Vì tầm nhìn nhỏ hẹp Lý Đạo Huyền đã khó chịu hết hai giây, đột nhiên nhớ tới, năm ngày trước mình đã lắp một camera giám sát ở bên cạnh hộp tạo cảnh, vẫn luôn giám sát tất cả những việc xảy ra trong hộp, thứ này có lưu lại hình ảnh, hiện tại xem lại video quay lại tối hôm qua, khẳng định có thể điều tra ra được.
Vội vàng mở điện thoại, app camera giám sát, mở ra danh sách các video ghi lại.
Tối qua mình ngủ lúc hơn hai giờ, vậy chỉ cần xem video sau hai giờ là xong việc rồi.
Không mất bao lâu, y liền thấy được chân tướng "kẻ trộm nước".
Trong bóng đêm, một đám người tí hon nghèo khổ trang phục không khác các thôn dân thôn Cao gia bao nhiêu, xách theo thùng nước, mượn ánh trăng, dè dặt mò đến bên hồ nước của thôn Cao gia, nhẹ nhàng đưa thùng vào trong hồ múc lên hai thùng nước, sau đó xách lên rồi nhanh chân chạy ra ngoài thôn.
Qua khoảng một canh giờ nữa đám người này lại tới, lại một lần múc lên hai thùng nước rồi bỏ chạy.
Cứ như vậy tới lui ba lần, mất ba canh giờ, mãi đến khi trời sắp sáng đám người này mới không đến nữa, cứ như vậy nước trong hồ bị trộm đi mất hai thước sâu.
Thấy cảnh này Lý Đạo Huyền cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Y cất điện thoại đi, liền nghe được các thôn dân còn đang tiếp tục nghị luận: "Không biết mao tặc từ đâu tới, dám trộm nước của chúng ta, thật quá đáng. Nguồn nước quý giá này là thiên thần đại nhân ban thưởng cho chúng ta, há có thể để cho người khác trộm đi?"
"Thôn trưởng đâu? Mời thôn trưởng đi ra nói xem, chúng ta nên làm cái gì đây? Có cần theo những dấu chân này bắt lấy kẻ trộm rồi đánh cho một trận hay không?"
"Phải đánh cho chúng một trận rồi, cướp lại nước, bằng không thì khẳng định thiên thần đại nhân sẽ trách chúng ta, không bảo vệ được nước thần mà hắn đã ban tặng."
Lý Đạo Huyền cất lời: "Cao Nhất Diệp, ngươi nói cho mọi người, chuyện trộm nước không cần truy cứu."
Cao Nhất Diệp đang cùng các thôn dân lên án mạnh mẽ có người đã ăn trộm nước của thiên thần đại nhân ban cho, đột nhiên nghe được trên bầu trời vang lên giọng của thiên thần đại nhân, nàng "a" một tiếng rồi ngửa đầu lên xem, lại thấy trong tầng mây mơ hồ hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi lại dễ nhìn của thiên thần đại nhân.
Nàng vội vàng nói: "Thiên thần đại nhân, có người đã trộm đi ân huệ của ngài, ngài không tức giận sao?"
Nàng vừa la lên, các thôn dân liền đồng loạt nhìn qua, thấy nàng đang ngửa đầu nhìn trời nói chuyện, liền đoán được là đang giao lưu với thiên thần đại nhân rồi, tất cả mọi người ngậm chặt miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Lý Đạo Huyền: "Nói cho mọi người, đây là thôn dân của một thôn khác, không có nước uống, không thể sống tiếp được, cho nên mới đến trộm nước của thôn Cao gia. Họ trộm đi chút nước ấy không sao đâu, ta lại đổ đầy nước cho mọi người là được, không cần phải đi hô đánh hô giết với một đám người sắp chết khát."
Cao Nhất Diệp vội vàng chuyển giao những lời này cho mọi người cả thôn.
Các thôn dân lập tức thu lại trạng thái hung thần ác sát muốn ra ngoài đánh người vừa rồi, cùng nhau hướng lên trời khấu đầu: "Thiên thần đại nhân nhân từ!"
"Thần ân phổ thế."
"Đại từ đại bi."
"Cứu khổ cứu dân."
Một tràng từ ngữ khen tặng lung ta lung tung không biết là phật hay là đạo bay lên tận trời.
Lý Đạo Huyền thở dài một hơi, nghĩ thầm: quả nhiên, chỉ cứu 42 người tí hon thì còn xa mới đủ, kế tiếp, ta còn phải cứu càng nhiều người tí hon hơn, vậy bắt đầu từ những thôn dân trộm nước này đi, hy vọng tài lực của ta có thể duy trì được.
Đêm cùng ngày, khi trời tối, 42 người tí hon của thôn Cao gia đều về phòng ngủ, toàn bộ hộp tạo cảnh lại khôi phục "hình ảnh động".
Nhưng Lý Đạo Huyền còn chưa vội đi ngủ, y còn ngồi ở trước máy vi tính lật xem tư liệu lịch sử tương quan với Minh Mạt, đồng thời, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía hộp tạo cảnh, là hướng đi tới của nhóm trộm nước tối hôm qua.
Đêm đã khuya!
Ba giờ sáng.
Thành phố Song Khánh ngoài cửa sổ vẫn còn chưa nghỉ ngơi, cuộc sống về đêm của người hiện đại rất phong phú, trên mỗi con đường ngoài cửa sổ còn có ô tô lao đi vun vút, trên đường bên ngoài tiểu khu, có người còn đang ăn đồ nướng uống bia, miệng hét hò "Năm ngón tay này sáu sáu sáu này bảy tiên nữ này..."
Lý Đạo Huyền cầm lấy điện thoại.
Đặt ship một món đồ nướng.
Đúng lúc này trong hộp tạo cảnh có động tĩnh.
Từ bên mép hộp phía bắc, một người ít hon ăn mặc rách rưới chui ra từ đó, từ xa hắn trông về hướng thôn Cao gia một hồi, lại quay về phía sau vẫy vẫy tay, sau đó một nhóm người tí hon liền xuất hiện, mỗi người đều gánh thùng nước, lưng lom khom, nhẹ chân nhẹ tay, đi tới thôn Cao gia...
Lý Đạo Huyền đóng cửa sổ, ngăn cách âm thanh ngoài cửa sổ, để trong phòng tuyệt đối yên tĩnh, sau đó ghé sát lỗ tai vào hộp tạo cảnh.
Trong hộp rất yên tĩnh, các người tí hon bước đi mà không hề phát ra tiếng bước chân.
Không bao lâu, họ đi tới sát bên hộp "LOCK and LOCK".
Người dẫn đầu nhìn thoáng qua trong hộp, không khỏi Ơ một tiếng.
Một người tí hon theo kịp phía sau thấp giọng nói: "Chuyện gì thế Vương đại ca?"
Người tí hon dẫn đầu họ Vương, hắn chỉ vào hộp "LOCK and LOCK" trước mặt, vẻ mặt sửng sốt: "Đêm qua, rõ ràng chúng ta đã trộm đi xuống hai thước mực nước, với lại ban ngày hôm nay người thôn Cao gia còn phải dùng nước, mực nước phải rút xuống một đoạn nữa mới đúng. Ngươi xem, hiện tại nước lại đầy rồi."
Lý Đạo Huyền thầm buồn cười: Ta đổ vào thêm một ly nước đấy.
Các người tí hon tới trộm nước vây quanh bên hộp "LOCK and LOCK", tất cả đều vẻ mặt ngỡ ngàng, nhìn nước đầy tràn hồ, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Ngày nay làm gì có mưa, sao nước đầy được nhỉ?"
"Không thể lý giải!"
"Nước trong hồ này rốt cuộc từ đâu tới?"
Vương đại ca cũng vô cùng ngỡ ngàng, nhưng hắn là đại ca cầm đầu, không thể chỉ nhìn không hạ mệnh lệnh. Hắn liền vung tay lên, thấp giọng mắng: "Để ý nhiều như vậy làm gì? Nhanh múc đầy nước vào thùng mọi người đi, đừng lảm nhảm nữa, nếu kinh động người của thôn Cao gia, bị người ta bắt tại trận, chúng ta phải xấu hổ chết ở chỗ này mất."
Lời này có lý!
Nhóm người vội vàng bu sát lại hồ, bỏ thùng nước vào và múc nước, có người còn vục đầu vào nước uống ùng ục...
Thấy cảnh này Lý Đạo Huyền cảm thấy lòng hơi cay cay, đáng thương cho các nạn dân.
Y chuyển ánh mắt lên túi gạo của mình, nghĩ bốc gạo bỏ xuống, nhưng vừa tỉ mỉ nghĩ lại, gạo này của mình vừa bỏ vào sẽ biến thành gạo dài 40 đến 60 xăng-ti-mét, thùng gỗ của họ cũng không chứa được, chung quy không thể để họ làm như cách người thôn Cao gia chia gạo, đặt gạo lên mặt đất rồi lăn quãng đường hơn mười dặm về thôn trang của mình được.
Có lẽ không thể lấy hạt gạo to như thế làm khổ họ nữa, khuya khoắt dọa người, sẽ gây tai nạn chết người.
Cho họ chút gì đó có thể tiện bỏ vào thùng xách đi thôi.
Y chuyển ánh mắt từ trên túi gạo sang túi bột mì bên cạnh.
Bột mì thời hiện đại đều nghiền thành bột mịn còn hơn hạt cát, sau khi bỏ vào hộp, cho dù bột phóng đại 200 lần cũng vẫn là hình dạng hạt bột to một chút, không đến mức quá dọa người, cho họ thứ này, họ sẽ không bị giật mình nghĩ là chuyện gì đó ly kỳ.
Lý Đạo Huyền duỗi tay bốc một nắm bột mì, thừa dịp các người tí hon đang tập trung múc nước, liền lặng lẽ đặt bột mì xuống phía sau họ, xếp thành một cái đồi bột mì.