Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 274: Đơn giản thô bạo

Chương 16: Đơn giản thô bạo

Hoa Tình Phong cúi đầu đọc đơn kiện, mới nhìn đã thấm khen thư pháp của nàng, đến khi đọc kỹ nội dung, phải hít vào một hơi khí lạnh.

Trên đơn kiện Điền Diệu Văn đã viết "Về chuyện thủ tiết thất tiết cải tiết toàn tiết: Thị mười chín tuổi, chồng chết không con, cha chồng trẻ trung, em chồng đã lớn nhưng chưa lập gia đình. Nên xin tái giá"

Mấy lời này rất dễ giải thích. Câu trước mới đọc có vẻ khó hiểu, nhưng ngẫm lại đây mới là điểm mắt cho rồng. Nếu cố thủ tiết, khó tránh khỏi thất tiết, chỉ có thể sửa lễ mới có thể toàn tiết. Vì sao? Vì phụ nhân nàng tuổi còn trẻ đã mất chồng, lại không con, công công vẫn còn trẻ khỏe, tiểu thúc đã lớn nhưng chưa cưới vợ. . . Nhiêu đó thôi cũng đủ lớn chuyện rồi.

Theo như luật pháp thời đó, cha chồng và con dâu thông dâm là tội chết, em chồng và chị dâu góa thông dân cũng là tội chết, nếu xảy ra án này thì phải tấu lên trên. Bây giờ Diệp tiểu nương tử người ta đã tới kiện tận công đường, nếu Hoa Tình Phong không chịu, sau này, nếu nhỡ xảy ra gièm pha về việc này thật, sẽ là việc xấu vô cùng của y, không tránh được mất chức bãi chức.

Điều Diệu Văn cũng nắm thóp được cái tính nhát gan sợ chuyện gần đây của Hoa Tình Phong, chỉ vài câu trên đơn kiện mà lại sắc như dao. Đọc đơn kiện này, bốn tiếng "Không được tái giá" không thể nào nói ra miệng.

Ban đầu, y rất bất mãn với việc nàng là nữ tử lại đi làm tụng sư, lại là cháu gái của Vương Chi bộ, lại cố ý làm khó mình, đã hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng không thể để cho nàng thắng trận kiện này. Nhưng bây giờ đọc tờ đơn kiện như vậy lại do dự mất nửa ngày không dám nói gì.

Dưới hành lang, Diệp Tiểu Thiên và Vương Chi bộ đều khá là tò mò, không ngờ nàng cứ thế vung bút mà viết, chỉ có mấy chữ, không biết là chữ gì, lại khiến cho sắc mặt Hoa Tình Phong khó coi như vậy.

Y nhìn chằm chằm vào tờ đơn kiện một lúc lâu, sắc mặt lúc đen lúc trắng. Điền Diệu Văn mỉm cười, tự biết mình đã đánh trúng chỗ yếu của y, y tuyệt đối sẽ không ôm cái trách nhiệm này lên lưng mình. Trận này mình chắc chắn thắng kiện.

Quả nhiên, Hoa Tình Phong từ từ đặt tờ đơn kiện xuống, hỏi Phùng Lai Phúc: - Phùng Lý chính.

Phùng Lai Phúc vội ngẩng đầu lên: - Có tiểu dân.

- Con dâu nhà người đang tuổi thanh xuân, lại không có con nối dõi, cứ như vậy cô độc cả đời quả thực cũng không thỏa. Bổn huyện đã suy tính kỹ, thôi thì. . . cho nàng ấy cải giá

đi.



- Cái gì?

Nghe vậy lão phát sốt lên. Lão vô liêm sỉ, thèm thuồng nhan sắc của con dâu, chưa kể nếu bức bách nàng thủ tiết sẽ có lợi rất lớn cho Phùng gia. Theo luật Đại Minh, nữ tử thủ lễ thờ chồng từ trước ba mươi tuổi, sau năm mươi tuổi vẫn không tái giá sẽ được tặng cờ, miễn trừ sai dịch, đây chính là vinh quang lớn lao và lợi ích thực sự.

Lão không chịu cứ thế mà từ bỏ, lớn tiếng gào lên: - Đại nhân, tiểu dân không phục. Thủ lễ tiết, tận nữ tắc, là sự hy sinh vì trượng phu một cách vinh quang của nữ nhân. Phụ nhân thủ tiết, Chu Dịch đã nói "Phụ nữ trinh tiết, tòng nhất nhi chung" (Phụ nữ có trinh tiết chỉ theo một người cho đến chết). Lễ ký có ghi "Nhất dữ chi tề, chung thân bất cải" (Chỉ một là đủ, cả đời không đổi) Trời không thể đổi, chồng không thể rời, phụ nhân thủ tiết, thiên kinh địa nghĩa. Bây giờ cả nhà chồng lẫn nhà đẻ đều không đồng ý cho Phùng Diệp thị tái giá, đại nhân thương nàng còn trẻ nên muốn bỏ qua lễ pháp sao?

Hoa Tình Phong sa sầm mặt lại, vỗ bàn quát lớn: - Lớn mật! Làm càn! Dám trách bồn huyện!

Sực tỉnh nhận ra mình đã thất lễ, Phùng Lai Phúc lại quỳ xuống: - Tiểu dân không dám, những đại lão gia hạ lệnh như vậy thực sự có phần bôi xấu lễ giáo. Tiểu dân tuyệt đối không dám tuân theo.

Hoa Tình Phong dịu giọng lại hỏi: - Phùng Lai Phúc, năm nay người bao nhiêu tuổi?

Phùng Lai Phúc khẽ giật mình, tuy không hiểu tại sao Huyện tôn đại nhân lại hỏi tuổi mình, nhưng vẫn vội đáp: - Năm nay tiểu dân bốn mươi hai tuổi.

- Thế tử vẫn khỏe mạnh chứ?

- A. . . mùa xuân năm kia đã mắc bệnh mà qua đời.

- Đã tái giá chưa?

- Chưa từng.

- Đứa con thức của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có hôn phối chưa?

Phùng Lai Phúc vội vàng ra hiệu cho con trai quỳ bước vài bước: - Khuyển tử Phùng Tung, tuổi mới mười tám, là con thứ của tiểu dân, vẫn chưa kết hôn. Con trai trưởng Phùng Dục đã bị bệnh mà qua đời từ mùa xuân năm kia.

Mùa xuân năm kia, huyện Hồ xảy ra lũ lụt, sau đó ôn dịch hoành hành. Trận ôn dịch đó đáng lẽ cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng đối với những người thân thể đã yếu ớt sẵn thì chẳng khác nào gặp đại kiếp nạn, toàn huyện chết hơn bốn trăm người, đều là người già hoặc người xưa nay yếu đuối.

Hoa Tình Phong gật gật đầu: - Đúng vậy. Phùng Lai Phúc, người vẫn còn trẻ, con thứ của người đã trưởng thành nhưng chưa cưới vợ, trong nhà lại giam một quả phụ, không sợ sẽ bị người ta chỉ trích những chuyện tình ngay lý gian sao? Là vì suy tính đến điều này, bốn quan mới quyết định phán - quyết cho Phùng Diệp thị tái giá.

Phùng Lai Phúc thần kinh hãi: "Thì ra là vậy, khó trách Tri huyện đại lão gia đột nhiên lại đổi ý. Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ chắc chắn đã nói hết với nữ tụng sư này. Nếu ta cố bức bách nữa, có thể nó sẽ quyết tâm liều mạng mà nói ra hết thảy, ta làm sao làm người được nữa? Nhưng. . . cứ như vậy mà để cho nó rời đi, thực không cam lòng" .

Hoa Tình Phong thấy Phùng Lai Phúc vẫn cúi đầu suy nghĩ không nói gì, cho là lời nói của mình đã khiến cho lão chột dạ mà lùi bước, liền hắng giọng một cái: - Khụ. Vậy bồn huyện tuyên án. . .

- Chậm đã!

Đột nhiên Phùng Lai Phúc ngẩng đầu, oán độc liếc sang Diệp tiểu nương tử, lại chầm chậm kéo ánh mắt sang nhìn Hoa Tri huyện: - Tri huyện đại nhân lo lắng rất đúng. Tiểu nhân cũng đã từng cân nhắc tới việc này, nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng.

Hoa Tình Phong tò mò vội hỏi: - Ngươi có biện pháp nào?

- Tiểu dân đã từng thương nghị với thân gia, để cho con dâu về nhà mẹ đẻ, ăn mặc ở, tất cả chi phí, tiểu dân vẫn cung cấp như trước. Như vậy có thể tránh được điều tiếng

quê, tới khi tiểu dân tái giá, thứ tự kết hôn, hoặc con dâu đã lớn tuổi, Phùng gia sẽ lại xin đón về. Như vậy, vừa đảm bảo lễ nghĩa, lại tránh được miệng lưỡi thế gian, chẳng lẽ không phải nhất cử lưỡng tiện sao?

Hoa Tình Phong quả thực cũng bị tình thế ép buộc, chỉ sợ Phùng gia thực sự gây ra chuyện dèm pha gì đó thì mình cũng không thoát được liên quan, nghe lão nói vậy vỗ án khen: - Tốt. Ý kiến hay, hẳn ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ. Đã như vậy, Phùng Diệp thị, ngươi có lời gì muốn nói nữa không?

Diệp tiểu nương tử lo sợ lắp bắp: - Dân nữ. . . dân nữ. . .

Điền Diệu Văn bước lên, trừng mắt với Phùng Lai Phúc: - Ngươi nói thì nói vậy, nhưng đã từng bàn với nhà mẹ đẻ của nàng chưa?

Bị nàng trừng mắt, lão chột dạ "Một tiểu nương tử da mịn mày cong lại mặc nam trang, thực ngứa mắt" . Có điều lão cũng biết lão không được phép có suy nghĩ gì với nữ tử này, không dám nghĩ nhiều nữa, vội đáp: - Phùng mỗ đã từng nói, đương nhiên đã từng bàn bạc với thân gia.

Thấy Điền Diệu Văn nổi giận, Hoa Tình Phong thầm cười lạnh, hạ lệnh: - Người đâu, đi truyện cha mẹ Phùng Diệp thị đến. Tạm thời bãi đường!

Y vỗ kinh đường mộc, phẩy tay áo bỏ đi. Phùng Lai Phúc, Phùng Tung và Phùng Lưu thị, Điền Diệu Văn được đưa đến hạ đường chờ tạm. Nguyên cáo bị cáo cách nhau một hành lang, nghỉ tại hai phòng.

6.



Diệp Tiểu Thiên và Vương Chi bộ cùng tiến vào phòng của Điền Diệu Văn. Vừa bước vào, Vương Chi bộ đã nói: - Ai da, ta đã nói rồi, con không cần quản chuyện này. Bây giờ, nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng nàng ta đều không đồng ý cho nàng ta tái giá, con có bản lĩnh thông thiên cũng không tìm ra được phương pháp thỏa đáng đâu.

Ban đầu Điền Diệu Văn chịu ra tay giúp Phùng Diệp thị, nguyên nhân rất lớn là muốn kéo một trong ba cái đầu lớn của huyện Hồ vào trận doanh Điền gia, không cho lão có cơ hội đổi . Nhưng vào lúc này, bị Phùng Lai Phúc vô sỉ tham lam công kích, nàng thực sự nổi giận, thầm nghĩ cách giúp Diệp thị thoát khỏi khống chế của Phòng gia.

Điền Diệu Văn tức tối hỏi Diệp tiểu nương tử: - Ngươi nghĩ thế nào?

Diệp tiểu nương tử sợ hãi lắp bắp: - Ta. . . ta cũng không hiểu biết lắm, thực sự không biết. . . không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu . . . nếu công công chịu thả ta về nhà mẹ đẻ, sau này không quấy rối nữa, thì. . . cũng được.

Nàng gục đầu xuống, sâu kín nói: - Ta cũng không phải nữ tử vô liêm sỉ, chỉ nghĩ đến đàn ông rồi đòi tái gia. Chỉ cần có thể tránh khỏi. . . tránh khỏi. . . . là tốt rồi.

Điền Diệu Văn khẽ hừ lạnh: - Đây rõ ràng là kế hoãn binh. Qua một thời gian ngắn nữa, bọn họ muốn đón con dâu mình về, chỉ cần cha mẹ ngươi không phản đối, ai có thể làm gì được bọn họ? Chuyện này không thể cứ thể bỏ qua được.

Vtrong Chi bộ ngồi xuống một bên chiếc ghế dài, vuốt râu suy tư: - Vậy ngươi tính sao? Bây giờ còn có thể làm gì bọn họ?

Điền Diệu Văn liếc sang Diệp Tiểu Thiên vẫn một mực im lặng: - Không phải gần đây người rất túc trí đa mưu sao? Có biện pháp gì không?

Hắn cười hì hì đáp: - Sao cô nương biết gần đây ta đa mưu túc trí?

Nàng hừ lạnh một tiếng, hơi nghểnh cằm, không đáp.

Đột nhiên nhớ ra cậu người ta đang ở ngay bên cạnh, không tiện trêu chọc, Diệp Tiểu Thiên đằng hắng một cái, lấy lại tác phong người làm quan, đáp: - Việc này ta thất rất dễ dàng.

Hai mắt Điền Diệu Văn sáng ngời, vui vẻ hỏi: - Người thực sự có biện pháp sao? Mau nói đi.

- Đầu tiên, ta sẽ vừa đấm vừa xoa, đe dọa Phùng gia. Ta là quan, lão là cái gì? Cùng lắm chỉ là một thổ tài chủ mà thôi. Ta không coi mấy thứ răm đánh của lão là bản lĩnh. Nếu lão còn không chịu thua, ta sẽ mời hai người Lý Bá Hạo và Cao Nhai ra mặt.

Nàng khẽ giật mình: - Hai người kia làm gì vậy? Là tụng sư nổi danh bản huyện sao?

Hắn lắc đầu: - Không phải. Bọn họ là trại chủ của một vài bộ lạc trong núi, gần đây người dân trong huyện vẫn truyền tai nhau rằng họ rất hung ác dữ tợn, không biết nói đạo lý. Ta bảo bọn họ mang tới ba mươi, năm mươi tráng hán, ban ngày phá phách ruộng đồng của Phòng gia, buổi tối ném phân và nước tiểu vào nhà bọn họ, cứ như thế ba ngày, nhất định Phùng gia sẽ phải khóc lóc cầu xin Diệp tiêu nương tử tái giá.

Điền Diệu Văn giật mình, nửa ngày sau mới trừng mắt với hắn: - Ngươi là quan thật hả?

Diệp Tiểu Thiên bắt chước bộ dáng người có học, ngạo mạn gật đầu: - Không thể giả được.

Điền Diệu Văn thở dài lẩm bẩm: - May sao người như ngươi cũng hiếm thấy, trên quan trường Đại Minh hẳn không có người thứ

hai.



Hắn thờ ơ đáp: - Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn gì có quan trọng không?

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn gì cũng không quan trọng, đây chính là chuẩn tắc làm người của Diệp Tiểu Thiên. Điền Diệu Văn liếc sang hắn, còn tưởng mình đã hiểu biết tất cả về hắn, nhưng lần này mới lại càng biết về hắn sâu thêm một chút.

- Có quá đơn giản thô bạo không? Chẳng lẽ. . . cô nương còn có biện pháp tốt hơn?

LÁnh mắt nàng sóng sánh cười nhìn sang phía khác, nhẹ nhàng đáp lại: - Thư một chút xem sao. Nếu biện pháp của ta không được, đành làm phiền đến thủ đoạn du côn kia của Diệp đại nhân rồi.

Sóng mắt của nàng êm ái đầy vũ mị, Diệp Tiểu Thiên được chứng kiến coi như cũng hiểu thêm một chút về vị Điền cô nương này. "Cách ứng xử của vị Điền cô nương này coi như cũng là người cùng đường với ta"





Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch