Trước đây mỗi ngày thức dậy cũng không cần nghĩ, cứ thế xách rổ trúc ra ngoài tìm rau dại, vỏ cây, rễ cỏ, từ sáng đến tối đều vội vàng muốn chết. Nhưng hiện tại đã có đồ ăn thiên thần đại nhân ban ân, mỗi ngày nàng thức dậy, chuyện thứ nhất trở thành suy nghĩ ngày hôm nay nên làm những gì.
Hiện tại trong thôn không thiếu nước rồi, nói chung trước rửa mặt cái đã.
Nàng là một mỹ nhân bại hoại trời sinh, trước đây lấm lem, lại thêm dinh dưỡng không tốt, trông xanh xao vàng vọt, đã giấu đi nét đoan trang của nàng, nhưng liên tục mấy ngày được ăn no lại còn có thịt, khiến cho nàng khí huyết dồi dào không ít, khi rửa mặt đã có thể cảm nhận được da mặt đã mịn màng, hồng hào hơn, khiến cho người ta cảm thấy khác rất nhiều so với trước đây.
Hiện tại điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là y phục của nàng hơi cũ nát, dù cho tắm có sạch sẽ cũng có vẻ kéo chân sau của nàng.
Rửa mặt xong, lại không biết nên làm gì tiếp.
Nàng từ từ đẩy cửa và bước ra ngoài...
Mới vừa đi được hai bước, một bàn tay khổng lồ xuyên qua tầng mây, từ từ đặt xuống trước mặt nàng.
Cao Nhất Diệp biết, thiên thần đại nhân lại sắp ném đồ ăn cho ngày hôm nay rồi.
Ngày hôm nay sẽ phát cho thôn dân cái gì đây? Gạo? Mì? Rau? Thịt? Muối?
Tất cả đều không phải, thiên thần đại nhân đặt ở trước mặt nàng là một tấm sắt khổng lồ.
Lý Đạo Huyền lột xuống miếng sắt bao quanh giá áo bằng gỗ, có được một tấm sắt hình chữ nhật dài 10 xăng-ti-mét, rộng 5 xăng-ti-mét, dày 1 mi-li-mét."Miếng sắt" nho nhỏ này đặt xuống trước mặt Cao Nhất Diệp lại biến thành tấm sắt khổng lồ dài hơn bảy trượng, rộng hơn ba trượng, dày 5 phân.
Cao Nhất Diệp hơi ngỡ ngàng: "Thiên thần đại nhân, ngày hôm nay cho chúng tôi ăn tấm sắt sao? Có lẽ ta không cắn được cái này..."
Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười, ý nghĩ đầu tiên của ngươi là ăn tươi nó sao? liền cười mắng: "Chỉ biết ăn thôi, là làm áo giáp cho các ngươi."
Cao Nhất Diệp hiếu kỳ: "Ồ, làm áo giáp?"
Lý Đạo Huyền: "Ngươi triệu tập các thôn dân lại đi, nghiên cứu miếng sắt này xem, ta nhớ trong thôn có một thợ rèn, hình như tên là..."
Cao Nhất Diệp vội vàng đáp: "Cao Nhất Nhất."
Lý Đạo Huyền: "À, đúng rồi, Cao Nhất Nhất, bảo các thôn dân theo chỉ huy của Cao Nhất Nhất, chế tạo cho mỗi thanh niên trong thôn một bộ áo giáp đơn giản."
Cao Nhất Diệp ưng thuận, vội vàng tập hợp mọi người.
Không mất bao lâu, các thôn dân đã tập trung tới.
Nhìn tấm sắt to lớn trên mặt đất, Cao Sơ Ngũ lên tiếng đầu tiên: "Tấm sắt dày quá, thiên thần đại nhân muốn chúng ta ăn cái này sao?"
Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng đã hơi ố vàng: "Chắc ta cắn không nổi đâu."
Cao Nhất Diệp học giọng điệu của Lý Đạo Huyền cười mắng: "Chỉ biết ăn thôi, tấm sắt này là thiên thần đại nhân làm áo giáp cho chúng ta."
Cao Sơ Ngũ: "Hả? Áo giáp?"
Một nam nhân trung niên đi ra từ trong đám người, chính là thợ rèn Cao Nhất Nhất, hắn nghĩ bình thường giúp các thôn dân rèn thái đao gì đó còn được, nhưng những thứ phức tạp như áo giáp thì thật sự chưa làm qua bao giờ. Hắn đi vòng quanh tấm sắt hai vòng, lấy tay ước lượng vài cái, mới nói: "Tấm sắt lớn thế này chắc giá trị lắm, phải đem nó hoà tan thì mới chế thành những vật khác được, nhưng nó to quá, ta không có cái lò nào đủ lớn để hoà tan nó."
Lý Đạo Huyền lập tức luồn hai tay vào hộp tạo cảnh, sắt lá mỏng 1 mi-li-mét ở trong tay y cũng chỉ tùy tiện mà vặn vẹo thôi. Y vặn trái, vặn phải, lại bẻ mạnh ra, sắt lá gãy đôi, tiếp tục như vậy, miếng sắt lá bị y bẻ thành hơn mười mảnh nhỏ.
Các thôn dân mắt mở trừng trừng nhìn tấm sắt vô cùng lớn bị một bàn tay vô hình cầm lên, vặn vẹo ở giữa không trung, biến hình, sau đó tạch một cái đứt đôi, lại tiếp tục vặn vẹo, biến hình, bẻ đứt, nhiều lần như vậy, tấm sắt vừa nãy to lớn hiện tại đã biến thành hơn mười miếng sắt nhỏ rồi.
Ở trong mắt họ, tấm sắt đó dày tới 6 tấc, cứ như vậy dưới ánh mắt của họ bị vặn gãy, hình ảnh thật sự quá chấn động, quá thần uy.
Các thôn dân lại bắt đầu quỳ xuống đất.
Cao Nhất Diệp vội vàng lớn tiếng nói: "Thiên thần đại nhân bảo các ngươi đừng quỳ xuống nữa lãng phí thời gian, đứng dậy làm việc đi."
Các thôn dân nhanh chóng đứng lên.
"Làm việc làm việc!"
"Đưa hết số sắt này đến nhà Cao Nhất Nhất đi, đặt ở bên cạnh bếp lò."
"Chúng ta cần chuẩn bị cho hắn thêm củi và than."
"Nói đến chuyện này, vì sao thiên thần đại nhân đột nhiên muốn chúng ta chế tạo áo giáp?"
Các thôn dân vừa vận chuyển tấm sắt vừa lặng lẽ nghị luận.
Lý Đạo Huyền nghe được khi thì họ nghị luận vận chuyển tấm sắt, khi thì nghị luận kỹ thuật chế tạo, khi thì nghị luận tạo ra để làm gì, nhưng không người nào nói đến "tư tàng áo giáp là tội mưu phản", có thể thấy được những thôn dân này quả nhiên hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài thôn, triệt để mù luật rồi.
Y trầm giọng nói: "Cao Nhất Diệp, nói cho mọi người, chế tạo áo giáp là vì bảo vệ bản thân, còn nhớ chuyện lần trước bọn sơn tặc giết vào thôn không?"
Sự kiện đó, đương nhiên Cao Nhất Diệp vĩnh viễn sẽ không quên.
Nhớ tới mẫu thân chết thảm dưới đao của sơn tặc, sắc mặt của nàng cũng không còn rạng rỡ nữa.
Lý Đạo Huyền: "Thời gian kế tiếp sẽ càng ngày càng hung hiểm, chỉ có đồ ăn cũng không thể bảo đảm các ngươi sống sót, các ngươi còn phải được trang bị vũ khí."
Cao Nhất Diệp một năm một mười đem lời y nói truyền đạt lại cho các thôn dân nghe.
Thôn trưởng là người thứ nhất hiểu ra: "Ý của thiên thần đại nhân là sẽ còn có sơn tặc đánh vào thôn lần nữa."
Các nữ nhân trong thôn hốt hoảng: "Vậy phải làm sao?"
Các nam nhân lập tức đã hiểu phải làm gì: "Không phải thiên thần đại nhân nói cho chúng ta nên làm cái gì rồi sao? Chế giáp, cho toàn bộ tráng niên trong thôn chúng ta, chế mỗi người một bộ áo giáp, chúng ta còn có đao lấy từ chỗ của sơn tặc. Cầm đao, mặc vào áo giáp, hơn nữa hiện tại chúng ta đã được ăn no, có sức lực rồi, cần gì phải sợ đám sơn tặc nữa?"
"Thì ra là ý này!" Các phụ nhân đã hiểu.
Vì vậy ngày hôm nay mọi người đã có việc để làm rồi, nhặt củi, người có năng lực lao động đều chạy ra ngoài kiếm củi, sau đó đều xếp ở trong nhà Cao Nhất Nhất. Còn có người cũng mang tới than củi tự chế, đều chất đống trong nhà Cao Nhất Nhất.
Cái bếp lò nhỏ xíu đáng thương trong nhà Cao Nhất Nhất cháy đến hừng hực, mấy thanh niên hỗ trợ đưa tấm sắt vào lò nung cho nó hoà tan ra, sau đó nhìn Cao Nhất Nhất lấy kỹ thuật hạng ba vung búa lên, gõ xuống chan chát.
"Nhất Nhất đại thúc, áo giáp phải chế tạo thế nào?"
"Phức tạp thì ta không biết, nhưng Lưỡng đương giáp ta vẫn biết làm."
"Lưỡng Đương giáp?"
"Trước ngực một tấm sắt, sau lưng một tấm sắt, lấy dây thừng nối hai tấm sắt lại, mặc trên người có thể ngăn công kích phía trước, cũng có thể ngăn công kích phía sau, nên gọi là Lưỡng Đương giáp."
"Vậy không bằng chế tạo một cái thùng sắt đội lên người?"
"Chui vào thùng sắt, sao ngươi vung đao được?"
Một đám nghị luận bên bếp lò.
Lý Đạo Huyền nghe họ nghị luận không khỏi nhíu mày: Kỹ thuật của thôn Cao gia vẫn là quá kém, có vật liệu cũng không làm ra được áo giáp hợp tiêu chuẩn, ta phải nghĩ cách nâng cao kỹ thuật của họ mới được.
Không đúng, nâng cao kỹ thuật của họ phải cần thời gian, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, còn không bằng nghĩ cách đưa một vài người có kỹ thuật vào thôn.
Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền lại nhớ tới vị sư gia nói giọng dễ ghét kia, Tam Thập Nhị, người này nói không chừng có thể phát huy được công dụng.