Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 270: Chuyện ngoài ý muốn

Chương 12: Chuyện ngoài ý muốn



Gà gáy lần thứ ba, Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh. Hắn mặc quần áo tử tế đẩy cửa bước vào nội viện, chỉ thấy lão gia hỏa Đông Thiên kia đã tập quyền trong sân từ lúc nào, từ từ đây phải một cái, trái một cái, khoan thai thong dong.

Ngẩng đầu nhìn trời, xám đen đầy mây, ánh mặt trời buổi sáng chẳng thể lọt qua, hắn đoán chừng hôm nay sẽ có một cơn mưa nhỏ. Gần đây tình hình hạn hán đã có giảm bớt, giờ có một trận mưa cũng không phải chuyện xấu.

Hắn hoạt động một chút, người trong nhà cũng dần rời giường. Cả nhà đều lười làm điểm tâm, tới một cửa tiệm ăn cũng không tệ. Trong cửa hàng chỉ có ba cái bàn lớn, bị cả nhà chiếm hết hại.

Đại Hanh và Mao Vân Trí đều là đại hán bụng to, bữa sáng một nhà ăn thải ra mâm bát la liệt. Diệp Tiểu Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Diêu Diêu, cả nhà cười nói về nhà.

Còn hai tên háu ăn Phúc Oa Nhi và Đại Cá Tư chưa ăn gì, hơn nữa, để cho con quái vật không lồ như Đại Cá Tư cả ngày phải ngồi chồm hổm trong căn nhà nhỏ cũng thật cho nên khi mọi người về, Diệp Tiểu Thiên bèn đưa cả hai đứa lên núi, chúng không ở trong nhà, cả nhà cũng không cần phải lo lắng cả ngày vì ba bữa ăn của chúng nữa.

Tiệm tạp hóa Đại Hanh vẫn hoạt động bình thường, hãng xe ngựa cũng có nhiều việc phải làm, nhưng mặt trời chưa lên cao, tiệm tạp hóa vẫn chưa mở cửa, xe ngựa phải đến xế chiều mới có chuyến, cho nên gã cũng theo Diệp Tiểu Thiên về nhà. Cả đoàn người về đến nhà, Thái Dương muội muội đã dẫn theo hai dũng sĩ Sinh Miếu khôi ngô tới cửa.

Nàng mặc một bộ áo vải hoa bằng sáp và quần bằng vải lọc mới tinh, trên cổ đeo vòng Sinh Miêu sáng lấp lánh, tai đeo khuyên vòng to, đẹp một cách đầy hoang dã, nhưng rõ ràng đã được chải chuốt.

Diệp Tiểu Thiên chăm chú nhìn nàng, đôi mắt to như hai quả nho đen lập tức xấu hổ cụp _xuống, coi như không thấy tầng sương mờ trên mặt nước. Vừa thấy hắn, nàng lắp bắp, hai

má hồng lên: - Đại. . . đại ca. . .

Hắn bất đắc dĩ: - Gọi Tiểu Thiên ca đi, vậy quen hơn. Vân Phi đã đi rồi phải không ?

- Vâng

Thái Dương muội muội vui mừng hoan hỉ gật đầu: - Ta cho y chọn hai trăm tám mươi người, trước đó không dám nói là ý của Tôn. . . là đại. . . là Tiểu Thiên ca, nếu không mọi người có phải đánh nhau bể đầu cũng phải tranh đi, sẽ khó sắp xếp hơn. Dù sao trong số bọn họ có ai nhanh nhẹn về cơ bản ta cũng vẫn nắm rõ.

Diệp Tiểu Thiên hớn hở: - Vậy cũng tốt. Vào núi, những người bọn họ sẽ như Giao Long về biển, nếu ngay cả bọn họ cũng không tìm được sào huyệt của Nhất Điều Long thì ta nghĩ chắc sẽ không ai có được bản lĩnh này rồi.

- Đúng.

Nàng gật đầu, cười tươi như hoa: - Tiểu Thiên ca, ta tới, một là để báo với người chuyện này, hai là, ta. . . ta muốn rời đi.

Hắn khẽ giật mình vội hỏi lại: - Sao? Trên núi có việc gì sao?

Nàng hơi ngại ngùng: - Không có. . . không có việc gì. Chỉ là ta muốn về thăm sư phụ, lão nhân gia người cũng lớn tuổi rồi. . .

- A, Cách Thái Lão trưởng lão phải không? Đúng là. . . nên đi, ngươi đi đi, dù sao chuyện xây nhà cũng có các sư phụ thủ công hướng dẫn, người người mang đến cũng đều biết quy củ.

- A, người ta. . . người ta nhất định sẽ đi nhanh về nhanh.

Nàng vẫn hoan hoan hỉ hỉ cúi người vái chào hắn: - Vậy. . . Tiểu Thiên ca, ta đi đây. Không chờ hắn nói gì nữa, nàng đã dẫn hai dũng sĩ Sinh Miêu quay lưng đi, đội bắp chân thanh tủ thấp thoáng dưới tà váy màu lúa mì nhẹ nhàng di chuyển như con nai.

Hắn bồn chồn nhìn theo bóng nhưng nàng, lẩm bẩm: - Sao mà vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ về núi tìm chồng sao? Hắn không hề biết, vì một câu "gọi Tiểu Thiên ca" kia của hắn, nữ nhi người ta cảm thấy mối quan hệ đã gần lại rất nhiều, nên mới vui vẻ như vậy.

Hắn thuận miệng nói đùa một câu, không phát hiện nàng có gì bất thường. Dù sao nha đầu kia gần đây vẫn hấp tấp như vậy. Nhớ lại Hoa Vân Phi đã dẫn người vào núi, hắn lại cảm thấy vui vẻ hơn, lại bất chợt nghĩ đến vị Điền cô nương hôm qua mới cứu về kia.

Hôm qua hắn còn chưa kịp hỏi thăm Điền cô nương về kiếp nạn nàng vừa trải qua. Lúc ấy Lâm viên ngoại một mực theo đúng quy củ ôm đầu ngồi xổm, tới tận khi đám lục lâm đạo tặc kia cướp sạch rồi bỏ đi mới dám ngẩng lên. Điền cô nương bị đuổi giết đã lâu, có lẽ có thể biết được tình hình chính xác hơn. Nghĩ vậy, hắn bèn quay đầu gọi: - Lão Mao. . . Ở, người đâu?

Mao Vấn Trí nhố đầu ra từ cửa sau, cần cẩn thận thận nhìn quanh một chút mới hỏi: - Hung nữ kia đã đi chưa?

Diệp Tiểu Thiên phì cười: - Ngươi làm gì mà sợ nàng đến thế? Yên tâm đi, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, Thái Dương muội muội sẽ không hạ thêm độc cho ngươi đâu.

Y lò dò từ sau cửa bước ra, ngượng ngùng nói: - Ta vừa thấy nàng lập tức sợ run ngay, giống như trong bụng vẫn còn trùng đang bò bò ấy, vẫn là cách xa nàng một chút thì hơn.

Hắn lắc đầu: - Ta tới quý phủ của Vương Chủ bộ bái phỏng, lát nữa phải tới tiệm tạp hóa của Đại Hanh. Đông lão tiên sinh chỉ chăm chú nghiên cứu cô thuật, người coi chừng Diêu Diêu một chút.

Diêu Diêu không phục: - Tiểu Thiên ca ca, người ta không còn là trẻ con nữa, không tin ca nhìn thử xem!

Hắn xoa xoa đầu con bé, cười nói: - Đúng rồi, muội không cần phải trông nữa, vậy trông Mao thúc thúc giúp Tiểu Thiên ca ca nhé. Người này không biết chuyện.

Con bé cười rạng rỡ: - Tiểu Thiên ca ca yên tâm, nhất định muội sẽ trông thúc ấy thật tốt.

Mao Vấn Trí á khẩu.

Diệp Tiểu Thiên đi không lâu, một phụ nhân trẻ tuổi rẽ vào con hẻm nhỏ, hỏi thăm một vị lão nhân trong hẻm, rồi lén lút đi về phía ngôi nhà của hắn, nhè nhẹ gõ cửa.

Có lẽ nàng gõ cửa quá nhỏ, nên phải gõ nhiều lần Mao Vấn Trí mới nghe thấy, chạy tới mở cửa, thấy một tiểu phụ nhân chừng hai mươi tuổi, mặc một thân đồ trắng, bộ váy ngắn khoe thân hình tươi nõn, như một cây cải thìa mới được rửa bằng nước giếng ngọt.

Sắc mặt Mao Vân Trí trở nên dễ coi hơn, hỏi người đến: - Cô tìm ai?

Tuy y đã cố hết sức đề giọng xuống, nhưng vóc dáng cao lớn, giọng nói ồ ồ nhìn vẫn rất hung hãn, phụ nhân kia bị dọa sợ lùi lại một chút, run run nhỏ giọng hỏi: - Xin hỏi. . . xin hỏi, đây là nhà của Diệp Điện sử sao?

- A, đúng vậy. Người tìm đại ca ta sao? Hắn không có nhà.

Khuôn mặt thiếu phụ nọ lập tức đầy lo lắng, vội hỏi: - Sao? Diệp Điển sự không có nhà? Ta. . . ta vừa từ Huyện nha tới. Ta có việc gấp. . . Tiểu phụ nhân vừa nói vừa rơi nước mắt, ánh nhìn đã lạc đi.

Mao Vấn Trí nhìn hung hãn vậy nhưng lại không thể chống đỡ nổi nước mắt nữ nhân, thấy nàng khóc, y sợ cuống cả tay chân: - Đừng đùng đùng, người đừng khóc. Ngươi nói xem, người đứng đầy khóc, người không biết còn tưởng ta đã làm gì ngươi. Người có việc gì thì nói đi. . .

Tiểu phụ nhân kia ngượng ngùng đáp: - Ta đi ra ngoài cũng không dễ, người trong nhà sẽ phát hiện rất nhanh. Nếu hôm nay không gặp được Diệp đại nhân, sợ là không có cơ hội nữa. . .

Mao Vấn Trí toát mồ hôi trán: - Được rồi, cô đừng khóc nữa. Đại ca ta đến nhà Vương Chủ bộ, ngươi tới đó tìm nhất định có thể thấy. Người đứng đầy khóc lóc không phải càng hỏng việc sao? Hay là. . . ta đi cùng ngươi?

Tại quý phủ Vương Chủ bộ. Nghe nói Diệp Tiểu Thiên đã đến, Vương Chi bộ tự mình ra đón, đưa vào tận trong phủ.

Diệp Tiểu Thiên hỏi: - Cháu gái ngày đã khỏe chưa?

- Khỏe khoe khỏe, nhờ có Diệp đại nhân cứu giúp, đứa cháu ngoại kia của ta hôm qua chỉ bị sợ hãi một chút thôi, giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

- Vậy là tốt rồi. Cô nương ấy hẳn là xuất thân đại hộ phải không? Ta thấy đoàn nàng đi đường không hề nhỏ.

- Đúng vậy, thế muội của ta gả cho một vị Tham nghị, có điều đã trí sĩ rồi. A, mời đi bên này.

Hai người vừa nói vừa rẽ vào một khu vườn nhỏ, trong vườn tùng tùng cúc cúc nở rộ, mùi hương thoang thoảng mà sâu kín len lỏi vào tận trong lòng. Trong bụi hoa có một tòa tiểu đình ngũ giác, Điền Diệu Văn thấy bọn họ đi tới bèn khoan thai từ trong đình bước ra đón, dịu dàng thi lễ vạn phúc với Diệp Tiểu Thiên, giọng nàng thành thót như nước chảy: - Xin chào Diệp đại nhân.

Vừa thấy nàng, dưới sườn Diệp Tiểu Thiên lại hơi đau. Sáng nay hắn đã xem kỹ, dưới sườn bầm đen một vùng, nha đầu này ra tay thực sự là không chút lưu tình. Điền Diệu Văn thấy hắn cũng cảm thấy mông ngứa ngáy, chỗ ấy thịt dày, cho dù hắn có bóp mạnh hết sức cũng không đau mấy, nhưng. . .

Nàng da mịn thịt mềm, bị hắn chà đạp, tới tận nửa đêm hai mông vẫn còn hơi tê tê, sáng sớm đã tắm rửa một hồi, tinh thần sảng khoái đã dễ chịu hơn nhiều, lúc này vừa thấy hắn, không biết có phải vì tâm lý không, dưới mông lại cảm thấy tê đi.

Nhớ lại hôm qua bị hắn phi lễ, nàng càng thêm tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, không thể nào nhìn ra nổi hôm qua hai người đã có một phen giao phong như vậy.

Thấy nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Tiểu Thiên khá bất ngờ. Hắn còn tưởng hai người vừa thấy nhau, nàng sẽ tìm lúc Vương Chi bộ không chú ý mà lườm mình một cái, hoặc nói một hai câu ngoa ngoặt, ai ngờ nàng lại giống như hoàn toàn quên hết chuyện hôm qua.

"Nha đầu này, lòng dạ thâm sâu. . ."

Ba người vào trong định an tọa, hai nha hoàn dâng lên ba chén trà thơm cùng một ít hoa quả tươi. Lời qua hỏi lại vài câu, Diệp Tiểu Thiên liền chuyển sang việc chính. Điền Diệu Văn không hề giấu diếm chút nào, bởi vì nàng cũng không biết nhiều, nói cả cho hắn cũng không sao, nhưng còn những phỏng đoán của mình, nàng không nói nửa lời.

Thứ nhất, với thân phận hiện giờ của mình, nàng không nên có những suy luận này. Thứ hai, nếu quả thực việc này do Bá Châu Dương gia bày ra thì đương nhiên Dương gia đã phát động công kích toàn diện với Điền gia, ít nhất là đã có phương pháp chuẩn bị đối phó nếu đánh lén thất bại, Điện gia phản công. Với tình hình này, nàng nên làm như không phát hiện

ưu của Dương gia, ân nhân phòng bị, mới mong đoạt lấy được một ít chủ động, cho nên nàng tuyệt không để lộ ra những suy nghĩ của mình với ai.

Diệp Tiểu Thiên không thăm dò được chút gì có giá trị từ Điền Diệu Văn, có điều, hắn đến đây với hy vọng vạn nhất, nên cũng không thất vọng. Hy vọng thực sự hắn ký thác vào Hoa Vân Phi suất linh hai trăm tám mươi dũng sĩ Sinh Miêu kia.

Tán gẫu vài câu với Vương Chủ bộ, Diệp Tiểu Thiên bèn đứng đầy cáo từ. Hắn là đại Lân nhân cứu Điền Diệu Văn về, cậu cháu Vương Chủ bộ một mực ân cần tiến hắn tới tận cửa phủ. Diệp Tiểu Thiến bước qua cánh cửa, quay lại chắp tay chào: - Chú bộ đại nhân xin dừng bước, Điền tiểu thư xin dừng bước, Diệp mỗ cáo từ.

Vương Chi bộ cao giọng cười lớn, cũng chắp tay chào: - Diệp Điền sử, lão phu không tiến xa nữa.

Vương Chi bộ vừa dứt lời, đột nhiên từ bên hông tường, một tiểu phụ nhân yếu nhược lao ra, té nhào dưới chân Diệp Tiểu Thiên, ôm lấy đùi hắn gào khóc: - Diệp Điển sử, ngài khiến cho ta tìm khổ quá. . .

Hắn hoảng sợ: - Chuyện gì thế này?

Điền Diệu Văn khinh bỉ ra mặt: - Cái đồ háo sắc này, không biết vô sỉ thông đồng với nữ nhân nơi nào để người ta phải tìm đến tận đây.





Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch