Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 272: Thăm thẳm rừng sâu

Chương 14: Thăm thẳm rừng sâu

- Nữ tụng sư? (thầy kiện)

Nghe Điền Diệu Văn bàn ý định của mình, sắc mặt Diệp Tiểu Thiên và Diệp tiểu nương tử đều là độc nhất vô nhị, đều vừa kinh ngạc vừa cổ quái

Vương Chủ bộ nghệt mặt ra, có vẻ không vui: - Nếu con muốn giúp nàng, thì cùng lắm để cữu cữu ra mặt hòa giải giúp nàng, chắc Huyện tôn đại nhân vẫn sẽ nể mặt ta một chút. Con tiểu thư khuê các, cần gì phải xuất đầu lộ diện.

Điều Diệu Văn vẫn thản nhiên coi như không có gì, cười cười đáp lại: - Cữu cữu, người ta ở không nên buồn quá mà. Con cũng hiểu được một chút luật pháp, xem

Diệp gia nương tử cũng quả đáng thương, bèn ra mặt vì nàng, đây cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, không có quan hệ gì lớn.

- Đời tụng sự đều là xếp đặt điều khiển thị phi, đổi trắng thay đen, dùng lời đỡ việc, ngư ông đắc lợi, thanh danh cực kém, một vị tiểu thư khuê các như con. . .

Điền Diệu Văn như cười như không đáp lại: - Nếu con lấy nghề tụng sư làm nghiệp cũng khó tránh khỏi phải ôm lấy cái thanh danh như vậy. Nhưng hôm nay, người ta không lấy một xu, chỉ trượng nghĩa ra mặt vì Diệp gia nương tử, từ nay về sau không liên quan gì đến việc tố tụng nữa, sao có thể bại phổi thanh danh cho được? Không chừng còn trở thành một đoạn giai thoại.

Dứt lời, nàng mỉm cười ngước đôi mắt đẹp nhìn Vương Chủ bộ đầy tội nghiệp. Phong tình này quả thực điên đảo chúng sinh, Vương Chi bộ cũng mềm lòng, không nói gì nữa. Sở gĩ lão phản đối cũng vì lão hiểu rất rõ ý định của nàng, nhưng hiển nhiên nàng cũng nhìn ra được ý định của lão, không nói thêm lời nào nữa.

Hôm đó Điền Diệu Văn thuận miệng nhận mình là cháu gái của y, đương nhiên là vì hôm đó Tạ Truyện Phong đã quay lại bảo tin với nàng rằng Vương Chi bộ đã tiếp nhận lễ vật của nàng. Mà việc gia nhập vào Vương Chi bộ lại là một giao dịch bí mật, mặc dù bên ngoài cũng có suy đoán nhưng không có cách nào xác định được.

Thế nhưng hôm nay đứa cháu gái của lão lại muốn đi làm thầy kiện cho người ta, đến Huyện nha, ra công đường, đã quyết định đánh Huyện thái gia. Đây là lập trường của người thế nào đây?

Mà việc có một nữ tụng sự xuất hiện ở Quý Châu đương nhiên cũng gây nên chấn động Thân phận thực sự của Điền Diệu Văn thế nào, chỉ cần người có tâm cẩn thận thăm dò một chút nhất định có thể tra rõ. Đến lúc đó, có ai không biết Vương Chi bộ lão đã đầu phục Điền gia?

Triều đình sẽ biết, các vị đại thể ty của Quý Châu cũng biết, đến lúc đó lão sẽ hoàn toàn bị đóng cái ấn Điện gia, từ nay về sau chỉ có thể hoàn toàn đứng dưới cờ của Điền gia.

Với tư cách là tay chân của Điền gia, từ khi nhậm chức, Từ Bá Di biểu hiện rất không tốt, đương nhiên nàng có thể vứt bỏ quân cờ vô dụng này, nhưng nếu làm vậy cũng có nghĩa đã từ bỏ ý định vươn cánh tay đến huyện Hồ đến phân nửa, cho dù có Tạ Truyện Phong nhưng cũng không cách nào nhúng tay vào quan phủ, như vậy, ăn cơ sẽ không được sâu và chặt chẽ.

Nếu bây giờ Virợng Chủ bộ bị đẩy về phía Điện gia một cách công khai sẽ thể hiện rõ ràng cho các đại thể ty và triều đình thấy "Ta là người của Điền gia" thì lão sẽ không có đường lui nữa, phải toàn lực cố gắng vì Điện gia, như vậy, còn có thêm một chút cơ hội, không có Từ Bá Di, Điện gia vẫn có thể đứng vững.

Lúc này Diệp Tiểu Thiên còn không rõ thân phận thực sự của Điền Diệu Văn, chỉ cho rằng nàng và Diệp gia tiểu nương tử đều là nữ nhân nên thông cảm. Người tiếp xúc biết rõ thân phận của Điện Diệu Văn cũng chỉ nhướn mày.

Có sao chứ? Trong cái huyện nhỏ này có bao nhiêu yêu tinh tập trung tác quái cũng có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn chỉ muốn làm quan cho tốt, lấy một thế tử vừa lòng đẹp ý, sinh con dưỡng cái, làm rạng rỡ tổ tông. Hắn chẳng muốn dính vào rắc rối, cho dù là bên phía triều đình hay thổ ti, chỉ cần không đến tìm hắn gây phiền phức là được. Đoàn người đi vào của huyện nha, Diệp Thiến lén quay đầu lại nhìn, Điền Diệu Văn cười cổ vũ nàng: - Đi thôi. Ai đánh trống là nguyên cáo, phải thẳng thắn hùng tráng, phải lớn mật hơn một chút.

Nàng nghĩ lại, sau lưng còn có hai vị quan viên Chủ bộ và Điền sử bổn huyện làm chỗ dựa, lập tức trở nên dùng cảm hơn, cất bước tiến lên muốn đánh trống.

- Tiểu tiện nhận nhà người quả thực đã đến Huyện nha.

Một nam nhân trung niên với hàm ria chuột từ góc tường vụt nhảy ra, nổi giận đùng đùng bước về phía Diệp Thiến. Nàng vừa cầm dùi trống, thấy người này giật mình kinh hãi đánh rơi cả dùi trống, khiếp đảm kêu lên: - Công công!

Lúc này, lại có một người ria chuột ảo lam nữa chừng hai mươi tuổi từ đằng sau xốc tới, mặt gây má hóp, khuôn mặt cười cợt hả hê. Nam nhân trung niên kia phẫn nộ quát lên: - Đem tiểu tiệu nhân bại hoại nề nếp gia phong này về cho ta!

Người trẻ tuổi áo lam lập tức xộc tới, đưa tay muốn tóm lấy cổ tay Diệp Thiến.

- Chát!

Một chiếc quạt trúc đập lên tay áo gã, gã phẫn nộ ngẩng đầu. Trước mặt là một vị công tử áo tắng, mái tóc đen như nhuộm mực được búi gọn không rối sợi nào, vấn một chiếc khăn dài nhỏ, mặt như thoa phấn, môi như thoa son, một đôi mắt tròn to trong vắt như nước hồ thu, những nét cằm thanh tú để lộ ra vài phần dịu dàng.

Mặc dù trang phục của người này là của đàn ông, nhưng ngũ quan lại giống nữ tử. Người áo lam bị mỹ mạo của nàng khiến cho ngẩn ngơ, lại thấy nàng ngạo nghễ nhàn nhạt, cho dù không nhìn ra uy nghiêm cỡ nào nhưng lại tản ra một loại khí thế phú quý ung dung. Thấy bên mình đã yếu thế ba phần, không dám vung tay đánh nữa, gã cả giận mắng: - Ngươi là người phương nào, ta đón tẩu tẩu của ta về nhà mà dám ra mặt ngăn trở sao?

Điền Diệu Văn cải nam trang thu lại quạt xếp, xoay tròn một vòng, nắm trong tay, thản nhiên nói: - Diệp gia nương tử đã chọn ta làm tụng sự của nàng, cho dù ngươi là em chồng nàng cũng nên chờ lên công đường rồi nói.

Người trung niên kia cả giận: - Tụng sư? Một con đàn bà mặc đồ nam nhân là muốn làm tụng sự sao? Ta nhỏ vào. Cho dù ngươi có là tụng sư, tức phụ nhi nhà ta không đến phiên người quản. . .

Diệp Tiểu Thiên khoát tay áo như đuổi con ruồi: - Bắt hai kẻ ồn ào này vào. Chờ đại lão gia thẩm vấn!

Sai dịch canh giữ trước nha đều biết Chủ bộ và Điền sử, thấy hai người đi cùng Diệp gia nương tử, cho nên khi Diệp gia nương tử bước lên đánh trống, bọn họ không hỏi gì, lúc này nghe lệnh của Diệp Tiểu Thiên, mấy nha dịch lập tức xông lại vay cha con kia lại.

Vị viên ngoại kia hơi bất ngờ, vì Diệp Tiểu Thiên và Vương Chi bộ đều mặc thường phục nên lão không biết thân phận của hai người này, liên tục giải thích: - Chư vị quan sai, các vị bắt làm người rồi! Ta là Phùng Lai Phúc Phùng lý chính ở Đông Nhị, lần trước khi đón Huyện lệnh đại nhân đến Đại Hạp Cốc ta đi đầu nghi lễ đó.

Một sai dịch khẽ quát: - Ngươi câm miệng! Hai vị kia là Vương Chi bộ và Diệp Điển sử của bổn huyện. Phùng Lai Phúc nghe vậy lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngậm miệng. Con của lão còn đang kêu gào giãy dụa nghe vậy cũng xìu xuống.

Điền Diệu Văn nghiêng đầu sang mỉm cười với Diệp Tiểu Thiên, chắp tay: - Cám ơn!

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười: - Cô nương tạ ơn nặng quá, ta không dám nhận!

Đương nhiên nàng biết hắn đang ám chỉ chuyện hôm đó phải vác mình xuống núi, lại bị mình véo tới bầm tím xương sườn. Lại nhớ lại mình đã bị hắn phi lễ, vừa ngượng vừa bực, nàng thầm hừ lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, chỉ quay sang nói với Diệp gia nương tử: - Đánh trống!

Diệp gia nương tử thấy công công và em chồng đã đến, sợ tới mức hoang mang hoảng loạn, thấy Diệp Tiểu Thiên chỉ ra lệnh một tiếng, những sai dịch kia đã nhào lên chế trụ hai người kia lại, lá gan mới lớn hơn. Nghe Điền Diệu Văn nói vậy, nàng bèn xoay người nhặt dùi trống, bước tới trước trống.

Trên giá đặt một chiếc trống cái lớn, hai bên còn treo hai tấm bảng gỗ sơn hồng chữ đen "Vu cáo đánh ba gậy, tố khống phạt năm mươi" . Diệp gia nương tử không biết chữ, thực - sự không đọc được trên tấm bảng đó viết gì, cắn chặt răng vung dùi trống và đánh lên "Thùng thùng thùng. . ."

Sâu trong rừng đủ loại cây cối, đại thụ cao vút tận mây tán che kín trời, còn rất nhiều gốc cây già đổ ngang, không biết đã ở đó bao lâu, chỉ lẳng lặng nằm đó. Trên thân cây khô mọc chi chít nấm và cỏ dại.

Vì không khí ẩm ướt, một ít cây lớn mọc thêm rễ phụ thả xuống từ trên cao như những con cự xà, có cái đã chạm xuống mặt đất và ăn sâu xuống, cuốn quanh lại, có sợi vẫn còn lơ lửng xoắn xuýt giữa không trung như sợi dây thừng.

Cảnh này nhìn rất đẹp nhưng lại tràn đầy nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự ẩn chứa trong nơi này không phải từ đám dã thú, vì một vài con thú lớn cũng không dám lại đây. Nơi này có rất nhiều côn trùng, rắn rít đầy kịch độc, tầng tầng lớp lớp lá cây ẩm ướt và dây leo trải dưới đất chính là lớp bảo vệ tốt nhất của chúng. Đi lại trong đó rất dễ bị đám xà trùng trốn trong đám cành lá đó dồn vào tử địa.

Mà trong khu rừng rậm cây cổ che trời này lại có mấy người nhanh như khỉ bám vào các sợi rễ phụ, cây khô giăng mắc, lộn xộn, thoăn thoắt nhẹ nhàng len lách giữa các khe hở ngẫu nhiên.

Từ phục sức của bọn họ có thể nhận ra chính là người Sinh Miêu vẫn sinh sống sâu trong núi, cũng chỉ có bọn họ mới có thể biến nơi này thành gia viên của mình, ra vào không chút e ngại.

Có một gốc cây cổ thụ khổng lồ, thân cây ít nhất cần mười hai người nối tay mới ôm hết, vỏ cây thô ráp thành từng cục rất dễ trèo. Gốc cổ thụ này tràn trề sinh mệnh, tán cây mở rộng, cành lá rậm rạp che cả bầu trời.

Mấy Sinh Miêu nhảy lên đám rễ cây chồng chất, thoăn thoắt trèo lên, không bao lâu đã leo lên được tới tán cây cao.

Một Sinh Miêu có đôi mắt tinh nhanh nhìn quét khắp cánh rừng, đột nhiên chỉ vào một nơi nào đó, thấp giọng nói mấy câu là lạ, người bên cạnh lập tức nghiêng đầu lại, nhìn theo hướng kẻ đó chỉ. Người nghiêng đầu này chính là Hoa Vân Phi.

Hướng gã nhìn là một mảnh lá xanh tươi tốt, trong thâm sơn tùng lâm, cảnh tượng này rất bình thường, nhưng Hoa Vân Phi chăm chú nhìn một lát, khóe môi dần nhếch lên.

Theo gió lướt qua tán cây, gã tìm được một góc có dấu hiệu xây dựng, mặc dù chỉ là một mảnh mái cong hoặc là một góc tường viện, nhưng cũng đủ để gã xác định, nơi này là một khu quân cư. Trong rừng sâu nói thăm xuất hiện một nơi như vậy, đương nhiên đó chính là hang ổ Đầu Rồng mà bọn họ đang vất vả tìm kiếm.

- Cuối cùng đã tìm được rồi. Hoa Vân Phi mừng rỡ. Hai trăm tám mươi người bọn họ chia làm mười bốn tiểu đội, rải vào khắp cánh rừng bao la, đau khổ tìm từng vết chân từng dấu vết sinh tồn, cuối cùng đã phát hiện ra hang ổ của Nhất Điều Long.

Hoa Vân Phi cổ nén xúc động, ra lệnh: - Tràn ra đi, thăm dò tình hình xugn quanh hang ổ của bọn chúng. Sau một lúc nữa, sẽ tập trung

đây.



Lúc này, một trận gió thổi lá cây dao động, từ trên ngọn cây nhìn xuống đã thấy ẩn hiện một đoàn người tại một nơi xa xa trong rừng đang tiến tới hang ổ của Nhất Điều Long. Hoa Vân Phi lập tức khẽ quát lên: - Cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên đánh rắn động cỏ!

Lúc này, đám người kia đã rời đi xa, Hoa Vân Phi cũng không chú ý thấy, trong đám người đi trước có một người bị bịt kín hai mắt, do hai người nâng đỡ hai bên, mặc dù thấy mặt gã cũng không nhận ra được người này, nhưng nếu Đại Hanh ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất lạ: "Sao lão Đinh nhà ta lại ở đây nhỉ?"



Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch