Chương 20: Khởi nghĩa nông dân đã vô cùng cấp bách
Vương đại ca đi tuốt đằng trước, hai cái thùng nước của hắn đã được múc đầy.
Dùng một cây đòn gánh xuyên qua hai cái thùng, rồi vác lên vai, sau đó mượn lực xoay đầu lại. Hắn phải xoay cực kỳ chậm, cố gắng đừng để lắc lư, bằng không sẽ làm nước quý giá trong thùng hất ra ngoài. Những năm nay hạn hán, một giọt nước vẩy ra ngoài cũng khiến đau lòng rất lâu.
Tuy nhiên, hắn vừa mới xoay lại, thấy được cảnh phía sau liền ngỡ ngàng, chân không bước nổi.
Không biết khi nào, phía sau hắn đã xuất hiện một cái đồi được xếp thành từ những viên tròn màu trắng kỳ lạ.
Vương đại ca miệng há hốc, nửa ngày không khép lại được, thùng nước đang vác trên vai cũng đánh bịch rơi xuống, nước trong hai thùng đổ hết ra ngoài không thừa một giọt.
Thôn dân bên cạnh rất đau lòng, vội la lên: "Vương đại ca, sao ngươi lại làm đổ nước rồi? Hai thùng nước tốt thế này..."
Hắn đau lòng đến nỗi muốn quỳ xuống, cả nước lẫn bùn cùng bốc lên.
Vương đại ca người cứ cứng đờ: "Mọi người... mau nhìn... phía sau..."
Các thôn dân khác bên hồ nước đều quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại liền đứng hình!
Chỉ chớp mắt, cả đám thôn dân như bị điểm huyệt đạo, tất cả đều giữ nguyên động tác, ngỡ ngàng nhìn cái đồi toàn viên tròn phía sau.
Một thôn dân mở miệng muốn hét lên, Vương đại ca đã nhanh chân bước tới bịt miệng hắn lại.
Lúc này các thôn dân còn lại mới tỉnh hồn, nơi này là thôn Cao gia, chúng ta tới đây trộm nước, cũng không thể nói lớn tiếng, bằng không thì bị người ta bắt được, tất cả đều xấu hổ chết mất.
Vương đại ca đi tới trước cái đồi, nhặt lên một viên, ngửi ngửi, mới đè thấp giọng nói: "Đây là bột mì thì phải? Chắc ta không lầm đâu, ngửi là vị bột mì, chỉ là hạt to quá, chẳng lẽ là bột mì bị ướt mới dính thành cục?"
Một thôn dân khác gật đầu: "Khẳng định không sai được, vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, sao tự nhiên ngửi thấy mùi bột mì, cứ tưởng đói quá xuất hiện ảo giác nữa."
Vương đại ca: "Viên bột mì này xuất hiện thế nào?"
"Ta không thấy!"
"Ta cũng không thấy!"
"Vừa nãy ta đang múc nước."
Vương đại ca cắn răng: "Là người của thôn Cao gia, thừa dịp chúng ta không chú ý đã lặng lẽ đặt xuống phía sau chúng ta, chỉ có khả năng này thôi."
Các thôn dân đưa mắt nhìn nhau.
"Người thôn Cao gia tốt như vậy sao?"
"Sao họ có nhiều bột mì thế?"
"Vì sao phải đem bột mì vo thành viên?"
"Có nhiều bột mì như vậy cũng không thể không duyên cớ tặng không cho chúng ta."
"Còn nửa đêm canh ba lặng lẽ đặt phía sau chúng ta, cái này..."
Vương đại ca nhìn trái, ngó phải, nhìn trước ngó sau, nhìn khắp xung quanh cả một vòng, vẫn không thấy một bóng người nào, lại bỏ một viên bột mì vào trong miệng rồi nhai nhai, chợt đánh phù một cái thiếu chút nữa hắt xì rồi, mùi của bột mì sống một lời khó nói hết. Hắn thấp giọng nói: "Quả thật là bột mì! Là người của thôn Cao gia cho bột mì, chỉ có khả năng này thôi, họ đã biết chúng ta nửa đêm tới trộm nước, vì chừa chút mặt mũi cho chúng ta nên không ngay mặt vạch trần, đồng tình chúng ta nghèo khó, liền đem đống viên bột mì đặt ở đây đưa cho chúng ta ăn."
Các thôn dân vạn lần không tin phân tích này, nhưng ngoại trừ phân tích quá ly kỳ này, họ cũng không nghĩ tới khả năng nào khác nữa.
Vương đại ca thấp giọng nói: "Mọi người đổ hết nước trong thùng vào hồ đi, trước lấy thùng tới chứa bột mì, có thể chứa bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu. Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể lãng phí, phải càng cẩn thận hơn so với gánh nước. Nếu ai làm đổ bột mì, nắm đấm của lão đại ta sẽ đánh chết hắn."
Các thôn dân dở khóc dở cười: "Vương đại ca, cái này không cần ngươi phải nói, nếu chúng ta làm đổ bột mì, tự mình sẽ đánh chết mình, không nhọc đại ca động thủ."
Nhóm người vội vàng đổ nước trong thùng vào hồ!
Họ còn không dám lấy thùng đang ẩm ướt trực tiếp đi đựng bột mì, sẽ bị dính, liền cầm lấy thùng nước hướng về cơn gió, giữa không trung không ngừng vung vẩy, hồi lâu làm làm khô thùng.
Lại vội vàng chạy tới cạnh đống bột mì, chứa đầy hai cái thùng, cẩn thận gánh lên, lại cẩn thận bước đi từng bước nhỏ.
Còn cẩn thận hơn khi hai tay ôm hài tử của mình lão bà mới sinh ra đêm đó, rất sợ một khi không cẩn thận để lắc lư, viên bột mì sẽ đổ ra đất, vậy sẽ đau lòng đến không thở nổi mất thôi.
Đoàn người gánh bột mì rời đi, đi tới ngoài thôn, đầu lĩnh Vương đại ca đột nhiên buông thùng xuống, hai tay ôm quyền quay về thôn Cao gia, hành đại lễ: "Ban thưởng hôm nay, Vương Nhị ta nhớ kỹ, tương lai tất báo."
Hắn cũng không biết mình cảm ơn là ai, dù sao thì khẳng định là vị cao nhân nào đó ở trong thôn Cao gia thôi, hôm nay mình là một tên trộm nước, cao nhân cũng không muốn gặp mặt hắn, mới lén lút đưa bột mì. Tương lai mình nhất định phải quang minh chính đại tới đây, quang minh chính đại mà cảm tạ.
Nghe những lời của hắn, Lý Đạo Huyền mới biết tên của hắn là Vương Nhị!
Tên này, hình như đã thấy qua ở đâu rồi?
Trong lòng khẽ động, y vội vàng mở tư liệu lịch sử Minh Mạt mình đã xem vài ngày trước, tìm kiếm ở bên trong, rốt cuộc trong quyển sách [Lộc Tiều kỷ văn] tìm được cái tên Vương Nhị:
Vào năm Sùng Trinh cải nguyên, Thiểm Tây xảy ra nạn đói, đất cằn ngàn dặm. Có kẻ Bạch Thủy Vương Nhị, lấy mực bôi lên mặt, xông vào Trừng Thành, giết tri huyện.
Trong cuốn [Liệt Hoàng Tiểu Thức] còn viết sinh động hơn:
Thiên Khải Đinh Mão, Thiểm Tây đại hạn. Tri huyện Trừng Thành Trương Diệu Thải thu thuế quá khốc liệt, ác độc dân không chịu nổi. Có kẻ Vương Nhị, lén tụ tập mấy trăm người trên núi, lấy mực bôi mặt. Vương Nhị quát lớn: "Ai dám giết Trương tri huyện?" Chúng nhân cùng ưng thuận: "Ta dám giết!" Nhiều người như thế, liền xông vào thành. Người giữ thành không dám chống cự, xông thẳng vào huyện giết Diệu Thải. Sau đó chúng nhân lại đoàn tụ trong núi.
Các học giả lịch sử định nghĩa khởi nghĩa của Vương Nhị là "Khởi đầu của khởi nghĩa nông dân Minh Mạt". Nói cách khác, nhân vật tiêu điểm của chiến tranh nông dân lật đổ Đại Minh triều chính là người này. Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung gì đó, đều là vãn bối của người này.
Lý Đạo Huyền yên lặng tắt trình duyệt đi, lực chú ý lần nữa quay lại trong hộp tạo cảnh.
Vương Nhị đã đưa người của hắn rút ra ngoài hộp tạo cảnh rồi.
Họ chỉ để lại dấu chân đầy trên đất, cùng với vết tích nơi chất đống bột mì đã bị bào đi thêm cả một tầng đất.
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi: "Ngươi đã là tiêu chí cho cuộc chiến tranh nông dân Minh Mạt bắt đầu, vậy xem ra không mất bao lâu nữa, chiến hỏa của khởi nghĩa nông dân sẽ lan tới thôn Cao gia thôi, chúng ta còn có thể gặp lại."
Lại quay đầu nhìn những căn nhà rách nát trong thôn Cao gia, Lý Đạo Huyền biết, một khi khởi nghĩa nông dân bùng nổ, thôn Cao gia không thể tránh được sẽ bị cuốn vào chiến tranh, nếu như mình canh giữ ở trước hộp tạo cảnh, chỉ cần đưa tay vào hộp là hoành tảo thiên quân, cũng có thể bảo vệ được các người tí hon an toàn.
Nhưng nếu như khi mình ngủ, hoặc là ra ngoài làm cái gì, các người tí hon sẽ rất nguy hiểm.
Khách Gia vi ốc còn phải hơn một tháng nữa mới có thể hoàn thành, nhưng khởi nghĩa của Vương Nhị sợ rằng đã đến đít rồi.
Không thể ngồi không đợi Khách Gia vi ốc được, phải sớm tạo ra vật gì để bảo vệ họ an toàn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của y không khỏi quét quanh căn nhà, tìm kiếm những vật gì có thể dùng để giúp các người tí hon. Rất nhanh, y liền chú ý tới trên giá áo có một tấm sắt rỉ đã bị bật lên.
Lý Đạo Huyền hai mắt sáng ngời: mảnh sắt vụn! Cái này có thể dùng làm áo giáp cho các người tí hon.
Song sức chiến đấu của các thôn dân tí hon thấp quá, cho dù mặc áo giáp cũng chưa hẳn đánh thắng được lưu tặc và quan binh, còn phải cho họ bảo hộ càng đáng tin hơn.
Ánh mắt y lại rơi vào đống LEGO bằng gỗ bên bàn học, khà khà, thứ này có thể tạm chống đỡ đợi Khách Gia vi ốc hoàn thành rồi.