Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 278: Đánh cược cùng ta chứ

Chương 278: Đánh cược cùng ta chứ
(1)




Mao Vân Trí càng gọi càng hăng hái, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Diệp Tiểu Thiên thực sự không thể nhịn được nữa, nhìn thấy người bán hàng rong cân xong bánh quả hồng, hắn tranh thủ vứt xuống chút tiền, cũng không kịp lấy lại tiền lẻ liền cầm lấy hồng rồi vội vàng né ra. Diệp Tiểu Thiên lôi Mao Vấn Trí chạy đến một cái hẻm nhỏ, lúc này mới tức giận hỏi: - Ngươi không thể đợi một lát nữa sao, hô to gọi nhỏ làm cái gì?

Mao Vấn Trí kinh ngạc nói: - Tại sao . . . Ngươi cũng không phải là kẻ trộm, sao không cho ta gọi?

- Ta. . . Với kẻ đần như ngươi không thể nói rõ ràng được. Có chuyện gì à?

Mao Vân Trí vừa nghe hắn hỏi, nhất thời hưng phấn hắn lên: - Đại ca, ta vừa rồi đưa tiểu nương tử lên núi, vừa lúc gặp được Vân Phi bọn họ trở về. Vân Phi không tiện tới, đang định sai người tới tìm ngươi, ta liên xung phong nhận

việc.



Diệp Tiểu Thiên vui mừng nói: - Vân Phi trở về rồi hà? Thế nào, hắn thăm dò được. . . tin tức?

Cho dù bốn bề vắng lặng, trong tình trạng khẩn cấp Diệp Tiểu Thiên vẫn kiên quyết mà nuốt ba chữ Nhất đầu long vào bụng. Đây chính là bí mật tuyệt đối, không thể sơ suất.

Mao Vấn Trí mở cái miệng rộng cười rộ lên, nói: - Tất nhiên. Vân Phi là người nào chứ. Chỉ cần tiến vào rừng cây thì không có chuyện gì hắn không làm được.

- Ha ha ha. . .

Diệp Tiểu Thiên cười to, dùng sức vỗ bả vai Mao Vấn Trí, nói: - Giờ ta lên núi ngay. Diệp Tiểu Thiên xoay người rời đi, bỗng quay lại, đem bánh quả hồng mua được đặt vào tay Mao Vân Trí, nói: - Cầm lấy đi, mua cho Diêu Diêu. Nói xong, Diệp Tiểu Thiên liền hấp tấp chạy lên núi.

Diệp Tiểu Thiên đang ở trong trạch viện của một tòa sơn trang to lớn. Ao nước ở hòn non bộ đã có hình dáng ban đầu. Một đám chiến sĩ Sinh Miếu đang đẩy từng khối gỗ từ xa tới. .

Diệp Tiểu Thiên ngồi xổm ở một chỗ dưới đống đất được đào từ hồ nước lên, nghe Hoa Vân Phi vừa giải thích, vừa vẽ sơ đồ địa hình. Đợi Hoa Vân Phi giải thích xong, Diệp Tiểu Thiên nhíu mày.

Hoa Vân Phi thở một hơi nhẹ nhàng ra, nói : - Trong sơn trại tước chừng có khoảng hai trăm người, hết sức quen thuộc đối với địa hình chung quanh. Đánh lén vào buổi tối không thể thực hiện. Chỉ cần hơi có động tĩnh, thua thiệt chính là chúng ta. Chỉ có thể động thủ vào ban ngày. Mà ban ngày lại không thể đạt tới hiệu quả đánh bất ngờ,nếu chúng ta ít người, tất nhiên sẽ phải chịu phản kích mãnh liệt. Nếu chúng ta có nhiều người, bọn chúng chui vào vùng đầm lầy, căn bản không thể nào tìm kiếm.

Diệp Tiểu Thiên nhăn đầu lông mày, nói: - Chỗ đầm lầy kia không thể thăm dò phạm vi sao?

Hoa Vân Phi nói: - Rất khó. Muốn thăm dò phạm vi đầm lầy ít nhất cũng phải mất 3- 5 ngày. Đây chỉ là thăm dò phạm vi, chúng ta không thể nào xác định đến tột cùng con đường trong đầm thông về hướng nào. Cho nên muốn dùng biện pháp vây quanh thì phải vây quanh toàn bộ nơi đó. Như vậy thì không có mấy vạn người sẽ không làm được. Còn nếu xuất động mấy vạn người, chỉ sợ cách bọn chúng gần trăm dặm đã bị phát hiện rồi.

Diệp Tiểu Thiên thở ra nhẹ nhàng, đứng đậy chống nạnh, xem địa đồ đơn sơ được vẽ trên mặt đất, lông mày vặn thành một cục lớn. Một dũng sĩ Sinh Miêu ở bên cạnh làm bầm nói vài câu. Diệp Tiểu Thiên liếc gã ,rồi hỏi cái người Miếu hiểu Hán ngữ: - Hắn nói gì vậy?

Ngời kia cười khổ nói: - Hắn nói . . . . Đã tìm được nơi ở của bọn chúng, cứ xông vào giết, lề mề chậm chạp làm cái gì?

Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, phấn khởi nói: - Đúng. Đã không có cách nào mu lợi vậy thì cứ xông vào.

Hoa Vân Phi lo lắng, nói: - Đại ca, như vậy không thể cam đoan Lâm viên ngoại không có việc gì. Ngộ nhỡ bọn chúng mang con tin chạy trốn tiếp thì sao.

Diệp Tiểu Thiên nói: - - Bọn chúng ra điều kiện với Lâm gia, đòi năm ngàn lượng bạc. Chúng muốn bọn họ đưa đến địa phương được chỉ định, sau khi thu được bạc mới có thể thả người. Như vậy, cuối cùng có thả người hay không thì không có người nào đảm bảo, tiếng tăm của Nhất Đầu Long thì không mấy tốt đẹp.

Bây giờ, thậm chí chúng ta còn không xác định được Lâm viên ngoại còn sống hay không. Và lại, cho dù phủ Đồng Nhân hay huyện thái gia bản huyện đều không hy vọng Lâm gia giao nộp tiền chuộc. Nếu Lâm gia giao tiền chuộc, thì Lâm viên ngoại có được thả ra, quan phủ cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Diệp Tiểu Thiên gằn từng tiếng: - Ta không quan tâm mặt mũi của quan phủ, nhưng ta quan tâm về sau tên họ Long còn hại bao nh người nữa. Lần này chúng ta trăm cay nghìn đăng mới tìm được nơi ở của y, cơ hội ngàn năm có một như vậy không thể bỏ qua.

Diệp Tiểu Thiên quét chân qua bản địa đồ trên mặt đất, nói: - Binh quý thần tốc, các ngươi chuẩn bị một chút. Ta đi tìm Hoa tri huyện bàn bạc việc xuất binh.

000000 000000 000000

Hoa Tình Phong vừa mới bưng bát cơm lên, liền có nha hoàn chạy tới bẩm báo, nói Diệp Tiểu Thiên cầu kiến.

Hoa Tình Phong dừng lại, tức giận nói: - Không gặp.

Tô Nhã liếc y, thản nhiên nói: - Làm sao vậy, đang êm đẹp lại phát cáu rồi.

Hoa Tình Phong hừ lạnh một tiếng, nói: - Hắn có chuyện gì mà ban ngày không nói với ta, lại phải chờ tới lúc này đến nói?

Tô Nhã múc cho y chén canh, đẩy khe khẽ đến trước mặt: - Lúc này còn đến gặp chắc là có công vụ trọng yếu. Tướng công vẫn nên ra gặp đi.

Hoa Tình Phong suy nghĩ một lúc rồi bưng chén canh lên uống một ngụm, đừnglên tức giận,

nói:



- Gặp. kêu hắn chờ ta tại tam đường.

Hoa Tình Phong đã nghe nói về chuyện phát sinh ở cổng huyện nha môn, cố nhiên biết Phùng La Phúc đã bị trêu đùa. Nhưng y là chứng nhân chủ chốt cũng mất hết mặt mũi. Thẹn quá thành giận, Hoa Tình Phong từng muốn một lần nữa phủ nhận hiệu lực phân chứng từ của Phùng Lai Phúc nhưng sau đó, y âm thầm cân nhắc một chút. Vương chủ bộ không hề ra tay. Đừng nhìn lão gia hỏa này gần đây không mở miệng, hơn nữa lúc gặp chuyện biến thành kẻ dối trả, kỳ thực thực lực không thể khinh thường. Nếu xảy ra cảnh tranh đấu, chắc chắn y không có cơ hội chiến thắng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch