Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 275: Tiểu hồ Ly

Chương 17: Tiểu hồ Ly

Người nhà của Diệp tiểu nương tử được đưa đến rất nhanh. Diệp phụ, Diệp mẫu, còn có hai ca ca một đệ đệ, cả nhà xem chương đều là nông gia chất phác hiền lành, lên đến công đường, người ta bảo quỳ liền quỳ, quỳ một cách lo sợ không dám ngẩng đầu.

Hoa Tinh Phong từ nhị đường bước ra, tiếp tục xử án. Lúc này đã có rất nhiều dân chúng nghe án mà đến, lách vào trong hành lang xem thấm, rất náo nhiệt.

Hiện giờ tâm tình Hoa Tình Phong đã nhẹ hơn nhiều. Theo lễ giáo, tái giá không được tuyên dương, nếu nhà chồng và nhà mẹ đẻ của Diệp tiểu nương tử đều phản đối nàng tái giá, lại có phương pháp giải quyết như Phùng Lai Phúc đã nói, y có thể thuận thế mà đưa ra phán quyết, còn có thể tặng cho sự khiêu khích của Vương Chủ bộ một đòn phản kích hữu lực. Trước đó Phùng Lai Phúc đã nói từng bàn bạc thỏa đáng với Diệp gia, án này coi như ván đã đóng thuyền, không có khả năng thay đổi.

Hoa Tình Phong mỉm cười, rất thoải mái cho gọi nguyên các bị cáo lên công đường, trước mặt mọi người nhắc lại đề nghị của Phùng Lai Phúc một lần, dò hỏi: - Ngươi có đồng ý với sự sắp xếp này không?

Diệp phụ vụng trộm liếc sang Phùng Lai Phúc, bị lão hung ác trừng mắt lại, hốt hoảng cụp mắt xuống, khấu đầu thưa: - Xin nghe theo đại lão gia!

Hoa Tình Phong không vui: - Nói vậy là sao? Bổn huyện hỏi ngươi, ngươi có đồng ý với việc này không?

Diệp phụ lắp bắp: - Thảo dân. . . . thảo dân đồng ý.

Quả thực trước đây Phùng Lai Phúc đã từng nói với ông ta về việc này. Khi đó, phát hiện Diệp Thiến trèo tường bỏ trốn, Phùng Lai Phúc đã nói vậy. Khi đó lão cũng không biết con dâu có thể tìm được cháu gái của Vương Chi bộ làm chỗ dựa. Chỉ là gần đây có nhiều - quan viên mới đến huyện Hồ, lão không biết họ, lo sợ vạn nhất có gì chậm trễ nên mới bàn với Diệp phụ kiện pháp phòng ngừa vạn nhất này.

Diệp phụ có ba con trai, gia cảnh bần hàn, muốn cưới vợ cho bọn họ cũng không có điều kiện. Con trai trưởng và con thứ cưới được vợ cũng là vì khi đó Diệp gia gả con gái cho Phùng gia mới có sính lễ để lo cưới. Hôm nay lão tam đã trưởng thành, cũng nên lấy vợ rồi, chuyện này cũng lại đành trông chờ vào tỷ tỷ.

Đối với Diệp phụ, con trai mới là chỗ dựa cho mình, con gái chỉ là thứ hàng hóa, sớm muộn gì cũng thuộc về nhà người ta, nên hoàn toàn không yêu mến gì đứa con gái này. Hiện giờ nàng đã là con dâu Phùng gia, còn có thể đối thêm một khoản nữa, có gì mà không đồng

V?



Điền Diệu Văn nghe Diệp phụ nói vậy, chân mày lá liễu hơi dựng lên, hận ý trong lòng dần dâng lên. Đột nhiên, nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài hành lang đã tập trung rất nhiều dân chúng, Vương Chi bộ và Diệp Tiểu Thiên đã chuyển sang đứng bên cạnh mái hiên.

Người nhìn nàng là Diệp Tiểu Thiên. Thấy nàng ngẩng đầu, hắn nhe răng cười khoe ra một miệng đầy răng trắng, chỉ ngón cái vào ngực mình, lại gật đầu, hiển nhiên muốn nàng xin mình giúp đỡ, chọn phương án vô lại của hắn. Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đi chẳng thèm nhìn nữa.

Sau bàn xử án, Hoa Tình Phong đã nhận được câu trả lời chính xác của Diệp phụ, cười tươi như hoa: - Nếu vậy thì rất tốt, vậy bổn quan sẽ phán quyết. . .

- Đại nhân, chậm đã!

Đột nhiên Điền Diệu Văn bước lên một bước, chắp tay hổ lên.

Hoa Tình Phong sa sầm mặt: - Sao, Điền tụng sư có gì muốn nói?

- Trưởng bối hai nhà Phùng Điền đã bàn bạc, đương nhiên bổn tụng sự không có gì cần nói nữa. Tuy nhiên, việc này còn liên quan đến vấn đề phụng dưỡng Diệp gia nương tử. Diệp gia bần bàn, huynh đệ đều lập thành gia thất, cha mẹ già nua, nàng một mình thi tiết, lại không nên ra mặt làm gì. . .

Phùng Lai Phúc vội tiếp lời: - Điền tụng sư, Phùng mỗ đã từng nói sẽ chăm lo cho việc ăn mặc ở của nàng!

Nàng lạnh lùng nhìn lão: - Nói miệng không bằng chứng. Lập văn bản ký đi!

Phùng Lai Phúc hớn hở: - Phùng mỗ nhổ nước miếng chỗ nào là chỗ ấy mặc định, nào có chuyện nuốt lời! Điền tụng sư đã không tin, vậy lập giấy làm tin, thế nào?

- Được!

Nàng bước về phía viên quan thư lại, nhàn nhạt ra lệnh: - DRa ngoài!

Tiểu quan kia bị vẻ uy nghi của nàng dọa, lại biết nàng là cháu gái của Vương Chủ bộ, theo bản năng bèn đứng lên rời bàn. Nàng ngồi xuống, trải ra một trang giấy, tập trung một lát rồi bắt đầu vung bút.

Nàng múa bút như bay, viết kín một tờ giấy lớn, đặt sang một bên, lại múa bút viết thêm một tờ nữa. Viết xong hai tờ, nàng cầm lên công án, cất cao giọng nói: - Xin mời Huyện lệnh đại lão gia xem qua. Ta viết như vậy có được không?

Hoa Tình Phong nhận giấy tập trung đọc một lát, trên đó có viết "Hiện có Diệp thị, khuế danh Thiến, gả cho Phùng Dục làm thế. Chưa đầy một năm, trượng phu qua đời. Cha chồng còn trẻ, chú lớn chưa vợ, Diệp thị thủ tiết khó tránh khỏi nghi ngờ. Nay hai nhà Phùng Điền cùng bàn bạc, có Huyện lệnh Hoa công chứng nhận, tụng sự Điền mỗ phụ chứng, đưa Diệp thị về nhà mẹ đẻ, nhưng không được cả, buộc phải thủ tiết, chớ được gả chồng. Nếu thủ tiết không chồng, ăn, mặc, ở, đi lại, đều do Phùng gia cung ứng, trợ cấp hàng tháng, không được chậm trễ. Cho đến khi Diệp thị hơn năm mươi tuổi vẫn còn thi tiết, sẽ do Phùng gia đón về tiếp tục cung dưỡng!

Hoa Tình Phong đọc xong vuốt râu khen: - DRất có đạo lý, tất cả các định đều ở trong đó!

Y ngẩng đầu, nói với Phùng Lai Phúc và Diệp phụ: - Hai người các ngươi bước lên đây cùng xem thử!

Phùng Lai Phúc biết chữ, nhưng Diệp phụ thì không, ông ta bước lên, chỉ để ý nhìn Phùng Lai Phúc. Phùng Lai Phúc cầm giấy đọc cẩn thận một lượt, gật đầu: - Hợp tình hợp lý, thảo dân đồng ý! Diệp phụ thấy vậy cũng không ngừng gật đầu: - Thảo dân cũng đồng ý!

- Nếu vậy, hai người các ngươi may ký tên vào đi!

Hoa Tình Phong, với tư cách Huyện lệnh, là người đầu tiên ký tên xuống chỗ nhân chứng, cùng dùng quan ấn của mình đóng lên. Phùng Lai Phúc nhận chứng từ, trải lên thư án của viên tiểu thư lại, cũng viết tên mình vào, lại dùng ngón cái điểm chỉ.

Diệp phụ thấy vậy, cũng vụng về cầm bút lông, cẩn thận vẽ một vòng tròn lên giấy, cũng điểm chỉ. Tuy trong lòng ông ta, con gái kém xa con trai, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình, chuyện đến nước này, vô cùng hổ thẹn, không dám nhìn con gái, chỉ cúi đầu lui

ra.



Lúc này Điền Diệu Văn mới bước lên, lạnh lùng liếc Phùng Lai Phúc, quát: - Tránh ra!

Nàng cũng bước lên, mùi hương òa tới, lão sắc quỷ Phùng Lai Phúc giật giật chóp mũi, trong lòng rung động. Chỉ tiếc Điện cô nương cao quý như vậy, căn bản một lão phủ hào nhà quê như lão không với tới được, chỉ đành ngượng ngùng lui sang một bên.

Điền Diệu Văn cũng đặt bút viết tên mình xuống, cẩn thận gấp hai tờ giấy lại. Cầm một tờ đưa cho Diệp gia nương tử, nàng nói: - Diệp gia nương tử, cả đời nàng hoàn toàn nhờ vào tờ giấy này, nàng phải cất cho kỹ.

Diệp Thiến mới đến Phòng gia hơn nửa năm, khi nàng được gả tới thì trượng phu đã là một cái rổ bệnh, tình cảm vợ chồng quả thực quá ít ỏi. Nàng còn trẻ, nếu có thể gả lần nữa, có một nam nhân biết nóng biết lạnh yêu thương, đương nhiên cũng là điều thực tâm mong muốn.

Bây giờ, nhà mẹ đẻ nhu nhược tham lam, nhà chống lại lạnh lùng vô sỉ như vậy, nàng cũng không hy vọng xa vời gì, chỉ cầu có thể thoát khỏi cảnh bị phụ tử Phùng thị quấy nhiễu, giữ được sự trong sạch của mình, lại không cần lo lắng một ngày ba bữa, cũng đành chấp nhận. Nàng nhận tờ giấy, cảm kích đáp: - Đa tạ Điền cô nương!

Hoa Tình Phong liếc sang Vương Chủ bộ và Diệp Tiểu Thiên, vỗ kinh đường mộc chát một cái, quát: - Bãi đường!

Y đắc ý quay về hậu đường. Phùng Lai Phúc cất kỹ một bản cam kết, bước tới bên cạnh Diệp Thiến, giả vờ giả vịt nói: - Thiến nhi, con muốn về nhà mẹ đẻ ở, đồ đạc trong phòng cũng cần dọn dẹp. Con quay về xem cần những gì, lão phu sẽ gọi người mang qua cho con.

Diệp Thiến nào chịu chui lại vào miệng cọp, vạn nhất lão súc sinh này không biết liêm sỉ, cưỡng bức nàng thì biết làm sao, vội lắc đầu: - UKhông. . . không cần. . . Đa. . . đa tạ công cộng.

Trước mặt bao nhiêu người, Phùng Lai Phúc không tiện nói gì thêm, chỉ thầm nghĩ cay cú và ác độc. "Tiểu tiện nhân, người cho rằng có thể chạy thoát được bàn tay của ta sao? Mấy ngày nữa sẽ đón người về, ngay cả cha mẹ huynh đệ ngươi cũng không dám phản đối. Đến lúc đó, người muốn rời khỏi hậu trạch cũng là vọng tưởng!

Công thẩm kết thúc, dân chúng đứng xem bên ngoài bàn luận ầm ỹ một lúc rồi cũng giải tán. Nguyên cáo và bị cáo cũng ra ngoài. Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, trực giác mách bảo hắn rằng Phùng Lai Phúc kia sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ một tờ giấy của Điền Diệu Văn sẽ không đủ để bảo vệ Diệp gia tiểu nương tử.

Hắn vừa định bước ra ngoài nói chuyện với Điền Diệu Văn đã thấy nàng mở quạt xếp, đi theo Diệp Thiến ra ngoài đại đường. Diệp Tiểu Thiên chột dạ, liếc Vương Chi bộ, rồi cùng đi theo ra ngoài.

Ra ngoài đại môn huyện nha, Diệp gia nương tự như một tiểu phụ nhi yếu đuối đi theo sau cha mẹ huynh đệ về nhà, Điền Diệu Văn đuổi theo, cao giọng gọi: - Diệp gia nương tử!

Thấy là Điền Diệu Văn trượng nghĩa tương trợ, nàng vội chỉnh đốn y phục, thi lễ: - Điền cô nương!

Phụ tử Phùng Lai Phúc và mấy người Diệp mẫu thấy vậy cũng đều dừng lại. Điền Diệu Văn tủm tỉm liếc bọn họ, nói với Diệp Thiển: - Diệp gia nương tử, thân phận hiện nay của nàng vẫn là con dâu Phùng gia, còn cha mẹ huynh đệ của nàng, theo như bản tụng sự thấy, thì tình cảm dành cho nàng rất mỏng. Tuy có gần huyết thống nhưng không có thân huyết mạch, cuộc sống sau này của nàng há lại không khổ sao? Nàng còn trẻ như vậy, dung mạo cũng khiến cho người ta vừa thấy đã yêu, sao không tìm nhà nào tốt mà gả, chung thân cũng có người lo, cũng tránh cho cha mẹ nàng khó xử.

- DA?



Diệp Thiến kinh ngạc. Những lời Điền Diệu Văn vừa nói khiến cho nàng hơi bối rối không biết nên nghĩ thế nào.

Phùng Lai Phúc giận dữ: - Điền cô nương, ngươi đừng khinh người quá đáng! Trên công đường vừa lập chứng từ, có Huyện thái gia bốn huyện tự mình làm chứng. Ngươi muốn đổi ý sao?

Điền Diệu Văn kinh ngạc hỏi lại: - Điền mỗ chưa từng đổi ý. Điền mỗ đã nói, từng câu từng chữ đều không phản lại những gì hai nhà các ngươi đã đồng ý.

Phùng Lai Phúc nổi giận: - Lẽ nào lại như vậy? Ngươi là cháu gái của Chủ bộ đại nhân bổn huyện, sao có thể đổi trắng thay đen, không nói đạo lý như vậy? Các hương thân, tất cả mọi người hãy nói đạo lý thử xem, vừa mới có kết án trên công đường, vị Điền tụng sư này đã muốn cậy quyền thể mà phủ nhận!

Những dân chúng kia còn chưa đi xa, nghe vậy lại xôn xao tập hợp lại. Vương Chi bộ nhướn mày, thầm nghĩ: "Vị đại tiểu thư này thực không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ muốn để lộ ra thân phận đại tiểu thư Điền gia, lấy thế đè người, ép Phùng gia phải nghe lời?"

Vtrong Chi bộ vừa muốn bước lên thì đột nhiên bị người ta kéo lại. Lão quay đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, nhìn Điền Diệu Văn một cách thú vị: - Cháu gái ngài tuyệt đối không phải một kẻ lỗ mãng, chớ động gì. Để xem nàng muốn làm gì.

Vương Chi bộ trợn mắt, thầm nghĩ: "Ngươi muốn xem náo nhiệt nhưng ta không muốn. Nếu nàng ta làm gì thất lễ thì người ta chê cười ta đấy." Tuy nghĩ vậy nhưng lão vẫn đứng

lại.



Thấy Phùng Lai Phúc kêu gào như vậy, sắc mặt Điền Diệu Văn hơi trầm xuống, nhẹ nhàng trách: - Phùng Lai Phúc, người thật to gan. Giấy trắng mực đen, vết mực còn chưa khô, người đã muốn đổi ý, muốn lật lời sao?

Phùng Lai Phúc giận quá bật cười: - Sao vậy? Điền tụng sư người muốn cắn ngược sao?

Điền Diệu Văn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: - Lấy giấy ra, xem thử xem hai chúng ta ai là người đối ý!

- ]Được!



Phùng Lai Phúc cũng nổi điên, mặc kệ Vương Chi bộ bên cạnh mặt mày sa sầm, móc tờ giấy trong ngực ra, để cho nhi tử đọc bằng hai tay: - Hiện có Diệp thị, khuê danh Thiến, gả cho Phùng Dục làm thế. Chưa được một năm, trượng phu qua đời. Cha chồng còn trẻ, chú lớn chưa vợ, Diệp thị thủ tiết khó tránh nghi ngờ. Nay hai nhà Phùng Điền cùng thống nhất, Huyện lệnh Hoa công làm chứng, Điện tụng sư mô phụ chứng, đưa Diệp thị về nhà, chớ không gả chồng. Nếu thủ tiết không lấy chồng. . .

- Hả?



Đột nhiên ngưi thấy mùi lạ, Phùng Lai Phúc trợn trừng trừng nhìn lại tờ giấy: - Chớ không gả chồng? Không gả chồng! Chớ không gả chồng!

Lão ngây ra như phỗng, đứng đó nửa ngày không nói được lời nào. Lão tuyệt đối không nhìn lầm, ở đó viết "Chở không gả chồng!" (vật đắc bất giá), nhưng vừa rồi lão đọc trên công đường rõ ràng là "Chớ được gả chồng" (vật đặc hạ giá).

Sở dĩ lão nhớ rõ như vậy là vì khi đọc câu này, lão còn cười thầm trong bụng Gà chồng? Diệp gia chỉ có ba phòng, trong nhà có mấy người thưa thớt, tiểu môn hộ như vậy cũng xứng với từ "gà" sao? Vị Điện đại tiểu thư này tưởng rằng viết về chính mình

sao?"



Có điều, gả cũng thế, mà không gả cũng thế, tóm lại đều là không được tái giá, dùng từ "gả chồng" cũng chỉ cho dễ nghe êm tại hơn một chút thôi, coi như cũng là khách sáo nề mặt người ta, không sai với ý "xuất giá" . Cũng có thể nói coi nàng như đại hộ nhân gia, coi như leo cao cũng không trái với yêu cầu "không được lấy chồng" , cho nên không thèm để ý. Ai ngờ. . .

- Không thể nào! Không thể nào!

Phùng Lai Phúc luống cuống, cho rằng bản này của mình bị viết sai, lúc nãy mình đọc vội không phát hiện ra, lập tức bổ nhào tới trước Diệp gia nương tử, hung tợn nói: - Đưa bản của người ra đấy!

Mặc dù Diệp gia nương tử không biết chữ, nhưng nghe cũng hiểu "Cấm không gả chồng" nghĩa là gì, vừa mừng vừa sợ, chỉ nghĩ là Điền Diệu Văn lỡ bút viết sai một bản, nên làm gì có chuyện chịu đưa phần chứng từ "chính xác" của mình ra. Nàng che ngực, lo lắng nhìn Điền Diệu Văn.

Điền Diệu Văn mỉm cười nhàn nhạt nói: - Nàng cứ lấy bản của mình cho lão xem, cũng để cho lão tâm phục khẩu phục.

Diệp gia nương tử yếu đuối nhu nhược, vẫn không có chủ ý, nghe Điền Diệu Văn nói vậy, đành lưu luyến lấy phần công văn trong ngực mình ra. Phùng Lai Phúc đoạt lấy, đọc lướt thật nhanh tìm tới chữ mấu chốt đó, cả người cứng đơ như tượng gỗ, ngơ ngác ngẩn ngơ, không nói được lời nào.

Diệp Tiểu Thiên nhìn sắc mặt lão liền hiểu bản này cũng viết: chớ không gả chồng. Hắn tò mò liếc sang Điền Diệu Văn. Hắn đang đứng sau lưng nàng, tình cờ nhìn xuống, thấy nàng chắp hai tay sau lưng, cầm một chiếc khăn tay, nhè nhẹ lau sạch ngón cái, trên ngón tay hình như có vết mực nhàn nhạt.

Hắn nhớ lại cực nhanh, vừa rồi, trên công đường, Điền Diệu Văn đuổi Phùng Lai Phúc, nhấc bút chấm mực, ký tên đề danh, đã kín đáo thay đổi văn bản, bừng tỉnh đại ngộ: "Nha đầu kia, giỏi cho một Tiểu Hồ Ly xảo trá giảo hoạt!" .





Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch