Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 269: Quyết ệt lần nữa

Chương 11: Quyết ệt lần nữa



Đại Hành đi đến trước cửa phòng khách, thấy trong đó vẫn còn sáng đèn liền thò đầu liếc một cái, đúng lúc gặp phải ánh mắt của phụ thân. Hồng Bách Xuyên đang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khách lườm gã.

Đại Hanh ngượng ngùng cười cười, thè lưỡi rụt đầu lại, định nhẹ nhàng rút về phòng. Giống như hồi nhỏ, mỗi lần ham chơi về muộn bị cha bắt được, đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng, vội vàng quay người trở lại phòng khách.

Hồng Bách Xuyên thấy con trai thò đầu vào phòng khách, sau đó lại thậm thụt rời đi, bất giác giật mình, lại theo đó mà cảm thấy buồn cười: - Đứa bé này, rốt cục vẫn là một đứa trẻ. Nhưng ngay sau đó lại thấy La Đại Hành đi vào, bộ dạng hiên ngang như một nghĩa sĩ bước lên pháp trường, Hồng Bách Xuyên vội vàng thu lại nụ cười, tiếp tục trừng mắt lên.

Hồng Bách Xuyên sầm mặt nói: - Trở về rồi, không phải là muốn bỏ nhà đi sao? Lớn như vậy rồi, không học được cái gì, học được cách đùa giỡn lão tử. Nếu người đã đi rồi thì còn trở về làm gì?

La Đại Hanh không để ý đến lời châm chọc của cha, sải bước đi tới, kéo một chiếc ghế đến trước mặt cha, đặt mông xuống, hai tay để lên đầu gối, bình tĩnh nói: - Cha, con muốn nói chuyện nghiêm túc với cha.

Hồng Bách Xuyên sững sờ, hơi ngạc nhiên nhìn con trai, y chưa bao giờ thấy thái độ như thế của nó, cảm thấy rất mới lạ: - Nói chuyện, người muốn nói gì với ta?

La Đại Hành nói: - Nói chuyện vợ của con.

- Dò?



- Cha, mệnh cha mẹ, lời bà mối, điều này không sai. Nhưng làm cha mẹ tại sao lại phải làm như vậy? Còn không phải là vì tốt cho con cái sao. Hy vọng nó có thể bình an, vui vẻ cả một đời. Cha thương con, trong lòng con hiểu rõ.

Hồng Bách Xuyên nghe được những lời này vô cùng cảm động, sắc mặt cũng giãn ra: "Con trai cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu hiểu chuyện rồi" .

Hồng Bách Xuyên nói: - Con hiểu là tốt. Ta ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, bàn về nhân sinh từng trải, con làm sao mà bằng ta được? Cha giúp con tìm vợ, cũng là vì tính toán cả đời cho con. Thường nói, nhà có hiện thê, thì không sợ tai họa bất ngờ. Cha đã già rồi, còn có thể quản thúc con được mấy năm nữa? Gia nghiệp này sớm muộn cũng sẽ giao cho con, con nhanh chóng cưới được một người vợ tốt, ta cũng chỉ cần lo ôm cháu được rồi. . .

La Đại Hanh nói: - Cha, con còn chưa nói xong.

- Hå?

La Đại Hanh nói: - ũ Ý tốt thì ý tốt, nhưng ý tốt cũng sẽ biến thành chuyện xấu đó. Cha, người xem, tiểu thư Lâm gia đó, con còn chưa biết mặt, sao biết được có phải là hiền thê hay không?

Hồng Bách Xuyên nói: - Cha đã nghe ngóng kỹ rồi, tiểu thư Lâm gia hiền thục ôn nhu, có tri thức lại lễ phép, cái đó có thể giả sao? Hơn nữa, Lâm viên ngoại sao có thể dạy nên một khuê nữ ngang ngược, bá đạo, không hiểu lễ nghi được chứ? Lần này không phải cha sẽ mang con đi gặp sao, con vừa gặp nhất định sẽ thích.

La Đại Hanh nói: - Cha, lời đồn làm sao mà tin được. Con là con của cha, cha nói xem, chúng ta có điểm nào giống nhau không?

Lông mày Hồng Bách Xuyên nhíu chặt lại, khó chịu. Lời này sao lại chói tai vậy chứ, con của ta không giống ta. Cái này là sao?

La Đại Hanh tiếp tục nói: - Hơn nữa, cho dù cô ấy có thực sự như vậy đi nữa, nhất định con cũng sẽ thích sao? Cô ấy nhất định thích con sao? Điều này rất khó nói. Hơn nữa, cho dù con thực sự thích cô ấy, nhưng con có người mình thích rồi, tại sao con lại bỏ đi người mình thích để đi thích một người khác chứ?

Hồng Bách Xuyên bị lời của con trai làm cho choáng váng, lão vuốt râu nói: - Chuyện này. . . con trai. . .

Đại Hanh nói: - Nữu Niệu quả thực là xuất thân bình thường, nhưng thế thì sao chứ? Con nhà gia thế chưa chắc là vợ hiền mẹ đảm. Các đời Hoàng hậu đại Minh ta đều xuất thân bình thường, mẫu nghi thiên hạ, làm chủ lực cung không phải vẫn làm rất tốt sao?

Hồng Bách Xuyên cả giận nói: - Nói đi nói lại, người muốn thuyết phục lão phu, đồng ý cho ngươi lấy cô nương tên Nữu Nữu kia đúng không?

La Đại Hanh nói: - Không sai, cha, con đã rất cố gắng để nói với cha, con dâu cưới về là vợ của con, cha hãy để cho con lấy người mình thích đi? Lâm gia có tiền, nhưng nhà chúng ta cũng không thiếu, chẳng lẽ cha muốn của cải của Lâm gia nên mới bảo con lấy con gái nhà đó?

Hồng Bách Xuyên vỗ bàn, tức giận nói: - Một phen nhọc lòng của ta, lại bị người xem thành chuyện long lang dạ sói. Ta nói cho ngươi biết, cho dù người có hét long gào hổ, ta cũng không đồng ý cho người lấy con bé Nữu Nữu đó, con gái mà suốt ngày xuất đầu lộ diện ra đường thì có gì tốt, sao có thể gả vào nhà chúng ta. Ta thấy là cô ta tham tiền nhà chúng ta, mới dùng thủ đoạn mê hoặc ngươi. . . . còn người thì là đô ngu ngốc, bị người ta lừa mà không biết.

Đại Hanh không có bàn để đập, đành vỗ mạnh vào đùi, nói: - Cha, hôm nay con cũng nói cho cha biết, nếu con lấy vợ nhất định phải là Nữu Naữu. Nếu người thích cô nương nhà Lâm gia thì cha tự lấy đi.

Hồng Bách Xuyên tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, nhảy dựng lên, quát: - Ngươi nói cái khốn kiếp gì?

Đại Hanh cũng nhảy dựng lên, nói: - Con nói sai sao? Cha nghĩ xem, vợ con lấy về là ngủ với cha hay ngủ với con? Nếu ngủ với con, thì sao lại phải lấy người cha nhìn trúng?

Hồng Bách Xuyên tím mặt, chỉ vào nhi tử, há miệng run run nói: - Ngươi . . . ngươi, nghiệp chướng, lão phu sao lại sinh ra một tên khốn kiếp, ngươi cút ngay cho ta, cút càng xa càng tốt, vùnh viên đăng trở về, lão phu. . . lão phu bị người làm cho tức chết rồi.

-



Cha vì tiểu thư nhà họ Lâm kia mà đuổi con đi.

Đại Hanh cực kỳ đau đớn, nước mắt đầm đìa: - D Chỉ vì muốn cô nương Lâm gia kia vào cửa mà cha muốn đuổi con đi. Con đi, con đi, dù sao có cũng không muốn lấy cô ấy, muốn lấy cha tự đi mà lấy.

Hồng Bách Xuyên tức giận đến mức nắm chặt chén trà định ném vào mặt Đại Hanh, nhưng khi giơ lên, cổ tay lại đột nhiên ngừng lại, "choáng" một tiếng chén trà vỡ tan dưới mặt đất, hét lớn: - Ngươi cút đi cho ta.

- Con đi, con lập tức đi ngay, cha có bản lĩnh thì sinh một đứa con trai khác đi, đừng gọi con trở về.

Đại Hanh nổi giận, đùng đùng xoay người rời đi, Hồng Bách Xuyên bị con trai làm cho tức giận đến nỗi hoa mắt chóng mặt, hổn hển ngồi lại trên ghế. Bỗng nhiên, thấy L Hanh quay người đi vào đại sảnh, Hồng Bách Xuyên kinh ngạc trợn mắt nhìn, nhưng gã cũng không thèm nhìn cha một cái, đi thẳng đến bên cạnh lấy cái đèn trên bàn. . .

Diệp Tiểu Thiên đang nói chuyện với Mao Vấn Trí trong phòng khách, Đông Thiên vừa nằm xuống lại nghe thấy tiếng động, khoác áo đứng dậy, thấy Diệp Tiểu Thiên đang luyện cái mà hắn luôn miệng thề thốt là có thời gian sẽ học - Cổ thuật. Thời gian gần đây, Diệp Tiểu Thiên thực sự rất bận, nếu không hắn vẫn muốn học cái môn công phu thần kỳ này.

Nhưng quả thực hắn có rất ít thời gian, khó có thể học cùng với Đông Thiên. Khi Đông Thiên tu luyện Cổ thuật, vì để hắn khi nào có thời gian là có thể luyện Cổ thuật, lão luôn chuẩn bị đầy đủ độc trùng để luyện Cổ Chết hết lại đi bắt lại, cứ nhiều lần như vậy, thực sự rất vất vả.

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy thẹn trong lòng, thề thốt trấn an, nói là khi nào giải quyết vụ án Long Lăng Vân này xong, có thời gian rảnh, nhất định sẽ theo lão luyện tập chăm chỉ Cổ thuật. Ba người nói một hồi, Đông Thiên và Mao Vấn Trí trở về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Tiểu Thiên dùng nước nóng ngâm chân, sự mệt mỏi của cả ngày bận rộn phút chốc tan biết, những cơn buồn ngủ lại xông đến. Hắn xỏ chân vào dép, rón rén đến động phòng, thấy đèn dầu trên bàn vẫn còn sáng đèn, rèm trên giường cũng không buông xuống, Diêu Diêu nằm bên cạnh như cái cung, lông mi sụp xuống, ngủ rất yên tĩnh.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu cười cười, tiểu nha đầu này luôn nhớ kỹ những gì Thủy Vũ nói với nó, cái gì mà nữ nhân phải ngủ bên ngoài, tránh lật đi lật lại trên người nam nhân. Cô bé này là kiểu nữ nhân gì chứ.

Cho dù Diêu Diêu ngủ rất say, nhưng Diệp Tiểu Thiên vẫn lo nàng lật người sẽ rơi xuống giường. Hắn cởi áo khoác, đến cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tay lên người Tiêu Diêu, cần thận đây nó vào sâu hơn, nhưng mặc dù động tác của hắn rất nhẹ vẫn đánh thức nó

dậy.



Diêu Diêu mở mắt, thấy hắn liền cười ngọt ngào: - Tiểu Thiên ca ca, huynh trở về rồi. Rất tự nhiên giang tay ôm lấy cổ hắn.

Diệp Tiểu Thiên đẩy Diêu Diêu vào giữa giường, nói: - DỪ, ca ca đã trở về, nhanh ngủ đi, muộn rồi.

Diêu Diêu ngáp một cái, ngồi dậy: - Diêu Diêu lấy nước rửa chân cho ca ca.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ca ca đã tắm rồi, nhanh nằm xuống ngủ đi, ca ca cũng đi ngủ đây.

Diêu Diêu đáp một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng đôi mắt to tròn vẫn chưa khép lại, mà nhìn Diệp Tiểu Thiên, đợi hắn lên giường nghỉ ngơi.

Diệp Tiểu Thiên "phù" một cái, thổi tắt ngọn đèn, vừa mới sờ về phía đầu giường, liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Diệp Tiểu Thiên chau mày, thầm nghĩ "muộn thế này rồi còn có ai đến? Không phải là Hoa Tri huyện lại nghĩ ra chủ ý gì chứ? Cái tên Huyện lệnh rùa đen này toàn nghĩ gì là làm đấy" .

Diệp Tiểu Thiên vừa đoán thầm, vừa sờ soạng ra ngoài.

Diêu Diêu trên giường nói: - Tiểu Thiên ca, thắp đèn đi.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Muội nhanh nằm đi, ta ngó xem là ai, tôi không có đèn thì đừng có đi lung tung.

Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa sờ soạng đi ra ngoài, hắn sớm đã quen thuộc với gian phòng nhỏ bé này rồi. Nhưng hắn lại quên, chậu nước vừa nãy rửa chân vẫn chưa đủ, còn đặt bên ngoài, tất cả những đồ trong nhà không thích hợp để dùng đều là La Đại Hanh mua, chỗ trống rất ít, Diệp Tiểu Thiên lại dẫm lên mép chậu nước, làm nó lật ra, nước đổ đầy lên chân.

Lúc này, ngoài cửa vẫn có tiếng người gõ cửa, giọng La Đại Hanh truyền đến: - Đại ca, mở cửa, mở cửa. . . .

Diệp Tiểu Thiên ảo não: "Là Đại Hành, tiểu tử này không phải về nhà ngủ rồi sao, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì" .

Lúc này, Đông Thiên ở tây phòng cũng nghe thấy tiếng động, cao giọng hỏi, Diệp Tiểu Thiên

nói:



- Là Đại Hành, lão Đông nhìn không rõ thì đừng đứng lên, ta sẽ đi mở cửa.

Diệp Tiểu Thiên sờ soạng mở cửa phòng, ánh trăng chiếu trên sân giúp hắn nhìn được hành lang, Diệp Tiểu Thiên chân ướt chân ráo đi đến cửa, tháo then mở ra. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, chỉ thấy một khuôn mặt mập mạp lượn lờ trong không trung, dọa hắn hét lên một tiếng, suýt chút nữa dùng then cửa đập.

La Đai Hanh bị tiếng kêu của hắn dọa nhảy dựng lên, suýt chút nữa làm rơi ngọn đèn trên tay, La Đại Hanh vội nói: - Đại ca, là ta, huynh sợ cái gì.

Diệp Tiểu Thiên nhìn kỹ lại, mới thấy chiếc đèn bàn trên tay La Đại Hành, chụp đèn tròn tỏa ra quầng sáng trong đêm tối giống như một quả cầu phát ra ánh sáng, hắt lên cằm y, mà La Đại Hanh lại mặc quần áo đen, cộng với bóng đêm bao phủ, kết quả, chỉ nhìn thấy gương mặt to của gã bị ánh sáng hắt lên thành một cái đầu quỷ dị lơ lửng trong không không trung.

Diệp Tiểu Thiên tức giận: - Sao người lại có cái kiểu nhìn như quỷ quái chứ, canh ba nửa đêm đến đây làm gì?

La Đại Hanh thở dài, bị thương giải thích: - Đại ca, ta hiện tại đã không thân không thích, chỉ có thể dựa vào huynh, nếu huynh không chứa chấp ta, thì thiên hạ tuy lớn cũng không có chỗ cho ta dung thân.

Diệp Tiểu Thiên: - . . . .





Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch