động cũng không được, ta xem các ngươi có chịu được không? Ai va, ta thật là ngốc, nhất định phải chịu cho đến khi chết đói sao? Ta đói ngất đi không được sao? Nếu ta đói đến ngất đi, bọn họ có thể trơ mắt để ta chết sao? Mang cho ta ít cháo loãng, cũng hơn hàng ngày ăn bánh bao.

Lão Lô Đầu hạ thấp người, nói: - Đại nhân, ngài nghỉ ngơi đi, tiểu nhân cáo lui.

Từ Bá Di gật gật đầu với lão Lô, sau khi gã vừa nhậm chức liền bắt đầu tìm hiểu, rốt cuộc ai là kẻ thân mật với Diệp Tiểu Thiên, đuổi hết những người liên quan đi, chỉ còn lại mình lão Lô Đầu. Lão Lô chỉ là nô bộc phụ trách té nước quét nhà trong huyện nha, căn bản là gã không nghĩ đến, ngay cả một người như vậy cũng vui lòng phục tùng Diệp Tiểu Thiên, vì lão Lô chịu mật báo tin tức cho gã, nên ấn tượng tốt trong lòng tăng lên rất nhiều.

Lão Lô mang thùng nước rời khỏi cao đài, Từ Bá Di liền nghĩ: "Ta ở đây chịu khổ, nhưng trời cũng không rơi một giọt mưa. Diệp Tiểu Thiến dẫn nước lên núi được, chẳng phải ta càng bị thể nhân cười nhạo?"

Từ Bá Di ở đây chuyển ý. Lão Lô Đầu chầm chậm đi vào huyện nha. Nửa canh giờ sau, Diệp Tiểu Thiên liên xuất hiện ở cửa nha môn.

Diệp Tiểu Thiên mặc như chiếc áo ngắn của dân phu, xắn ông quần, dưới chân là một đôi giày rơm, trên hai chân đầy bùn, vác cuốc trên vai, vừa nhìn là biết tham gia đào kênh nước, vội vàng trở về thành, ngay cả y phục cũng không kịp đối.

Nhung, những người trên đường ai thấy hắn đều thi lễ chào hỏi, Diệp Tiểu Thiên cũng mỉm cười đáp lại. Hành động tôn trọng hiến sĩ như vậy, càng được lão bách tính kính yêu.

Diệp Tiểu Thiên đến của nha huyện, vác cuốc đến đài cầu mưa, hào hứng nói với Từ Bá Di: - Huyện thừa đại nhân, hôm nay hạ quan đã thử vận hành bánh xe nước,g đưa nước lên vách đá thành công rồi, haha, ngày mai! Ngày mai ta có thể đưa nước từ sông lên chỗ hạn hán của hai nhà Cao, Lý.

Từ Bá Di hừ lạnh một tiếng, không nóng không lạnh nói: - Diệp Điển sử tạo được công lao lớn như vậy, thật là đáng ăn mừng.

Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm: - Không dám, không dám! Đại nhân ngài vì hóa giải hạn hán, giảm bớt an nguy của bách tính, cũng không từ vất vả đó thôi. Đài cao tuyệt thực, mặc dù không cầu được mưa, nhưng những bách tính trong huyện Hồ vẫn sẽ cảm động và nhớ đến ân đức của ngài.

Từ Bá Di trong lòng âm thầm oán hận, từ từ đứng lên, vái Diệp Tiểu Thiên một cái thật dài, xúc động nói: - LTừ mỗ cầu mưa, túc hạ trị hà, tuy không giống, mục đích cũng khác, nhưng đều hy vọng có thể giải quyết vấn đề cho lão bách tính huyện Hồ ta. Hôm nay, túc hạ đã sắp thành công, Từ mỗi trong lòng vô cùng vui mừng, Từ mỗ thay mặt bách tính trong huyện Hồ, cảm tạ đại ân của tác hạ.

Diệp Tiểu Thiên liên tục khách khí: - Huyện thừa đại nhân quá lời, ngài nhiều ngày không ăn uống, thân thể suy yếu, thì không cần đứng dậy, mau ngồi xuống. . .

Hắn chưa nói xong, cả người Từ Bá Di cứng lại, hai tay vẫn còn chắp lại, chầm chậm ngã về sau, trước khi chạm đất, hai đầu gối cong lại, dùng một đầu gối chạm đất trước giảm bớt lực ngã, sau đó nhắm mắt lại, hai chân duỗi ra, bất tỉnh nhân sự. . .

- DAi ya! Từ Huyện thừa! Người đầu, Từ Huyện thừa ngất xỉu, người đầu!

Diệp Tiểu Thiên cuống quýt lao về phía trước đỡ lấy gã, vừa hét vừa nghĩ: "Ngươi, ngươi là "đói đến xỉu rồi" , cũng không phải trúng tiễn, lưng lại còn thắng một cái, thẳng cái gì mà thẳng, có giá chết cũng không xong."

Diệp Tiểu Thiên vừa hô, liền có rất nhiều người vây đến, Diệp Tiểu Thiên nói với mấy người được hai trại Cao, Lý phái đến trông coi đài cầu mua: - Nhanh ! Mau đưa Từ Huyện thừa vào trong nha huyện, phân phó người nấu chút chảo. Từ Huy thừa nhiều ngày không ăn gì, không thể lập tức ăn thịt, nhanh.

Từ Bá Di đang giả chết, nghe được lời này, trong lòng mừng rỡ, đồng thời cũng hối hận: "Ai ! sao ta không nghĩ sớm ra cái chủ ý này chứ. Nếu không thì sớm đã có thể ăn cháo rồi, tội gì phải chịu nhiều ngày như vậy?"

Mấy người đó liền nhanh chóng nâng Từ Bá Di lên, chạy về phía nha huyện. Lúc này, những bách tính nghe được tiếng hét cũng chạy đến càng ngày càng nhiều, những người đang mua bán trên phố cũng phát giác có chuyện lạ, nhao nhao chạy đến, vây quanh đài cầu mưa.

Diệp Tiểu Thiên một thân áo vải thô, giày rơm, chống cuốc, đứng trên đài cao, oai phong lẫm liệt nói: - Các vị hương thân, Từ Huyện thừa vì giải trừ hạn hán, tuyệt thực cầu mưa, để cảm động ông trời. Nhưng, đến hôm nay đã nhiều ngày, trời vẫn không có mưa.

- Hiện tại, Từ Huyện thừa đã đói ngất, Diệp mỗ sao có thể tiếp tục để Từ đại nhân cầu mưa. Diệp mỗ quyết định: thay Từ Huyện thừa ở trên đài cao tuyệt thực, một ngày trời không mưa, Diệp Tiểu Thiên ta một ngày không ăn uống.

Bách tính vây quanh đó nghe xong cảm động, thi nhau nói: - Diệp Điền sử, Từ Huyện thừa không cầu được mưa, là do Từ Huyện thừa không đủ thành tâm. Diệp Điển sử đã tháo dỡ được khó khăn, phá núi dẫn nước, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy. Nghe nói, con kênh dẫn nước trên núi đã sắp hoạt động được, Diệp đại nhân cần gì phải làm thay người khác tuyệt thực cầu mưa.

Diệp Tiểu Thiên nghiêm mặt nói: - Con kênh dẫn nước trên núi là giải quyết tình hình hạn hán của hai trại Cao, Lý. Những địa phương khác trong huyện cũng bị nạn hạn hán, mặc dù không nghiêm trọng bằng hai trại Cao, Lý nhưng cũng ảnh hưởng lớn đến thu hoạch. Trong mắt Diệp mỗ cũng là việc cực kỳ gấp gáp!

- Các vị hương thân, cho dù con kênh sông này sửa xong, huyện Hồ chúng ta vẫn không thể thiếu nước mưa. Không thể lừa gạt ông trời, cầu mưa sao có thể bỏ dở giữa chừng! Con kênh dẫn nước trên núi sắp hoàn thành, Diệp mỗ có ở đó hay không cũng không ảnh hưởng nhiều.

Diệp mỗ sẽ thay Từ Huyện thừa ở đây tuyệt thực cầu mưa, trời xanh có mắt, nhất định sẽ cảm động vì thành ý của Diệp mỗ.

Diệp Tiểu Thiên nói xong, vịn cái cuốc chầm chậm ngồi xuống.

Bách tính ở dưới rơi lệ vì cảm động, một vài ông lão còn được con cháu đỡ mà run rẩy - quỳ rạp xuống, than thở, khóc lóc: - Quan tốt. . . ! Diệp Điển sử thực sự là vị quan tốt yêu dân như con. . . Thanh thiên đại lão gia, đây là phúc của bách tính huyện Hô!

Khi những ông lão này quỳ xuống, thì những người khác cũng thi nhau quỳ theo, quỳ lạy đài cao.

Diệp Tiểu Thiên khoanh chân trên đài, giang hai cánh tay ra, nhìn lên bầu trời không một áng mây, hét lớn: - Ông trời, ông có nhìn thấy không! Cầu ông cho một trận mưa lớn xuống huyện Hồ đi. Diệp Tiểu Thiên ta tình nguyện giao cái mạng này, chỉ cầu trời xanh có mắt, bạn một trận mưa xuống cho huyện Hồ.

Bách tính ở dưới nghe được, cảm động khóc ầm lên.

Trên đài, Diệp Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi Mao Vấn Trí đứng trên bậc thềm: - Lão Mao, ngày mai thực sự có mưa chứ? Nếu như không phải, ta sẽ bỏ cái chân gãy kia của ngươi.

Mao Vấn Trí nhỏ giọng nói: - Chắc chắn, huynh yên tâm đi, ngày mai nhất định sẽ mua! Aiya, không được, chân này của ta mỏi rồi. . . ta phải trở về kiếm cái lò sưởi đây. . .

Từ Bá Di bị đưa trở lại huyện nha, nhà bếp lập tức nấu cháo loãng đút cho gã. Từ Bá Di giả bộ bất tỉnh "mơ mơ màng màng" uống hơn một nửa chén cháo, lúc này mới "nửa tỉnh nửa mê" mở mắt. Hoa Tình Phong nghe tin vội vàng chạy đến, ân cần hỏi: - Từ Huyện thừa, người vẫn ổn chứ?

Từ Bá Di mắt nửa mở nửa nhắm, hơi thở yếu ớt, nói: - Hạ. . . hạ quan. . . vẫn ổn. Chỉ là. . . cảm thấy chóng mặt. . .

Gã còn chưa nói xong, Tô Tuần Thiên liền vội vàng chạy vào, hổn hển nói: - Anh rể! Anh rể! Diệp Điển sử tuyên bố tiếp tục tuyệt thực thay cho Từ Huyện thừa, cho đến khi trời mưa mới thôi!

Mọi người nghe vậy kinh ngạc thất sắc. Từ Bá Di giả chết nghe được lời này, trong đầu liền nổi lên một ý niệm "Không được! con người Diệp Tiểu Thiên gian như quỷ, trơn như trạch, hắn dám làm chuyện ngu ngốc này sao? Ta đám đảm bảo nhất định hẳn sẽ giở trò!"

Từ Bá Di vừa tức vừa vội, cổ vừa nghiêng một cái, thực sự ngất đi.











Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch