Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 279: Đánh cược cùng ta chứ

Chương 279: Đánh cược cùng ta chứ
(2)
Bởi thế, y chọn cách dứt khoát giả vờ câm điếc.

Diệp Tiểu Thiên từng nói giúp cháu gái Vương chủ bộ khi ở huyện nha, theo Hoa Tình Phong thấy thì Diệp Tiểu Thiên cũng chen một chân vào nên càng thêm khó chịu. Y thay đổi áo bào, mặt không vui đi đến tam đường. Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên liền âm dương quái khi nói: - Diệp đại nhân, có chuyện gì cần bàn bạc thì hãy quang minh chính đại nói lúc ban ngày, không cần lén lút ước hẹn sau lưng.

Diệp Tiểu Thiên khẽ giật mình, thầm nghĩ: Sao bỗng dưng con rùa đen này lại nổi cáu, mở miệng ra liền chỉnh người?

Hắn nói: - Huyện tôn đại nhân, chuyện này thật không tiện nói với người khác.

Hoa Tình Phong khinh thường: - Quân tử phóng khoáng, không có gì không thể nói với người. Chúng ta làm quan, xử lý công việc ở công đình, không được bàn bạc ở phòng riêng

Diệp Tiểu Thiên quay đầu với chào y, thành khẩn nói: - Huyện tôn đại nhân dạy phải, hạ quan tiếp thu. Như vậy, chờ ngày mai mở nha môn, hạ quan sẽ xin đại nhân chỉ thị xuất binh tiêu diệt tội phạm Nhất Đầu Long. Hiện tại, xin phép cáo lui.

Diệp Tiểu Thiên nói xong, xoay người rời đi . Hoa Tình Phong ngẩn người, vội vàng kêu: - Chậm đã, chậm đã. Diệp điển sử dụng bước. Diệp điển sử xin dừng bước.

Diệp Tiểu Thiên chân trong chân ngoài, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nói: - Đại nhân còn có việc gì?

Hoa Tình Phong tươi cười đuổi theo, nói: - Bản huyện bề bộn nên hô đô rồi. Vậy mà đã quên đại sự trọng yếu như vậy. Loại chuyện này đương nhiên không thể thông báo cho nhiều người biết.

Diệp Tiểu Thiên chần chờ, nói: - Thế nhưng mà. . . quân tử phóng khoáng, chúng ta làm quan, xử lý công việc ở công đình, không được bàn bạc ở phòng riêng.

Nét mặt Hoa Tình Phong đỏ lên, cười ha hả nói: - Vua mà không kín lời (cẩn mật) thì mất bê tôi; bề tôi mà không kín lời thì mất thân mình; mưu cơ mà không giữ kín thì tai hại sinh ra. Dụng binh diệt giặc chính là việc quân sự nên giữ bí mật, nên giữ bí mật, ha ha. . .

Hoa Tình Phong ấn Diệp Tiểu Thiên ngồi trên ghế dựa. Cuối cùng đại sự quan trọng hơn, Diệp Tiểu Thiên không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, nên cũng không tiếp tục làm khó quan trên. Sau khi ngồi xuống, hắn thuật lại tình huống đã thăm dò được cho Hoa Tình Phong.

Diệp Tiểu Thiên không nói tỉ mỉ, nên Hoa Tình Phong cũng không rõ Diệp Tiểu Thiên phải nhiều người như vậy, hơn nữa người hắn vận dụng đều là chiến sĩ tinh anh rừng nhiệt đới. Hắn chỉ nói mướn một kẻ giỏi việc truy tìm dấu vết. Hoa Tình Phong thầm nghĩ trong lòng: Cái thằng này thật có biện pháp. Qua nhiều năm như vậy, triều đình không có cách gì để đối phó với Nhất Đầu Long, mà hắn, trong thời gian ngắn như vậy, đã điều tra được tung tích của Nhất Đầu Long. Lại nghĩ tới ý định của Diệp Tiểu Thiên, lông mày y liền nhíu lại.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Thế nào, đại nhân không có cùng quan điểm với biện pháp của hạ quan?

Hoa Tình Phong lắc đầu, nói: - Không. Phía bên kia Đồng Nhân đã truyền tin tức. Nhóm sơn tặc này hoàn thời gian giao tiền chuộc mà không rõ nguyên nhân. Lâm gia đều cho rằng Lâm viên ngoại sợ là đã dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, mặc dù còn sống, Tri phủ đại nhân muốn cứu cha vợ nhưng lại lo lắng uy phong của mình bị mất hết nên cũng không thể thỏa hiệp với bọn chúng được.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Hóa ra là như vậy. . .

Hoa Tình Phong nói: - Bản huyện đang nghĩ, chỉ bằng những binh lính tuần kiểm của huyện Hồ chúng ta, liệu có thể đối phó được những tội phạm này hay không. Nếu bị nhân mã của Nhất Đầu Long đánh cho không còn mảnh giáp, vậy chẳng khác nào ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo.

Diệp Tiểu Thiên làm sao không rõ sức chiến đấu của Tuần kiểm ti bàn huyện. Không chỉ - đám linh thủ hạ La Tuần kiểm, cho dù biến quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị hoàn

mõmà vào chỗ sâu trong khu rừng nhiệt đới, kể cả khi đối phương chịu quang minh chính đại đánh một trận, nếu không có số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối thì cũng khó thắng.

Cho nên Diệp Tiểu Thiên cũng không trông cậy vào những quan binh tuần kiểm này. Hắn dựa vào chính là những chiến sĩ Sinh Miếu kia, nhưng phải để quan binh ra mặt. Có bọn họ tham dự mới coi là hành vi hợp pháp. Vả lại, nếu quan binh không tham dự, cho dù hắn bắt được những tên đạo tặc kia, vậy hắn giải thích như thế nào về lực lượng mà hắn có? Chắc chắn sẽ rước lấy tai họa.

Dĩ nhiên, Diệp Tiểu Thiên không tiết lộ suy nghĩ của mình mà hỏi ngược lại: - Như vậy, huyện tôn đại nhân có tính toán gì không?

Hoa Tri huyện trầm ngâm, nói - Bản huyện cho rằng, việc này báo cáo với Đồng Nhân Trương tri phủ, điều động thổ binh Đông Nhân đến, nếu như vẫn còn ngại chưa đủ, thì báo cáo với Đề hình Án sát ti cùng Bố chính sử ti xin Độ chỉ huy sứ Quý Châu điều quan binh đến.

Diệp Tiểu Thiên nói - Nếu như vậy, chưa nói tới việc Nhất Đầu Long có di chuyển hay không, cho dù bọn chúng vẫn ở nguyên đó thì với động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không phát giác ra?

Hoa tri huyện nói: - Nhóm tội phạm này không phải là những kẻ trộm thông thường. Chỉ với lực lượng huyện Hồ, thì rất khó để đưa bọn chúng đem ra công lý. Một khi không bắt được kẻ trộm, ngược lại tốn binh hao tướng, đến lúc đó thì báo cáo với cấp trên như thế nào đây?

Diệp Tiểu Thiên hiểu rõ Hoa Tình Phong không dám gánh vác trách nhiệm, cười lạnh nói: - Đại nhân, nếu như phải báo cáo chuyện này xin bề trên định đoạt, chắc chắn bỏ lỡ - cơ hội chiến đấu. Đến lúc đó trách nhiệm này vẫn thuộc về huyện Hồ chúng ta. Hạ quan đã từng nói một mình gánh chịu, nhưng một Điển sự như ta có thể ổn định sóng gió này sao?

Đến lúc đó Vương chủ bộ, Từ huyện thừa có đầy đủ lý do, duy chỉ có Tri huyện đại nhân muốn tránh cũng không được. Hôm nay hạ quan có biện pháp, chỉ cần đại nhân đồng ý thì khả năng thành công rất lớn. Đại nhân, người khác có đường lui, coi có. Thành công thì công lao bằng trời, ván bài này ngài có muốn đánh cược cùng ta?

















Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch