Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 262: Phụ tử oan gia

Chương 4: Phụ tử oan gia

Hồng Bách Xuyên tắc đến mức thở hổn hển, trách cứ: - Ngươi là cái đồ vô dụng, lão tử vừa thấy người có chút tiền đồ, bây giờ lại bắt đầu làm việc không đàng hoàng rồi. Lúc nào người mới có thể để lão yên tâm một chút đây? Ngươi không có việc gì làm sao? Được, chúng ta đi, đóng xe, chúng ta đến huyện Đồng Nhân, trước tiên gặp mặt người quen cũ của ta, tiểu tử ngươi làm việc không được, vậy thì sinh cho ta một đứa cháu đi, có cháu nội rồi ta sẽ dạy bảo nó từ nhỏ, ta không trông cậy gì vào cái đồ khốn nhà ngươi.

Đại Hanh cười nói: - Cha a, người thân kia của cha bị sơn tặc "Nhất điều long" (một đầu rồng) bắt đi rồi, bây giờ sống chết chưa biết thế nào, người đi đâu tìm đây.

Hồng Bách Xuyên sợ hãi, nói: - Ngươi nói cái gì? "Nhất điều long" bắt Lâm Lộ Nghiêu, chuyện này xảy ra khi nào? Sao ta lại không biết?

Đại Hanh nói:

Lâm viên ngoại làm con tin, tin tức vừa đến, đường đi bị chặn lại, quan gia muốn khám xét rõ rồi mới lại để thương gia lên đường, vì thế đội xe của chúng ta đình công rồi.

- Đồ khốn nạn, chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm?

Đại Hanh dùng sức hất túi sách to sau lưng lên, trợn mắt một cái, đắc chí nói: - Con không phải nói với cha rồi sao? Lúc nãy người chịu để cho con nói sao? Con nói cha nha, người là cha con cũng không thể không nói lý, người nói con vừa mới vào phòng khách, liền trách mắng con không dứt, có cho con cơ hội mở miệng sao?

Hồng Bách Xuyên nói: - Ta. . .

Đại Hanh "lốp bốp" nói: - Để con nói nha, Lâm viên ngoại lần này sợ là xong đời rồi, ai cũng biết "đầu rồng" kia không phải là thứ tốt đẹp gì, lòng dạ độc ác. Nếu như Lâm viên ngoại chết, con gái bảo bối của ông ấy phải giữ đạo hiếu, mà giữ đạo hiếu thì phải đến hai ba năm, vậy sẽ cản trở việc ôm cháu của lão nhân gia người rồi, cho nên không bằng chúng ta tìm một mối hôn sự khác đi.

Hồng Bách Xuyên nói: - Ngươi. . .

Miệng lưỡi Đại Hành trơn tru: - Lúc con trai mở tiệm tạp hóa, quen biết một cô nương. Họ Trình, tên Hiểu Nhu, khuê danh Nưu Nưu, năm nay 17 tuổi, ôn nhu hiền thục, thiện lương hào phóng, xuất thân trong sạch, khéo việc nhà, con vừa thấy đã yêu nàng ấy, tin rằng cha gặp rồi cũng sẽ thích nàng, không bằng để con dẫn nàng đến thăm đề cha gặp mặt. . .

Hồng Bách Xuyên hổn hển nói: - Câm miệng.

Đại Hanh sợ run cả người, nhanh chóng ngậm miệng.

Hồng Bách Xuyên trừng mắt với Đại Hanh, thái độ như muốn ăn thịt người: - Lão không cho ngươi nói? A? Ngươi nói lão không để người nói? Lão cho người nói, ngươi liền lải nhải nói những điều này? Người cho rằng lão không biết người dùng giá cao mướn một nữ người làm? Xuất đầu lộ diện buôn bán, con gái như vậy có thể vào nhà chúng ta? A? Nếu người thực sự thích cô nương đó, đợi người cưới chính thê, nạp cô ta là thiếp là được rồi, muốn cưới cô ta làm vợ, không có cửa đâu.

Đại Hanh ương ngạnh, nói: - UKhông có cửa, con sẽ leo cửa sổ.

Hồng Bách Xuyên ngẩn người, nói: - Ngươi trèo cửa sổ gì?

Đại Hanh nói: - Con nói thật với cha, cha, con đã sớm động phòng với Ngu Ngu rồi, bây giờ Ngu Nưu đã có thai, đợi chín tháng nữa cha sẽ có cháu nội ôm rồi. Khoản nợ này. Cha nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận, việc chung thân đại sự của con, cha không cần quan tâm nữa.

- LTên tiểu tử thối nhà ngươi.

Hồng Bách Xuyên giận dữ, lão vung tay đuổi theo Đại Hanh: - Cứ tưởng ngươi không có bản lĩnh, chuyện này thì không cần người dạy, ta đánh chết đứa con bất hiểu nhà ngươi, ngươi muốn ép ta để người cưới cô ta vào cửa, đừng có път то.

La Đại Hành chạy quanh cột, còn hét lên: - Cha không đồng ý, còn sẽ bỏ nhà trốn đi.

Hồng Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, vừa đuổi theo vừa nói:

Ngươi có bản lĩnh đi, đi rồi thì đừng quay về nữa.

Đại Hanh nói: - Cha, đây là người nói nha, ai nói lời không giữ lời là con chó nhỏ.

Hồng Bách Xuyên tức giận đến nỗi lảo đảo: - Ngươi. . . ngươi cái đồ khốn nạn này. . .

La Đại Hanh bất túi sách lên, ngang nhiên nói: - Con đi như cha nói, cha nhất định nói phải giữ lời.

La Đại Hanh vừa nói vừa lui ra cửa, đi đến cửa liền vội quay người, chạy nhanh rồi biến mất như bay.

Hồng Bách Xuyên dừng bước chân, nhìn bóng lưng Đại Hanh mắng: - [Thằng ranh con này, đúng là muốn ở riêng a? Ngươi được sao? Chưa đến hai ngày liền khóc nào xin trở về cho coi.

Hồng Bách Xuyên nói xong, hai tay chậm rãi vắt sau lưng, sắc mặt trầm xuống: - Lâm viên ngoại vậy mà lại bị "đầu rồng" bắt làm con tin? "Đầu rồng" này vốn còn thấy có tác dụng, mới chưa động đến hắn, không ngờ lá gan của hắn càng ngày càng lớn như đầu rồng? Hừ, một con rắn nhỏ cũng dám xưng là rồng.

Hồng Bách Xuyên trầm mặt suy nghĩ nửa ngày, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, một gia nhân liền lách mình lướt đến bên cạnh lão. Thân hình người này cực kỳ tráng kiện, đứng trước mặt Hồng Bách Xuyên, thần thái cử chỉ tràn ngập dũng mãnh. Nếu để Đại Hanh quen nhìn thấy thái độ vâng vâng dạ dạ của y, nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Hồng Bách Xuyên nói từng câu từng chữ: - [Tra rõ tung tích của "đầu rồng" cho ta.

Một cái đầu người từ từ thò ra từ một khe đất, cẩn thận quan sát xung quanh, rồi quay đầu về lại. Khe đất này chỉ vừa một người, chắc là vì mưa nhiều khiến nước trôi qua thành khe rãnh, nay trong khắp khe rãnh mọc toàn cỏ dại, dường như lấp đầy khe, nhìn từ phía trên, nếu không để ý, sẽ cho rằng đây là một bãi cỏ thấp.

Trong khe đất, một thiếu niên đang nằm, vì mất quá nhiều máu, gương mặt gã đã hoàn toàn trắng bệch, trước ngực, có một vết máu.

Một cô nương trẻ tuổi trượt xuống, nàng thấy hơi thở yếu đuối của chàng thanh niên, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, dùng sức xé, khó khăn di chuyển cơ thể chàng thanh niên, nhanh chế quần hai vòng quanh vết thương của gã.

Nàng cởi áo ngoài ra, để lộ tay áo trong màu xanh nhạt, dường như có thể nhìn thấy áo ngực thêu hoa bên trong, đường cong tuyệt đẹp của bộ ngực sữa lộ rõ, khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ. Cảnh xuân bị lộ, nàng cũng không thèm để ý.

Cô gái này chính là Điền Diệu Văn, còn chàng trai kia là Tiểu Triệu. Tiểu Triệu cùng hai hộ vệ bảo vệ Điền Diệu Văn trốn ra ngoài, chạy thoát khỏi chiếc xe kia không xa, ba người bảo vệ Điền Diệu Văn trốn lên núi. Có người đuổi theo, họ cho rằng cây cỏ rậm rạp sẽ che lấp họ nên sẽ dễ dàng thoát khỏi bọn chúng hơn.

Những sơn tặc kia vốn cũng không phải nhất định dồn họ vào chỗ chết, mục đích chính chỉ là cướp tài sản. Những Điền Diệu Văn tuy không mang theo nhiều tiền, nhưng lại có sắc. Tướng mạo của nàng không thể đem ra so với những cô gái nông thôn vùng sơn dã kia, loại phong cách khuế tủ đoan trang xinh đẹp này, vốn khiến cho bọn thổ phỉ sơn tặc này nổi lên sắc tâm, hơn nữa hình dáng của nàng quả ôn nhu, bọn sơn tặc kia càng không cam tâm để nàng chạy thoát.

Cuối cùng, hai hộ vệ kia liều mình ngăn cản, Tiểu Triệu bảo vệ Điền Diệu Văn trốn lên núi. Bọn người đuổi theo sau khi giết chết hai hộ vệ kia lại đuổi theo lên núi, rừng rậm rạp, đã hoàn toàn để mất tung tích của họ, bọn chúng bất đắc dĩ, đành hậm hực quay

vệ.



Nhưng trong lúc chiến đấu Tiểu Triệu đã bị thương, một đường lảo đảo chạy trốn, bụng bị thương chảy máu, gã một tay cầm đao, một tay ôm bụng, đến khi tìm được chỗ này có thể ân thân, trút ra một hơi, lúc này mới ngã xuống.

Tiểu Triệu đã hôn mê, bị Điền Diệu Văn chuyển dịch cơ thể, mới chậm rãi tỉnh lại, gã mở ra đối mặt vô lực, nhìn Điền Diệu Văn, nói một cách suy yếu: - Đại tiểu thư, thuộc hạ. . . không được rồi.

- Đừng nói nhảm, có thể gắng thì gắng gượng, có thể sống thì cố sống.

Điền Diệu Văn lạnh lùng nói một câu, cơ thể khẽ động, đầu lông mày lập tức nhíu lại, hiện ra chút thống khổ. Hóa ra lúc nãy nàng bò lên sườn đất, lại trượt xuống, không phải vì cẩn thận, mà là trong lúc chạy trốn chân phải bị treo, mắt cá chân đau nhức đến tận xương, bây giờ nàng căn bản không đứng dậy nổi.

Điền Diệu Văn nắm chặt mắt cá chân, chỉ đụng nhẹ một cái, liền đau đến khó chịu được. Điền Diệu Văn thở dài, dùng giọng nhàn nhạt nói: - Ta cũng không đi được rồi, nếu như bọn chúng vẫn đuổi theo, chết chắc. Nếu như chúng ta có thể sống rời khỏi đây, Điện gia ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi. . .

Điền Diệu Văn nói xong, đảo mắt nhìn về phía Tiểu Triệu, thấy gã ngửa mặt lên trời, hai con mắt mở to như cũ, trong mắt cũng không còn ánh sáng của sự sống. Điền Diệu Văn thót tim, khẽ đẩy Tiểu Triệu, gã vẫn nằm ngửa như cũ, miệng mở ra, không nhúc nhích gì.

Điền Diệu Văn lặng yên trong chốc lát, khẽ nói: - Nếu như ta có thể còn sống rời khỏi đây, Điện gia ta sẽ đối xử tử tế với người nhà ngươi, ngươi yên tâm đi đi.

Một cỗ xe ngựa vỡ tung dừng dưới sườn núi, Chu Ban Đầu nhanh chóng quan sát một lượt, lớn tiếng nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại nhân, trong xe chắc có người ngồi, nhưng giờ không thấy tăm hơi đâu.

Mã Huy thở hồng hộc chạy tới, nói: - Đại nhân, trên sườn núi lục soát tìm thấy vài thi thể, trong đó quần áo và trang sức của hai thi thể không giống với những hộ vệ bị giết trong sơn cốc.

Diệp Tiểu Thiên vung tay lên nói: - Đi, lên trên xem một chút.

- lấy.



Triệu Văn Viễn rất không tình nguyện thở dài, đi lên sường núi theo Diệp Tiểu Thiên.

Chu Ban Đầu vừa đi đường, vừa quan sát thi thể cùng dấu vết còn sót lại trên đất, nói: - Xem ra, lúc chiếc xe kia phá vòng vây đụng vào xe chở vải thô kia rất mạnh, lúc chạy đến đây liền rời ra, cho nên ba tên hộ vệ kia liền bảo vệ người trong xe lên núi.

Trong đường lên núi, bọn sơn tặc kia vẫn đuổi theo, họ vừa chạy trốn vừa chiến đấu, cho nên trên đường mới có nhiều thi thể như vậy, thoạt nhìn, võ nghệ của mấy hộ vệ kia không tồi, lấy đông địch yếu, lại bị mai phục trước đó, vậy mà còn có sức mạnh chiến đấu như vậy. Ngài xem người này, trên lưng trúng tên, hẳn là bị thương lúc bị phục kích.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Những sơn tặc này trước đó mai phục hai bên sơn cốc, mục tiêu rõ ràng là chút tiền hàng của Lâm viên ngoại kia, vì sao lại đuổi giết không tha người ở trong xe?

Triệu Văn Viễn vuốt cằm nói: - Chắc người trong xe mang trang sức vàng ngọc, lộ ra vẻ phú quý hơn Lâm viên ngoại?

Chu Ban Đầu chen ngang:. - Đại nhân, chiếc xe kia rất xa hoa, trang trí hoa lệ tinh xảo, còn ngửi được hương thơm hồ lan, chắc là một cô gái trẻ.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Nói như vậy, chắc là vì sắc.

Diệp Tiểu Thiên vỗ tay "ba" một tiếng, đi về phía rừng xanh um tươi tốt chỉ tay, quát: - Lục soát cho ta.









Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch