Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 277: Tay vung tuệ kiếm

Chương 19: Tay vung tuệ kiếm



Vừa thấy Vương chi bộ và Điền Diệu Văn đi tới, Từ Bá Di lập tức bước nhanh tới nghênh đón, hướng về Vương chủ bộ chắp tay cười nói:

- Vương đại nhân, Từ mỗ chờ ngài đã lâu, đang có việc công khẩn yếu muốn trao đổi với ngài. A! Vị cô nương này là. . .

Vương chủ bộ thấy nhiều người trong phòng đang và chăm chú làm việc, che giấu việc mình đang ngầm nghe ngóng tình hình, liền ho khan một tiếng, rồi liếc nhìn Điền Diệu Văn, thản nhiên nói:

- À, đây là cháu ngoại của Varợng mỗ.

Từ Bá Di vội chào Điền Diệu Văn, cho đến lúc này y mới thật sự nhìn rõ dung mạo của Điền Diệu Văn, thấy nàng tuy mặc y phục nam giới, nhưng xương cốt nhỏ nhắn, khuôn mặt và da thịt mịn màng mềm mại, đôi mắt hoa đào long lanh như nước, chiếc cằm thanh tú. . . khiến y thấy trong lòng nóng lên, rồi lại cảm thấy chua xót.

"Xinh đẹp quyến rũ thế này, nhưng ta không phải là người đầu tiên nhìn thấy, mà đã bị cải lão thất phu họ Vương kia chiếm mất tiền cơ rồi" .

Vương chi bộ cười nói:

- Từ đại nhân có việc, sao không phải người tới thông báo một tiếng là được, làm sao ta dám phiền ngài phải chờ lâu. Nào nào, xin mời vào phòng an tọa.

Vtrong chủ bộ dẫn Từ Bá Di vào phòng thiệm áp (1), Từ Bá Di không ngồi xuống ngay, mà hướng về phía Điền Diệu Văn chắp tay thi lễ, hết sức cung kính:

- Từ mỗ không biết tiểu thư đến huyện Hồ, không kịp đến bái kiến, xin thứ tội.

Vương chi bộ thấy vậy mỉm cười, liền bỏ ra ngoài, đi tới cửa nhà chính, khép cửa lại,

ối diện tạm lánh. Phòng thiệm áp này có ba gian, gian bên trái là phòng làm việc của y, gian giữa là nhà chính, gian bên phải là nơi dành cho các tiểu lại và người hầu sử dụng.

Điền Diệu Văn không để ý đến câu chào của Từ Bá Di, gót sen nhẹ nhàng, bước tới ngồi xuống vị trí vốn dành cho Vương chi bộ, rồi mới cất tiếng:

- Ngồi đi!

- Dạ.



Từ Bá Di đáp, đi tới trước một cái ghế, phất vạt áo bào ra sau, đặt nửa bên mông lên

ghé.



Đây là quy định bất thành văn trên quan trường, trừ phi là thượng cấp hoặc cùng cấp hoặc là bằng hữu thân thiết, còn nếu chỉ là cấp dưới, thì khi gặp nhau, sẽ không dám ngôi cả cái mông lên ghế, điều này biểu lộ thân phận và địa vị, cũng thể hiện sự tôn trọng.

Điền Diệu Văn liếc mắt nhìn y, không để ý đến bộ dáng ra vẻ tận lực của y, chỉ lạnh lùng cười:

- Ngươi đến huyện Hồ, lúc nào hành động cũng hết sức chậm chạp!

Từ Bá Di vừa ngồi xuống, vụt một cái liền đứng lên, ngồi kiểu như thế cũng có cái lợi, đó là động lên rất nhanh. Từ Bá Di khoanh tay mà đứng, xấu hổ nói:

- Từ mỗ vô năng, làm đại tiểu thư thất vọng rồi.

Điền Diệu Văn hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là thượng cấp của Diệp Tiểu Thiên, lại có sự giúp sức của Hoa Tình Phong, thế mà kết quả ra sao? Hai tên ăn hại cộng lại thì cũng chỉ là đô ăn hại!

Điền Diệu Văn mắng không chút nể mặt, khiến một người luôn cao ngạo như Từ Bá Di đỏ mặt tía tai, hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Điền Diệu Văn nói:

- Hôm nay, Vương chi bộ cũng đã là người một nhà, đưa mắt khắp huyện Hồ, hầu như tất cả đều là kẻ địch của Diệp Tiểu Thiên, nếu như ngươi không thể khống chế huyện Hồ trong tay, thì rốt cuộc, ngươi còn có thể làm được cái quái gì?

Từ Bá Di cắn răng, nói ngắt quãng:

- Đại tiểu thư, Từ mỗ mới đến. . . kém xa căn cơ của Diệp Tiểu Thiên ở huyện Hồ. . . Tên Hoa tri huyện kia là kẻ bất tài. . . Không phải tại hạ biện bạch, tại hạ chỉ muốn nói. . . xin đại tiểu thư yên tâm, ta nhất định tìm được cơ hội làm cho hắn phải tàn bại!

Điền Diệu Văn ung dung mỉm cười:

- Làm cho hắn tàn bại? Không! Ta muốn hắn chết!

Từ Bá Di kinh hãi, hoảng sợ ngẩng lên liếc nhìn Điền Diệu Văn, trước đó một thời gian, nàng từng nói muốn y tiêu diệt Diệp Tiểu Thiên, nhưng lúc đó y hiểu rất rõ, Điền Diệu Văn nói "tiêu diệt" là có ý gì.

Tiêu diệt là chỉ tước đoạt hết quyền lực của Diệp Tiểu Thiên, biến hắn thành một con bù nhìn, một thứ đồ bày biện cho có, thậm chí bị bãi chức, chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng không phải là giết chết hắn. Quan trường có quy tắc của quan trường, động một tí là chém giết là thất sách, hơn nữa còn gây ra sự công phẫn. Tranh đoạt quyền lực, tranh đoạt lợi ích, nên giới hạn ở mức độ thành- bại, thế nhưng ngày hôm nay, Điền tiểu thư lại ra lệnh giết chết Diệp Tiểu Thiên!

Từ Bá Di lưỡng lự một chút, rồi cúi đầu nói:

- Được! Đại tiểu thư yên tâm, chuyện này cứ giao cho tại hạ.

Đôi mắt đẹp của Điền Diệu Văn nhẹ nhàng xoay chuyển, chăm chú nhìn y:

- Ngươi định làm như thế nào?

Từ Bá Di bị đôi mắt long lanh như nước kia nhìn chăm chú, cảm thấy cầm lòng không đậu. Thật ra y cũng không phải là kẻ háo sắc, ham muốn mưu cầu danh lợi và địa vị cao hơn rất nhiều ham muốn nữ sắc, thế nhưng thứ nhất là Điền Diệu Văn thật sự là một viru vật phong tình hiếm thấy, thứ hai là nàng là người mà y muốn tìm mà không được, sự hấp dẫn của nàng đối với y càng trở nên mạnh mẽ khác thường.

Từ Bá Di vội cúi đầu, thăm dò:

- Tại hạ có thể thuê sát thủ. . .

Điền Diệu Văn cười nhạt, Từ Bá Di lập tức câm miệng. Điền Diệu Văn thong thả đúng lên, nói:

- Thuê sát thủ? Nếu vậy ta chỉ cần phải một thị vệ ra tay là được, còn dùng tới người làm cái gì? Phải dùng mưu kế để làm hắn thân bại danh liệt! Điều ta muốn thử thách, chính là chức vị và bản lĩnh của ngươi!

Từ Bá Di cúi đầu nói:

-



Dạ! Tại hạ hiểu rồi.

Điền Diệu Văn lại liếc nhìn y một cách thâm trầm, rồi liền bước ra ngoài, trong lúc bác đi, hai tay nàng đặt phía sau lưng một cách vô thức. Thật ra trước đây Điền Diệu Văn không hề có thói quen này, ngay cả trong lúc giả trai cũng vậy. Nhưng từ sau lần "được" Diệp Tiểu Thiên công, nàng đã bất tri bất giác nhiễm phải thói quen này.

Chưa từng có kẻ nào dám coi thường nàng như vậy, chưa từng có!

Nàng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết mực, đột nhiên gặp phải một kẻ đối xử với mình theo cách chưa từng thấy, khiến nàng hận hắn thấu xương. Nguyên nhân nàng bày muru đặt kế cho Từ Bá Di, muốn làm Diệp Tiểu Thiên thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, là bởi vì. . . đột nhiên nàng phát hiện, khi mình gặp Diệp Tiểu Thiên, không hiểu sao không cảm thấy nổi lên thù hận, không cảm thấy muốn giết hắn nữa.

Điều đó làm nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không muốn có bất cứ liên hệ nào với cái tên háo sắc vô độ, vô hạnh đó, nàng muốn tất cả tâm trạng, cảm xúc không thể khống chế này, cần phải được bóp chết ngay từ trong trứng nước, tuyệt đối không để nó phát triển lung tung! Đó là quyết định mà nàng tiểu thư đầy lý trí này lựa chọn!

***



Vừa tới nha môn, Diệp Tiểu Thiên liền thay y phục, thong thả rời khỏi huyện nha, ung dung dạo bước trên đường cái. Hắn thích cái không khí ung dung tự tại này. Hai bên đường, hàng quán bày san sát, rất nhiều người lui tới, mua rau, mua quà vặt, tiếng ồn ào không dứt, hắn nghĩ đây mới là phong vị thật sự của cuộc sống.

- Mua đi mua đi, bánh bí đỏ mùa thu mới làm đây! Ngọt mà không chát đây, nếu chát sẽ hoàn lại tiền đấy!

Diệp Tiểu Thiên nghe rao bán bánh quả hồng, liền dùng chân lại, hồi còn bé, hắn thích ăn bánh quả hồng nhất, ăn vào miệng, mồm miệng dính đầy một lớp phấn trắng bóc, giống như một ông già râu bạc, bánh này hắn là Diêu Diêu sẽ rất thích.

Bánh quả hồng bán rất đắt hàng, có hai người phụ nữ lớn tuổi đang mua bánh quả hồng ở phía trước, Diệp Tiểu Thiên liền đứng bên quây chờ. Một phụ nữ vừa lựa bánh quả hồng, vừa nói với người phụ nữ lớn tuổi hơn:

- Bà Trịnh, bà có nghe tin gì chưa, con dâu nhà Lý Bảo Phùng ở thành Đông Nhị sắp làm thiếp Diệp điền sử.

- Hả? Có chuyện này sao?

Người phụ nữ kia rất kinh ngạc, Diệp Tiểu Thiên còn kinh ngạc hơn, chuyện chưa xảy ra bao lâu, đã đồn thành tới mức này rồi, sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân quả thật là phong phú mà!

- Sao lại không?

Người phụ nữ đang lựa bánh, ngắt một miếng bánh quả hồng cho vào miệng ăn thử, vừa nhai nhóp nhép, vừa nói:

- Ta nghe lão Lưu nói, lão súc sinh họ Phùng muốn thông dâm với con dâu, sau khi con trai lão c lão một mực muốn chiếm đoạt con dâu, nếu không thì cô con dâu đâu có tới huyện nha tố cáo, kêu khóc đòi tái giá?

- Kết quả là, cũng không biết Huyện thái gia được lão Phùng đút lót cái gì, nhất quyết không cho phép nàng ta tái giá. Lúc đó, Diệp điển sử vừa nhậm chức, vừa khéo gặp được vợ tương lai, tận mắt tận tai biết được chuyện của nàng, liền ra tay giúp đỡ. Rốt. cuộc, Huyện thái gia phải cho nàng ta tái giá, Diệp đại nhân lập tức đưa nàng ta tới nhà

mới.



Một bác gái chép chép miệng, nói với vẻ vớc ao:

- Nàng ta thật có phước! Ta đã thấy nàng ta rồi, xinh đẹp như một đóa hoa, thảo nào Diệp lão gia muốn nạp làm thiếp. Chẳng phải Diệp đại lão gia còn chưa có vợ sao? Không có một phụ nữ chu đáo chăm sóc cho, sao ổn được?

Diệp Tiểu Thiên nghe vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái một chút: "Không tệ, còn chưa đến nổi lên án ta là cái loại tham quan các bá, cưỡng ép con gái nhà lành!"

Bác gái đang lựa bánh đứng thẳng người lên, nhìn người bán, nói:

- Xong rồi, lấy mấy cái này.

Vừa chờ người bán cân bánh, bà này lại nhìn một phụ nữ đứng gần đó:

- Nói thì nói như vậy, nhưng nàng ta đã từng có chồng, Diệp đại lão gia còn rất trẻ, nếu muốn nạp thiếp, thì thiếu gì khuê nữ gật đầu đồng ý. Ây dà! Chỉ là Diệp lão gia không đến tìm ta, nếu không thì. . .

Diệp Tiểu Thiên trợn mắt, kinh ngạc nhìn bà ta, thầm nghĩ:

- Bác gái, bà ít nhất phải ngoại lục tuần rồi chứ? Làm bà nội ta cũng còn được nữa là!

Bà ta nói tiếp:

- Nếu không thì ta chỉ cần tùy tiện tìm đại một vòng, là có thể giới thiệu cho hắn từ tám đến mười khuê nữ trẻ tuổi xinh đẹp!

Bà lão bên cạnh cười nói:

- Bà đó nha, cái bệnh làm mai làm mới lại tái phát rồi. Việc hỉ của Diệp đại nhân, bà lại quan tâm nhiều như vậy. Cho bà biết nhé, trong chuyện phục vụ đàn ông, một hoàng hoa khuê nữ không thể bì được một người đã từng làm vợ người ta đâu!

- Hì hì, có thể nói, Diệp điển sự là một chàng trai chưa vợ, được một tiểu nương tử dùng những phương pháp ôn nhu nhất phục vụ, thì còn gì bằng nữa chứ!

- Đúng vậy, dù chưa lấy vợ, chẳng lẽ chưa từng đến chốn thanh lâu? Đàn ông mà, đâu có tuân thủ khuôn phép như phụ nữ chúng ta, cái gì cũng không hiểu.

- Ta nói nghe này, chắc chắn nàng dâu nhà họ Phùng có chút bản lĩnh đặc biệt, nếu không thì sao chỉ mới nửa năm đã khiến ông chồng kia. . . khô kiệt mà chết? Đến nỗi cha chồng cũng say mê đến thần hồn điên đảo, mà ngay cả quan lớn như Diệp đại nhân cũng muốn nạp làm thiếp, nàng ta. . .

Cần phải nói rõ là, mặc dù thời đó, chuyện quan hệ nam nữ là vấn đề cấm kỵ, nhưng một khi những phụ nữ nông thôn vừa có chồng, là đã hết sức tùy ý. Đầu thốn cuối ngõ, các bà mẹ cứ thản nhiên vạch áo lộ ngực cho con bú giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao con mắt của bàn dân thiên hạ. Lúc này, lời lẽ của họ khiến một xử nam như Diệp Tiểu Thiên mặt đỏ tới tận mang tai.

Kiên trì chờ đợi người bán hàng cân xong, vị đại nương kia trả tiền, rồi cùng bà lão kia bước đi, vừa đi vừa cười nói, Diệp Tiểu Thiên mới bước tới, ngượng ngùng nói:

- Làm phiền cần cho ta hai cân bánh quả hồng.

Người bán bánh thường buôn bán nơi phố chợ, khi Diệp Tiểu Thiên lên đài cầu mưa, ông ta cũng từng xúm lại xem, bây giờ nhìn lên, liền thấy Diệp Tiểu Thiên có phần quen mặt, hơi ngập ngừng nói:

- Chà! Ta xem. . . ngài. . . ngài có phải là họ Diệp không?

Diệp Tiểu Thiên chột dạ, đáp:

- Ai nói ta họ Diệp? Ta họ. . . , nhưng mà ta mua bánh, người bán bánh còn muốn điều tra hộ tịch sao? Đừng nói linh tinh, mau cân bánh đi!

- Da da!

Người bán hàng thấy khách hàng không vui, liền nhanh tay cân bánh, đúng lúc này, phía sau có người kêu lên:

- Đại ca! Đại ca! Diệp đại ca!

Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Mao Vân Trí đang đứng ở phía xa vẫy vẫy tay, Diệp Tiểu Thiên vội xoay người lại, vờ như không thấy. Mao Vấn Trí càng gọi to hơn:

- Đại ca! Diệp đại ca! Diệp điển sử! Diệp Tiểu Thiên!

(1)Tuệ kiếm: chữ nhà Phật, chỉ trí tuệ có thể cắt đứt, trừ bỏ được tất cả phiền não. Thơ Bạch Cư Dị:

Đoạn si cầu tuệ kiếm, tể khổ đắc từ hàng (Cắt đứt si mê cầu tuệ kiểm, Vượt qua bể khổ đến thuyềntừ).

(1)Phòng thiệm áp: phòng ghi danh để quy trách nhiệm công việc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch