Chương 22: Cha mẹ có chết đói cũng không ăn lúa giống
"Cao Nhất Diệp!"
Lý Đạo Huyền vừa cất lời gọi, Cao Nhất Diệp lập tức cung kính ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Khi nàng ngẩng đầu lên, Lý Đạo Huyền có thể nhìn được khuôn mặt của nàng một cách rõ ràng, ngũ quan rất đẹp, hai má ửng hồng, đúng là một nữ tử xinh đẹp, đáng tiếc cao không được 1 xăng-ti-mét, đẹp nữa cũng không thể...
Khụ!
Nghĩ xa rồi!
Lý Đạo Huyền mở lời: "Bảo Cao Sơ Ngũ đi huyện thành một chuyến, tìm Tam Thập Nhị hỗ trợ, đưa mấy người công tượng có tay nghề đến thôn Cao gia."
Cao Nhất Diệp vội vàng dạ vâng, gọi Cao Sơ Ngũ tới.
Nói mấy câu phân phó, Cao Sơ Ngũ cùng ba thanh niên đi chung lần trước tới huyện thành ăn một bữa cơm no, mang theo lương khô xuất phát đi huyện Trừng Thành.
Lý Đạo Huyền lại cầm lấy bộ LEGO, chuẩn bị dùng cái này làm một bức tường thành tạm thời cho thôn Cao gia. Không cần tạo hình phức tạp làm gì, chỉ cần đem từng miếng LEGO ráp lại với nhau, nối thành một đường thật dài, sau đó đem nó nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp, dọc theo xung quanh thôn Cao gia, xếp nó thành một vòng...
Lúc này các thôn dân còn đang nhặt gỗ, đột nhiên nghe được tiếng sấm nổ mạnh, mặt đất lắc lư.
Họ ngẩng đầu lên, liền thấy giữa không trung có một vật thể kỳ lạ đủ màu sắc đang hạ xuống, rơi xuống xung quanh thôn, rất nhanh đã bao quanh toàn bộ thôn Cao gia, biến thành một vòng "tường thành" vô cùng lớn, chỉ để lại một chỗ trống làm cánh cửa...
Tường thành này lại cao tới một trượng, độ dày cũng rất đáng sợ, chỉ là chất liệu khá kỳ lạ, không cứng như đá, hình như dùng dao chém cũng chỉ động vào lớp vỏ ngoài thôi.
"Oa, đây là cái gì?"
"Sao có cảm giác thôn Cao gia thoáng cái biến thành thành Cao gia rồi?
"Đây là tường thành kỳ quái gì nhỉ?"
"Đủ màu như cầu vồng!"
Khi các thôn dân đang nghị luận sôi nổi thì Cao Nhất Diệp theo "bậc thang" leo lên phía trên "tường thành", đứng trên cửa thành cao cao, nàng lớn tiếng nói với mọi người: "Đây là tường thành thiên thần đại nhân ban thưởng cho chúng ta, đoạn thời gian kế tiếp, có thể sẽ có rất nhiều tặc phỉ làm loạn, thiên thần đại nhân muốn chúng ta làm một cánh cửa gỗ đóng lại cửa thành, phái người luân phiên trực gác, nếu có tặc phỉ tới làm loạn, chúng ta sẽ cầm lấy vũ khí, mặc vào áo giáp để bảo vệ bản thân."
Các thôn dân vội vàng nhận lời: "Cẩn tôn thiên thần đại nhân phân phó."
Lý Đạo Huyền im lặng quan sát, các thôn dân rất nhanh phân ra một số nhân thủ chặt cây làm cửa thành, kỹ thuật của họ còn rất thô sơ, trước tiên chặt xuống những cây to băng cánh tay, lại chặt hết cành lá, sau đó đặt chúng song song với nhau, lấy dây thừng cột lại...
Đồng thời trong lúc đó, dưới an bài của thôn trưởng, các thôn dân đã định ra trình tự luân phiên trực gác.
Hai thôn dân xách theo cung thu được từ chỗ sơn tặc, đứng trên cửa thành, bày ra dáng dấp như "lính gác", trông cũng rất ra gì.
Rất tốt, thôn này đã có được năng lực tự bảo vệ mình rồi.
Những người này chỉ cần không ngu, thấy sơn tặc tới, họ cứ chắn ở cửa thành tử thủ, sơn tặc sẽ không vào được thôn Cao gia, chỉ cần họ chống cự đến lúc mình tới, vậy sẽ không có việc gì rồi.
Kế tiếp thì phải trông Cao Sơ Ngũ được phái đi huyện thành có thu hoạch gì không.
Cùng lúc đó, huyện Trừng Thành, bên ngoài nha môn huyện.
Tam Thập Nhị thay một bộ trường sam gọn gàng sạch sẽ, ôm quyền nói với nha dịch giữ cửa: "Tại hạ..."
Nha dịch mặt không đổi sắc nói: "Huyện tôn đại nhân có phân phó, chỉ cần ngươi tới, hết thảy không cho vào."
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Ta không phải tới để gặp huyện tôn đại nhân."
Nha dịch hiếu kỳ: "Vậy ngươi tới?"
Tam Thập Nhị nói: "Ta muốn đến hỏi thăm thôi, gần đây có đại sự gì không. Trước đây khi ta làm sư gia đối đãi với ngươi không tệ, ngươi tiết lộ cho ta ít tin tức nhỏ, cũng không quá phận chứ? Cái này gọi là [tri ân báo đáp]."
Nha dịch suy nghĩ kỹ càng một lúc, được thôi, tuy sư gia này mỗi lần nói bốn chữ cuối cùng rất là đáng ghét, nhưng làm người cũng không tệ lắm, cũng từng giúp mình.
Tiết lộ cho hắn chút tin tức cũng không có việc gì.
Hắn đè thấp giọng nói: "Vậy ta báo cho ngươi biết, ngày hôm trước huyện tôn đại nhân đã phái mấy đội người, đi tới mấy thôn thu lương, lúc đó Tam tiên sinh phản đối, bị huyện tôn đại nhân đuổi đi, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Tam Thập Nhị nói: "Đương nhiên việc này ta nhớ rất rõ ràng, có thể nói là [khắc cốt minh tâm]."
Nha dịch nói: "Lúc đó phái ra mấy đội người phân biệt đi thôn Cao gia, thôn Vương gia, thôn Trịnh gia... Nhưng mà, đi thôn Cao gia lại không thu được hột lương thực nào."
Tam Thập Nhị nghĩ thầm: nơi đó có thiên thần đại nhân thủ hộ, các ngươi thu được thuế mới là lạ, chỉ sợ lúc đó quan sai đi thu thuế bị trừng trị rất thảm.
Nha dịch nói tiếp: "Đi thôn Trịnh gia thu được một chút thuế trở về, nhưng không đủ số. Cuối cùng đội đi thôn Vương gia thu hoạch được nhiều nhất, bọn họ đánh người thôn Vương gia một trận, còn phóng hỏa đốt một căn nhà không người ở, doạ cho đám người thôn Vương gia run lẩy bẩy, cuối cùng lợi dụng bóng đêm xông vào nhà họ, coi lúa giống của họ thành thuế, cướp về."
Nghe đến đó, trong lòng Tam Thập Nhị vang lên hồi chuông cảnh báo, vội la lên: "Lúa giống? Các ngươi cướp lúa giống của người ta? Ông trời ơi, thứ này có thể cướp sao? Các ngươi chưa nghe qua câu nói này ư? [Cha mẹ chết đói, không ăn lúa giống], thứ này các ngươi cũng dám cướp? Các ngươi... này... này quả thật là [làm điều ngang ngược]."
Vẻ mặt nha dịch vẫn tỉnh bơ: "Quản làm chi họ có chết đói hay không! Triều đình thúc rất gấp, nếu như không thu được thuế, huyện tôn đại nhân sẽ không may, hắn không may, tất cả các huynh đệ cũng không may theo."
Tam Thập Nhị khẩn trương: "Xong! Thôn Vương gia, chỉ sợ sắp phản rồi."
Nha dịch cười nhạt: "Đáp thấp hèn đó, lấy đâu lá gan tạo phản?"
Tam Thập Nhị không dám lãng phí thời gian ở cửa huyện nha nữa, vội vàng nhanh chân chạy về nhà. Vừa về nhà, hắn đã nói với vợ con nha hoàn gia nô: "Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời khỏi huyện thành, ra ngoài tránh thôi. Cái này gọi là [bỏ trốn mất dạng]."
Lão bà hắn là một trung niên phụ nhân mập mạp, nghe vậy hiếu kỳ: "Trốn? Vì sao phải trốn?"
Tam Thập Nhị vội nói: "Ba năm hạn hán, dân chúng lầm than, huyện tôn lão gia lại phái người cướp đi lúa giống của nông dân, đây là muốn xảy ra đại sự rồi. Chúng ta phải đi nhanh, đi trễ một bước, chỉ sợ sẽ không may theo huyện tôn lão gia. Cái này gọi là... Ôi chao, không còn thời gian nghĩ từ nữa rồi, nói chung phải nhanh thu dọn đồ đạc, chạy trốn."
Tam phu nhân nghe vậy vẫn không cảm thấy áp lực: "Mấy thôn dân tạo phản có cái gì mà phải sợ? Cho dù họ tạo phản, cũng là làm thảo khấu thôi, dù gì cũng không đến mức đánh tới huyện thành chứ?"
Tam Thập Nhị đè thấp giọng nói: "Bà không hiểu! Thôn Vương gia đó không phải là thôn trang bình thường, trong thôn có một nam tử từ huyện Bạch Thủy qua đây nương nhờ thân thích, nhân xưng Bạch Thủy Vương Nhị, là một hảo hán có tiếng, một cây tiêu côn trong tay, hơn mười hán tử cũng không lại gần hắn được, trong mười dặm tám thôn có danh vọng cực cao. Nếu như hắn cầm đầu tạo phản, vung tay hô một tiếng. Cục cưng của ta, nguy rồi, huyện Trừng Thành này cùng với hơn mười thôn trấn xung quanh chỉ sợ tất cả sẽ xảy ra đại sự, nói chung, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, hiện tại dù sao thì ta cũng không còn làm việc trong nha môn huyện nữa, chạy xa chút cho an toàn."