Trong hẻm núi vô danh, Diệp Tiểu Thiên đứng trước chiếc xe bị chuyển hết hàng hóa, lặng lẽ quan sát vết máu trên càng xe. Lúc hắn đến chỗ La Đại Hanh, còn mặc áo liền bào, nghe tin, trong lúc vội quay về huyện nha lại đụng phải đoàn người Chu Ban đầu đi phá án, liền trực tiếp đi theo đến nơi.
Vết máu trên xe đã khô, một đám ruồi bám ở trên, có người đi lại xung quanh, chúng liền sợ hãi bay lên, đợi người đi qua lại bay xuống.
Những tên cướp kia cũng kéo ngựa đi, chắc vì để vận chuyển hàng hóa, nhưng thi thể của đồng bọn thì vứt lại hiện trường, mệnh như cỏ rác, cũng chỉ như vậy.
Triệu Văn Viễn ngẩng đầu nhìn hẻm núi phía trước, đồng tình nói với Diệp Tiểu Thiên: - Diệp huynh, huynh đúng là không may thật, vừa mới giải quyết xong tranh chấp của hai trại Ca Lý lại đến chuyện này. Đội thương gia chỉ cần đi về phía trước mười dặm là đến khu vực Đông Nhân rồi, nhưng lại xảy ra chuyện ở bên này.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói: - Đen đủi chính là đen đủi, một nửa của cuộc sống không phải là đen đủi sao.
Triệu Văn Viễn hỏi: - Một nửa còn lại thì sao?
Diệp Tiểu Thiên đi đến bên cạnh gã, tiện miệng trả lời: - Giải quyết đen đủi chứ sao.
Bán án của Tư pháp Hình ngục nên do Diệp Tiểu Thiên phụ trách, nhưng bản án lần này không nhỏ, theo lý Từ Bá Di nên đến, nhưng Từ Bá Di vì tuyệt thực nhiều ngày, lấy cớ cơ thể chưa bình phục từ chối không đến, Diệp Tiểu Thiên một mình dẫn người đến hiện trường khám xét.
Còn về Triệu Dịch thừa, tuy y không chịu trách nhiệm án hình sự, nhưng với tư cách là Dịch thừa, việc của đường vận chuyển y cũng có trách nhiệm phối hợp điều tra, đồng thời hiểu rõ tình hình an toàn của đường vận chuyển, việc này cũng liên quan đến y, cho nên y cũng đến hiện trường.
Chu Ban đầu đứng ở ven đường, hỏi một người phu xe vẫn còn sợ hãi, Diệp Tiểu Thiên đi đến bên cạnh, cũng không lên tiếng ngắt lời, chỉ là yên lặng nghe. Phương diện thẩm vấn phá án, người ta mới là người trong nghề. Ít nhất hiểu nhiều hơn hắn, Diệp Tiểu Thiên chưa bao giờ làm ra vẻ là người trong nghề, còn mất mặt nhiều hơn.
Chu Ban đầu cẩn thận hỏi thăm một lượt, gật đầu với người nọ. Người nọ nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống đất, chân gã bây giờ mềm nhũn rồi.
Đây là một phu xe, phu xe gặp phải bọn cướp, bình thường chỉ cần không có hành động phản kháng, bọn cướp sẽ không làm thương họ, kể cả người làm thuê, bọn sơn tặc cũng không hại đến. Đây cũng không phải có đức hiếu sinh, mà là nếu giết sạch thì sau này ai dám chạy đường dài nữa, bọn chúng biết cướp của ai?
Chu Ban đầu lắc đầu, thấy Diệp Tiểu Thiên đứng bên cạnh, vội hành lễ với hắn: - Đại nhân.
Chu Ban đầu đáp: - Người này nói, họ là người làm thuê của nhà Lâm viên ngoại Lâm Lộ Nghiêu, vận chuyển tơ lụa về Đồng Nhân. Trên đường đi qua nơi này, thì từ phía đối diện có một đoàn xe đi tới. Hai bên chen chúc một chỗ, đến nỗi động tác có chút chậm lại. Lúc này hai bên sườn núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều sơn tặc nhảy từ trong hồ được làm từ trước, bắn ra vài mũi tên trước, sau đó rút đao xông lên, cướp hàng của họ, còn bắt Lâm viên ngoại đi, nói là muốn tiền chuộc.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên nghi ngờ, nói: - ]Trước mắt lại có một đoàn xe? Đoàn xe lại là đồng bọn của sơn tặc?
Chu Ban đầu lắc đầu nói: - Đại nhân người xem, hai cỗ thi thể kia, là kỵ vệ của xe ngược đường.
Diệp Tiểu Thiên nhìn một người nằm ngửa mặt lên trời, người chết có một mũi tên giữa yết hầu, hít sâu một hơi nói: - Có thể tra rõ thân phận của hắn?
Chu Ban đầu nói: - Tỹ chức đã cẩn thận điều tra qua, trên người người chết không có bất kỳ thứ gì có thể thể hiện được thân phận.
- Ngay cả "qua sở" cũng không có sao?
Diệp Tiểu Thiên vừa nhẹ nhõm, nhất thời lại lộ vẻ nghi ngờ.
Chu Ban đầu thấp giọng nói: - Đại nhân, trên đường vận chuyển này cũng không thiếu người buôn bán tự, buôn bán tự làm sao có thể xin "qua sở" . Đồng thời, có vài người đưa tiễn người thân đi thăm bạn bè, vì đi lại giữa các huyện gần bên, cửa khẩu quan phủ thiết lập lại ít, cho nên cũng rất ít xin "qua sở" .
Những người của xe đi kia cũng đánh nhau với sơn tặc mai phục hai bên đường, chém chết - được mấy tên sơn tặc, tổng cộng có tám tên kỵ sĩ, bảo vệ một chiếc xe nhẹ, bên kia có ba thi thể cũng là của bọn họ, cho nên thân phận của họ cũng khả nghi, nhưng không có liên quan gì đến bọn sơn tặc.
Diệp Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, nói: - Đem hình của mấy người chết này dán cáo thị, thông báo công khai, xem có thể có người nhận ra thân phận của họ không.
Chu Ban đầu trả lời: - Vâng. Rồi lại nói: - Nhóm sơn tặc "Nhất điều long" này, hoạt động ở mấy huyện gần đây, chẳng qua chúng rất ít có lần thu hoạch lớn như thế này. Đại nhân ngài xem, hang động hai bên sườn núi đều là đào xong trước đó, mà người đi qua trạm dịch rất khó bảo đảm có xe đi qua, vì để phòng sơn tặc mà tốc độ di chuyển rất nhanh, rất nhiều thương nhân chỉ dùng ngựa la.
- Nói như vậy tức là đoàn xe đổi diện đã làm đường bị tắc, sơn tặc mai phục hai bên đường cũng không có cách ngăn chặn họ bỏ trốn, nhiều nhất là chặn được một nửa đoàn người, thu hoạch rất ít. Cho nên sơn tặc chắc là sẽ không chọn cách này.
Diệp Tiểu Thiên cắt ngang lời y: - Những cái này có ý gì?
Chu Ban đầu nói: - Tổ chức cho rằng, lúc đám sơn tặc này theo dõi nhất định tìm hiểu rất rõ ràng, bọn chúng hiểu rất rõ thân phận của Lâm viên ngoại, hàng buôn bán, phương tiện vận chuyển thậm chí là thời gian hành trình. Cho nên, bọn chúng chắc là từng có tiếp xúc mật thiết với người trong đoàn của Lâm viên ngoại.
Diệp Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, nói: - Tuy ta chưa từng buôn bán, nhưng cũng hiểu đường ả ly hiểm rình rập, nên lúc nào ta lên đường, lúc nào ta nghỉ chân, trước đó sẽ không quyết định quá sớm và cũng không để lộ cho người khác biết. . .
Chu Ban đầu hớn hở nói: - Không sai, cho nên bọn chúng phải người đi theo dõi, chắc là trong khoảng thời gian người Lai viên ngoại ở trạm dịch hoặc rời khỏi trạm dịch, có tiếp xúc thân thiết với chúng. Tỷ chức sẽ điều tra kỹ càng người có tiếp xúc qua với họ trong khoảng thời gian này.
Lúc này Triệu Văn Viễn đã đi đến bên cạnh họ chăm chú nghe, sau khi nghe Chu Ban đầu nói xong gật đầu vui vẻ nói: - Chu Ban đầu nói rất có lý, không hổ là Lão Công Môn. Trong khoảng thời gian ở trạm dịch và khi rời khỏi trạm dịch, nếu có người nào tiếp xúc qua với họ, tất nhiên không giấu được tai mắt của người khác, có thể tìm được vài manh mối.
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: - Ngươi vừa mới nói, đoàn đối diện đi tới có tám tên kỵ sĩ, bảo vệ một cỗ xe, ở đây có tổng cộng năm người chết, còn lại ba người và người trên chiếc xe hoặc đồ vật trên đó, nếu là trốn đến phía huyện ta, bọn họ đi đâu rồi?
Chu Ban đầu nói: - Tỷ chức đang muốn nói, hướng huyện ta không có người từng thấy qua họ, trên đường đến đây cũng không thấy xác của họ.
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn về phía rừng núi hai bên theo bản năng, Chu Ban đầu nói: - Sơn tặc tấn công mạnh vào người bảo vệ Lâm viên ngoại, hộ về hầu như chết hết, may mắn còn mấy người làm thuê cùng phu xe còn sống, chỉ có ba người cùng chiếc xe của đoàn đối diện là mất tích.
Triệu Văn Viễn nói: - Đã như vậy, thì bọn họ cũng giống như Lâm viên ngoại, bị sơn tặc bắt đi.
Diệp Tiểu Thiền lắc đầu nói: - Không phải, bọn sơn tặc biết rõ chi tiết về Lâm viên ngoại, muốn bắt ông ấy là con tim, kiếm tiền chuộc. Vậy bắt cóc ba người kia làm gì? Ba tên kỵ sĩ hộ vệ có thân phận cao - quý gì, đáng để chúng bắt cóc tống tiền?
Chu Ban đầu nói: - Vậy họ là bị đuổi theo quá gấp, vội trốn lên núi.
Diệp Tiểu Thiên nhìn qua núi rừng rậm rạp suy nghĩ một lát, nói: - Hôm qua mới mưa, xe ngựa đi qua sẽ để lại dấu vết, đi men theo dấu vết tìm kiếm một chút.
Triệu Văn Viễn cuống quít ngăn cản: - Diệp Điển sử, thế thì quá nguy hiểm, nhỡ bọn sơn tặc kia chưa trốn xa, chẳng phải nguy hiểm đến tính mạng sao. Hay là chờ điều dân trang tìm kiếm trên núi đi, bốn quan cũng có thể điều lính ở dịch trạm đến đây hỗ trợ ngươi.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Không cần lo lắng, bọn chúng đã thành công, lại chiếm được một khoản tiền hàng lớn như vậy, còn bắt được con tin, không cao chạy xa bay mới lạ. Bổn quan muốn tìm những người mất tích kia, cũng không phải vì họ có thể cung cấp được thông tin hữu dụng gì, chỉ là hy vọng nếu họ còn chưa chết, có thể kịp thời cứu mạng họ. Chu Ban Đầu.
Chu Ban Đầu lập tức cúi người, lớn tiếng nói: - Có ty chức.
Diệp Tiểu Thiên duỗi tay nắm lấy một thanh đao cắm ở một bên trên xe, dùng sức đẩy hai cái, rút đao ra năm trong tay, trầm giọng phân phó: - Để một vài người ở lại hiện trường xử lý, những người khác, theo ta vào trong núi.
Hồng Bách Xuyên ngồi trong sảnh, đang thích thú thưởng thức trà, Đại Hanh vác một cái túi sách căng phồng đi đến.
Hồng Bách Xuyên vừa thấy liền nhướng mày, giả bộ nghiêm trang, không vui nói: - Đứng lại, không phải người đi đội xe sao? Sao lại về nhà nhanh như vậy. Đại Hanh a, bây giờ ngươi cũng trưởng thành rồi, làm việc cần phải có tính lâu dài, bộ dạng này của ngươi, những người khác trong đội xe sẽ thấy thế nào?
Đại Hanh vừa thấy cha liền khẩn trương, nuốt nước miếng nói: - Cha, con. . .
Hồng Bách Xuyên trách mắng: - Con muốn già mồm? Đội xe cũng là việc buôn bán của ngươi, hơn nữa là chuyện làm ăn lớn của ngươi, lợi nhuận tiệm tạp hóa bên kia lớn hơn, cũng không kịp kinh doanh tốt đội xe bên này. Đây chính là gốc rễ sống yên phận của ngươi, việc buôn bán của cha, sớm muộn gì cũng là của người, nhưng ngươi cũng phải nắm được mới tốt. Như ngươi bây giờ bữa đực bữa cái làm sao mà thành?
Đại Hanh nói: - Cha, không phải con không cố gắng buôn bán, thật sự là hôm nay không có việc gì. đội xe của chúng ta tiếp nhận chở sợi thô kia. . .
Hồng Bách Xuyên giận dữ: - [Khốn kiếp, còn học nói dối. Người nghĩ cha không biết sao? Việc buôn bán của cha bây giờ đều giao cho đội xe của người vận chuyển, ít nhất vẫn có ba đợt hàng tổng công hơn hai mươi xe chưa chuyển đi, ngươi nói không có việc? Tên tiểu tử thối ngươi, có phải ba ngày không bị đánh nên ngứa da rồi không?
Địa Hanh tức giận đứng ở bên kia, nghểnh cổ lên, trừng mắt nhìn cha hắn không nói gì.
Hồng Bách Xuyên nặng nề đặt chén trà xuống, quát: - Sao hả, không phục không cam tâm hả, lão nói người còn sai sao? Có phải người lại muốn bị đánh không?
Đại Hanh lại dùng lực nghểnh cổ lên, vẫn không nói gì, Hồng Bách Xuyên lập tức nhảy dựng lên, lại khơi lên tranh luận giữa cặp cha con oan gia.