Lão Định nghe có tiếng nói, miếng vải đen che mắt lập tức được mở ra. Lão hơi hi hí mắt, làm quen dần với ánh sáng.
Vừa rồi khi bị bịt mắt lão chợt nghe thấy chung quanh có rất nhiều tiếng thở nặng, bèn trợn mắt nhìn quanh. Quả nhiên quanh lão có rất nhiều ghế gỗ to, tọa trên đó là những gã đàn ông to lớn dũng mãnh, tướng mạo dữ tợn, đang nhìn lão chằm chằm
Lão không để ý những kẻ tướng mạo hung ác này, chỉ đưa ánh mắt nhìn thẳng, thấy một đại hán ngồi trên cái ghế dựa to nhất, một chân dẫm trên mặt ghế, mắt hổ giương giương nhìn lão.
Lão Đinh chắp tay chào y, thản nhiên nói: - Các hạ chính là Long Đại đương gia? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Long Lăng Vân nhìn lão già khoảng trên năm mươi tuổi, vóc người tướng mạo cũng không đến mức kinh người, hơi nghi ngờ hỏi: - Ngươi. . . Thật sự là người của Nhất Oa Phong sao?
Lão Đinh mỉm cười, nói: - Sao vậy? Long Đại đương gia cảm thấy ta có chỗ nào không ổn sao?
Long Lăng Vân cười ha ha một tiếng, kéo lão lại, thong thả rót hai chén rượu, cụng một cái rồi đặt xuống, bỗng nhiên đứng dậy, lấy hơi nói lớn: - LLộ Thiếu Đông cùng Nhất Điều Long chúng ta cũng là bằng hữu quen thuộc. Gã đã giới thiệu người tới, đương nhiên sẽ không tồi đâu, ha ha ha. . .
Y bước những bước dài, vừa đi vừa cười: - Long mỗ ngưỡng mộ uy danh Nhất Oa Phong đã lâu, nhìn lại toàn Quý Châu này, Long mỗ bội phục nhất vẫn là Nhất Oa Phong vô tung vô ảnh. Hôm nay có may mắn được gặp cao nhận, quả là phúc ba đời rồi.
Y đặt một cánh tay to lớn lên đầu vai Lão Đinh. Lão cười nhạt một tiếng: - Nói hay lắm, Nhất Điều Long tung hoành Quý Châu, Nhất Oa Phong ta cũng đã nghe danh đã nên lần mua bán lớn này, đại ca của chúng ta mới nghĩ đến việc hợp tác cùng Nhất Điều Long các ngươi.
Long Lăng Vân đặt tay một cái, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thực ra có chứa nội lực ngầm. Không nói tới dân chúng tầm thường, kể cả những kẻ tập võ nhưng nội công không đủ thì cũng không chịu nổi một chưởng đó. Nhưng y đánh xuống một chưởng này, lão Đinh vẫn thản nhiên đứng đó như thể không có chuyện gì, không nhún vai, cũng không gồng lên chống đỡ, chỉ nhẹ nhàng mà hóa giải một chưởng nặng như núi thái sơn ấy. Long Lăng Vân hơi bất ngờ, lập tức không còn hoài nghi thân phận của lão.
- Sớm nghe danh "Nhất Oa Phong" , cho dù chỉ là một tiểu nhân vật cũng có một thân công phu cao minh, cho nên hai mươi năm qua tung hoành không lo không sợ, chỉ cần ra tay, sẽ không có chuyện bất thành mà lui. Hôm nay xem ra lời đồn quả không sai.
Thái độ của y chuyển sang nhu nhà cung kính, ôm quyền với lão Đinh: - Long mỗ được Nhất Oa Phong để mắt tới, lại đồng ý hợp tác, quả thực Long mỗ đã được chiếu cố rồi. Mời ngồi, chúng ta nói chuyện một lát, chỉ cần chuyện mua bán này _xuôi lọt, Long mỗ cùng các huynh đệ khác nguyện hợp tác với các hảo hán của Nhất Oa Phong làm một trận long trời lở đất, cùng nhau kết thiện duyên, ha ha ha. . .
Bên ngoài sào huyệt Long Lăng Vân, những dũng sĩ Sinh Miêu tản ra thăm dò địa hình đã lần lượt quay lại bên cây cổ thụ. Ở trên cây thoải mái như trong nhà, họ báo cáo tình hình thăm dò của mình cho Hoa Vân Phi.
Những kẻ ấy phần lớn không hiểu Hán ngữ, nhưng bên cạnh Hoa Vân Phi có một người Miêu tinh thông Hán ngữ phiên dịch. Tổng hợp lại hết tin tức mọi người thăm dò được, gã phát hiện Nhất Điều Long quả nhiên là một kẻ cực kỳ cẩn thận.
Sào huyệt Nhất Điều Long xây trong thâm sơn cùng cốc, muốn tìm được khó như mò kim đáy bể. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hoa Vân Phi quả là một tay thợ săn kiệt xuất, hơn nữa, những người Sinh Miếu này đã quen sống trong núi chia làm mấy chục đội nhân mã, tìm kiếm từng chút manh mối sự sống của con người trong rừng rậm, lại thêm sự may mắn không hề nhỏ, mới tìm được nơi ở của Nhất Điều Long.
Nếu là quan phủ, muốn tìm tới nơi này gần như là không thể. Khi chọn hang ổ, Nhất Điều Long đã cân nhắc đến khi nguy cấp, đặt sơn trại trong rừng rậm, phía sau sào huyệt là đầm lấy rộng lớn.
Cái đầm ấy lớn như thế nào, đến giờ vẫn chưa thể xác định, mà các dũng sĩ Sinh Miêu lúc nãy đến dò xét hàng rào phía sau thấy có kẻ đi vào trong đầm lầy ấy. Nói cách khách, cái đầm ấy nhất định còn có một đường ra, nhưng đáng tiếc thực vật có lau bụi cây rậm rạp khiến cho người nọ không cách nào thấy rõ con đường mà kẻ đó hành tấu.
Có nghĩa là, nhờ đầm lầy, dù có kẻ có ý đồ bất lợi với Nhất Điều Long, thậm chí có thể phái cả đại quân bao vây, y cũng có thể dùng một đạo trong ao đầm mà chạy đi tìm đường sống.
- Thật không dễ dàng. . .
Hoa Vân Phi nhíu mày suy tư một hồi rồi ra lệnh: - Chúng ta đi, trở về báo cáo tình hình với đại ca ta, chờ hắn quyết định.
Trong sơn trại, lão Đinh nói một hồi khiến cho Long Lăng Vân mở cờ trong bụng, vui vẻ hỏi lại: - Ngươi nói thật chứ?
Lão Đinh nói: - Không hề dối trá chút nào, số trận bảo này là lễ vật Vân Nam Mộc Vương tặng cho đương triều đầu phụ Trương Giang Lăng, đi qua núi này để chuyển tới Hồ Nghiễm. Chuyện này vốn không thể lộ ra ngoài, cho nên mặc dù bị chúng ta cướp, bọn họ cũng không dám to mồm, chỉ có thể ngậm mồm chịu đắng thôi. Huống hồ. . .
Lão Đinh mỉm cười nói: - Những món bảo vật này số lượng cực lớn, một khi đắc thủ. . . mọi người chúng ta có thể rửa tay gác kiếm, ẩn cư hưởng thụ, cho dù bọn họ nối trận lôi đình, xuất đại - quân triều đình cũng chẳng biết đi đâu tìm chúng ta.
Lão vừa dứt lời, ánh mắt đám sơn tặc kia đều sáng lên đầy tham lam, mà ngay cả Long Lăng Vân cũng thở mạnh: - Hảo. Đinh huynh, vậy thì phiền người trả lời các đại đương gia, cuộc mua bán này, chúng ta nhận lời.
Long Lăng Vân vỗ bàn đứng dậy, hào hứng nói: - Lúc nào hành động?
Lão Đinh từ từ đứng lên, mỉm cười đáp: - Cũng sắp tới lúc rồi, bây giờ chỉ cần mời Long lão đại ước thúc bộ hạ không được ra ngoài, chỉ ở trong trại đợi lệnh, một khi có tin tức chính xác, Đinh mổ sẽ qua Thiếu Đông liên lạc với các người. Cáo từ.
Long Lăng Vân chắp tay một cái, áy náy nói: - Không phải là Long mỗ không tin được vinh huynh, chỉ là. . .
Lão cướp lời, cười cười nói: - Không sao, nếu như không phải Long lão đại cẩn thận như vậy, Nhất Oa Phong chúng ta cũng không hợp tác với các ngươi. Xin mời.
Long Lăng Vân cười ha ha một tiếng, phất phất tay, lập tức có người tiến lên, dùng miếng vải đen bịt mặt lão Đinh. Một đoàn người ngựa mang lão Định đi ra khỏi sơn trại, rất nhanh, lão Đinh nhận ra con đường mang lão đi không phải con đường lúc lão đến.
Một khi bịt mắt, dù trí nhớ con người có tốt cỡ nào, cũng rất khó nhớ kỹ địa hình phức tạp như vậy, nhưng thế gian không có gì tuyệt đối, bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ. Lão Đinh khi còn nhỏ đã từng trải qua một cơn bệnh nặng, suốt sáu năm không nhìn thấy gì, đã tập cho lão giác quan thứ 6 nhạy bén.
Sau này đi theo Hồng Bách Xuyên, trở thành một người bí mật của tổ chức, lão lại tận lực rèn luyện năng lực này. Cho nên con đường lúc đến lão đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ cần nhắm mắt lại là lão có thể đi một mạch.
Con lần này, là một con đường khác. . .
Bên dưới miếng vải đen bịt mắt, khóe miệng lão Đinh chợt nhếch lên.
Mới đầu Hoa Tình Phong cũng không nhận ra Diệp gia nương tử. Khi y nhìn thấy một nữ tụng sư xuất hiện trên công đường thì cực kỳ kinh ngạc, cho đến khi nghe nói vị Điền cô nương này là cháu ngoại Vương chủ bộ, chỉ là vì thương cảm cho Diệp gia nương tử, nên tạm thời làm tụng sư cho nàng, y hơi bực bội: - Vương chủ bộ dung túng cháu gái ra mặt, đây là có ý gì?
Sau khi hỏi han Diệp gia nươn; đầu đuôi câu chuyện, y mới chợt nhớ tới nữ nhân này. Dù sao thì trên con đường sĩ độ mưu sinh của y, nữ nhân đi từ quan tòa tới quan phủ, yêu cầu cho mình tái giá, y mới gặp một lần.
Hoa Tình Phong giận tái mặt: - Bốn quan còn nhớ rõ chuyện này, nhớ rõ cả bản án. Bốn quan hỏi người. . . nương gia của người có đồng ý cho ngươi tái giá không? (Nương gia: nhà mẹ đẻ)
Diệp Thiển lúng túng đáp: - Chuyện này. . . Đây là ý của dân nữ, nương gia. . . vô can.
Hoa Tình Phong hừ lạnh một tiếng: - Vậy thì, phu gia (nhà chồng) người đồng ý, người mới được phép tái giá.
Phùng Lai Phúc lập tức kêu lớn: - Đại lão gia, thảo dân chưa từng đồng ý cho con dâu tái giá.
Hoa Tình Phong phất tay áo một cái, lạnh lùng thốt: - Nếu đã vậy, bản quan không chuẩn y. Bãi đường.
- [Khoan đã!
Điền Diệu Văn tiến lên một bước, chắp tay với Hoa Tình Phong: - Đại nhân, Diệp gia nương tử xin quan phủ chủ trì công đạo, cho nàng tái giá với người khác. Đại nhân thân là quan phụ mẫu huyện Hô, há có thể xử án qua loa như vậy, không cầm hỏi tình hình cụ thể sao?
Thực sự Hoa Tình Phong rất muốn hỏi nàng một câu "Có công danh không? Nếu là không thì phải quỳ xuống mà đáp!" Nhưng y vừa quét mắt một lượt, thấy Vương Chi bộ cùng Diệp Điền sử đều đang đi từ hành lang đến, liền không có dũng khí mở miệng.
Tuy rằng hiện giờ y mạnh hơn năm xưa nhiều, cũng đã nắm giữ một phần quyền lực, nhưng cũng không có dũng khí xung đột chính diện với Vương chi bộ. Hoa Tình phong nén ác khí _xuống, lạnh lùng hỏi: - Ngươi là thấy kiện, ngươi có đơn kiện không?
Điền Diệu Văn đáp: - Diệp gia nương tử đã đánh trống lên công đường, nhưng bị cha chồng ngăn cản, tranh thủ cơ hội về nhà thăm mẫu thân bị bệnh mới có cơ hội thoát được. Bổn cô nương vì nàng tố tụng, bèn tới đây mời Đại lão gia giữ gìn lẽ phải, trong lúc gấp gáp không kịp viết đơn kiện.
Hoa Tình Phong vỗ kinh đường mộc "cạch" một tiếng, quát: - Tụng sự thăng đường, không có đơn kiện, bốn quan không thụ lí! Bãi đường!
Điền Diệu Văn cười lạnh: - Đại nhân làm gì mà vội vã bãi đường vậy? Chỉ là đơn kiện thôi mà, đâu phải vấn đề quan trọng. Đại lão gia yêu dân như con, tiếng quan rất tốt, sẽ không đến mức vì chuyện nhỏ này mà không chờ được một lát chứ?
Điền Diệu Văn vừa nói, vừa dời bước tiến lên.
Trên bàn xử án Hoa Huyện lệnh, bên trái có một công an nho nhỏ, sau bàn có một lão lại, trên bàn bày đủ tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiến, hắn là người phụ trách ghi chép việc công đường.
Điền Diệu Văn đi qua, khẽ với tay lấy bút từ trên giá bút xuống, chấm chấm mực trong nghiên, thoăn thoắt vung bút như rồng bay phượng múa. Đặt bút xuống, nhấc giấy lên, nàng đặt tờ đơn kiện vẫn còn trớt đẫm mực lên bàn của Hoa Tình Phong. . .
Động tác của nàng quá nhanh, cho dù chỉ trong gang tấc, quan ti lại phụ trách ghi chép cũng không thấy rõ nàng đã viết những gì. Điền Diệu Văn đi đến trước bàn xử án, khoát tay, cất cao giọng nói: - Đại nhân, đây là đơn kiện của Diệp gia nương tử.
Trả lời, nhấc bút, viết đơn kiện, động tác liên hoàn, hành động như nước chảy mây trội, tư thế ôn nhu lưu nhã, thật mãn nhãn. Phong thái như vậy, không chỉ hai mặt Hoa Tình Phong sáng rực, mà cả nha dịch hai bên dưới đường cùng với Diệp Tiểu Thiên và Vương Chi bộ đang đứng xem xử kiện bên ngoài hành lang cũng ngơ ngân. .
Bước đến trước bàn xử án, nàng nâng tay lên, một tay vén tay áo, nàng khẽ thả lỏng ngón tay cong cong đẹp như bông hoa lan thanh lệ, tờ đơn kiện như bị gió nhẹ đấy bay lượn hai vòng trên không trung rồi đường đường chính chính rơi xuống trước mặt Hoa Tình Phong.