Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 46: Tiểu tử này đã từng luyện võ rồi

Chương 46: Tiểu tử này đã từng luyện võ rồi



Trở về bên phía thúc phụ Triệu Trấn Hưng, bởi vì trời lạnh nên sức khỏe của Triệu Trấn Hưng không chịu nổi, thời gian nghỉ ngơi phải nhiều hơn trước, như vậy sẽ cho Triệu Tiến đầy đủ thời gian, để hẳn có thể vào trong cửa hàng ghi chép lại những thứ buổi sáng đã nói.
Ngáp dài một cái, dùng bút lông viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Triệu Tiến đứng trước bàn, bên cạnh bàn đã được hắn khắc không ít hình vẽ. Ví dụ như tư thế của trường mâu binh trong ký ức còn có chút phân giải động tác. Cũng may mắn kiếp trước, sách quân sự cũng đều rất tỉ mỉ chính xác, phiên dịch không tốt, nhưng ghi chú trên bản đồ lại đầy đủ.
Khi khắc những bức hình này, Triệu Tiến chỉ sợ quên mất, nhưng qua buổi sáng nói chuyện với thúc phụ mình, những động tác kỳ quái này đều có ý nghĩa của nó, Triệu Tiến cũng có chút hiểu ra.
Chuyện của ngày hôm nay Triệu Tiến đều cảm thấy bình thường, mãi cho tới buổi tối khi trở về nhà mới phát hiện ra có sự khác lạ. Khi Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa ăn cơm, không biết thế nào lại nói tới Triệu Tiếến.
- Luyện võ có tiền đồ gì chứ? Con nhìn Vương gia mà xem, cha đã thi đỗ kỳ thi tiến sỹ, con trai chắc chắn cũng là hạt giống đọc sách, tương lai sẽ thi đỗ
Triệu Tiến nghe tới câu nói này mới phản ứng lại. Chẳng phải vị Vương gia quan kinh thành đó là thư hương môn đệ đó sao? Con cháu trong nhà hẳn sẽ học hành khoa cử. Ở thời đại này trọng văn khinh võ, gia đình như vậy đối với võ phu sẽ bị khinh miệt vô cùng, sao có thể cho con cháu trong nhà đi luyện võ chứ? Cho dù là Vương công tử đó không phải là công tử của Vương gia, dù là cháu chắt cũng không thể nào, điều đó có thể được cho là làm nhục gia phong.
Triệu Tiến không suy nghĩ nhiều về điều này, dù sao nên biết thì cũng đã biết rồi. Hắn suy nghĩ chính là lực lượng huấn luyện buổi tối phải tăng lên.
Ngày hôm sau lúc học võ, thúc phụ Triệu Trấn Hưng đốc thúc nghiêm khắc như trước, nhưng ví dụ được giảng giải ngày càng rộng hơn, trong đó xen lẫn rất nhiều hồi ức. Nói xong, thần sắc ông có chút bần thần.
Trong giảng thuật, Triệu Trấn Hưng vô cùng tôn sùng trường mẫu, nói đại quân chém chết, cái gì đao búa cũng đều vô dụng, chỉ có trường mâu dùng được. Ngoài ra chính là hỏa pháo và cung tiễn, bị hỏa pháo đập trúng đương nhiên sẽ bị tử thương, bị cung tên bắn trúng cho dù không chết cũng không có cách nào đánh tiếp được nữa. Triệu Tiến theo bản năng cho rằng thúc phụ mình đã nói sót hỏa thương, mạnh dạn lên tiếng nói một câu, Triệu Trấn Hưng liền tỏ ý khinh thị.
- Chỉ cần che khuất mắt, rủi ro nhất cũng chính là bị rỗ mặt, thứ đồ đó chẳng có tác dụng gì, ngay cả áo bông cũng không bắn thủng được.
Suy đoán này đã khiến Triệu Tiến nghẹn cứng họng. Hắn không biết sự lợi hại của hóa thương, nhưng uy lực của súng ống thời hiện đại hắn cũng biết. Hơn nữa trong ký ức hỏa thương trong phương trận Tây Ban Nha rất


quan trọng, khả năng sát thương không thấp, không biết vì sao thúc phụ lại đánh giá như vậy.
Triệu Tiến cũng không nghĩ rằng thúc phụ Triệu Trấn Hưng nói lung tung, từ các phương diện đều có thể thấy thúc phụ mình đều đã trải qua chiến trường, hơn nữa còn từng trải nhiều năm rồi.
Buổi
trưa hôm sau, trong võ trường tỷ võ, Triệu Tiến lại nhìn thấy công tử Vương gia kia. So với hôm qua thì vị thiếu niên này đã thay một bộ áo bào ngắn ôm người màu đen, thắt lưng da rộng, xà cạp cổ tay đầy đủ, đầu tóc dùng dây buộc lại, nhìn dáng vẻ này mọi người đều hiểu, vị này cũng muốn tham gia vào cuộc tỷ võ.
Vị công tử Vương gia này vẫn có người hầu đi cùng như cũ. Người hầu đó là một thanh niên trai tráng ngoài 30 tuổi, đứng ở góc đường phía xa nhìn
lai.
Đứng đầu, Trần Thăng!
Triệu Tiến cao giọng đọc, phía dưới ủng hộ nhiệt liệt. Lúc này mọi người cũng đã quen rồi, không nhiệt huyết sôi trào như trước nữa. Nhưng thật ra thì thần mắt của chàng thiếu niên Vương gia đó đã có chút nóng lên rồi.
- Đám tiểu tử các ngươi quá kém, đệ đệ ta ngày nào cũng ăn điểm tâm cũng ăn chán rồi.
Trần Thăng rống lên một tiếng. Mọi người phía dưới đều bật cười vang. Nếu trước đây Trần Thăng rống lên như vậy, mọi người chắc chắn sẽ tản đi không chơi nữa. Nhưng bây giờ nói như vậy, mọi người đều bật cười ha hả. Các thiếu niên tham gia tỷ võ phần nhiều vì để tranh cường hiếu thắng, lấy danh hiệu số 1, chứ không phải để lấy đồ điểm tâm nữa.
- Mọi người chọn tấm biển đi!
Triệu Tiến hét to một tiếng, các thiếu niên liền bước lên. Người đông biển, nói chung là luôn có người không chọn được tấm biển. Trần Thăng vốn muốn làm thêm nhiều hơn, Triệu Tiến lại nói không được, có chen được lên trước hay không bản thân cũng cần phải đọ sức, khả năng không có thì còn tỷ võ cái gì chứ?
Kỳ thực mọi người đều đã có kinh nghiệm, sớm đã tiến sát tới đài đất là một cách, dựa vào sức mạnh của bản thân mà vào cũng là một cách. Nhưng có một điểm rất quan trọng, chính là khi trên đài đất nói ai là người số 1, nhất định phải cướp được vị trí đứng đầu, nếu không chờ tới khi bắt đầu chọn biển, đứng ở phía sau sẽ không chen lên được.
Thiếu niên Vương gia mới tới đó rõ ràng không biết quy củ này, ban đầu không muốn tụ hợp cùng mọi người, chờ tới khi lấy được tấm biển rồi mới phát hiện ra sự khác lạ.
Điều khiển Triệu Tiến kinh ngạc là vị công tử nhà giàu Vương gia này không ngờ lại chen vào, trong lúc chen chúc thì không ai suy nghĩ tới thân phận địa vị, không ai quan tâm tới gia cảnh của người này, thậm chí còn thầm đánh lẫn nhau cũng có đấy. Nhưng vị công tử này chen vào dễ dàng như vậy, mấy người cản cậu ta lại cũng bị cậu ta đẩy ra. Khí lực và sự nhanh nhạy này thật sự không hề kém cỏi chút nào.
Khi thiếu niên đó chạm vào tấm biển, Triệu Tiến thấy lưng cậu ta có một cây côn ngắn, trong lòng thầm nghĩ khá giống như Trần Thăng, đơn giản nhắc nhở một câu:
- Bên này chúng ta tay không tỷ võ, không cho phép mang binh khí.

Thiếu niên sửng sốt, khẽ mỉm cười gật đầu.
Kỳ thực

thiếu niên mới tới hôm nay không chỉ có một người, nhưng mọi người đều chú ý vào vị công tử nhà giàu này. Trận thứ 7 chính là người
của
Vương
Hai
gia này đấu võ.
người đi vào vòng tròn theo quy tắc. Hôm qua vị công tử này đã nghe rất rõ ràng, quy tắc này không cần dạy cũng có thể làm được tương đối.
Còn chưa chờ ra tay, Triệu Tiến đã mỉm cười nói:
- Vị này là mới tới, không biết tôn tính đại danh, từ đâu tới?
Tiểu đệ Vương Triệu Tĩnh, gia nghiêm Huy Thượng Hữu Hạ Sơn. Tiểu
đệ mới tới, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Vương Triệu Tĩnh thong dong giới thiệu về mình, chắp tay hành lễ.
- Gia nghiêm Húy Thượng Hữu Hạ Sơn.
Câu nói này đối với Triệu Tiến mà nói thì khó nghe kịp, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, phụ thân tên Vương Hữu Sơn, chính là quan kinh thành mới hồi hương vài ngày đó.
Quan văn thanh lưu như vậy, con lại thích học võ đánh nhau. Nhìn bộ rôi.
dạng này vẫn không phải là lén chạy tới, trong nhà hẳn là đã biết
Đối thủ của Vương Triệu Tĩnh có chút khỏe mạnh, đã từng lọt vào Top 8 mấy lần rồi, thấy Vương Triệu Tĩnh thì mỉm cười đắc ý. Mọi người đều biết, gã đang nghĩ gì? Cảm thấy con nhà giàu lại được nuông chiều từ bé này chắc chắn không thể đánh nhau được.
Đoản côn đã đặt sang một bên. Đoản côn của Vương Triệu Tĩnh khác với Trần Thăng. Đoản côn của Trần Thăng có độ cong, giống như hình Oa đao. Còn đoản côn của Vương Triệu Tĩnh chính là đoản côn thẳng tắp.
Trần Hồng hộ lớn một tiếng. - Bắt đầu.
Đối thủ của Vương Triệu Tĩnh trực tiếp xông lên. Vương Triệu Tĩnh không hề tránh né, chờ người ta tiến lên phía trước, né sang bên phải, nắm tay phải đấm mạnh vào sườn đối thủ. thiếu niên đó lập tức ngã nhào xuống
đât.
Cả võ trường bỗng chốc im lặng, những thiếu niên xung quanh gia cảnh tốt nhất cũng chính là loại như Trần Thăng. Trong nhà Thạch Mãn Cường đã xem như là tốt rồi. Gia cảnh của Vương Triệu Tĩnh còn mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần, càng không cần nói tới từ hành động và cử chỉ bình tĩnh cực kỳ đã thể hiện được khí chất bất phàm, khiến cho các thiếu niên đều thấy rõ được khí chất.
Sự chênh lệch khá xa như vậy, cộng thêm tâm lý ma cũ bắt nạt ma mới, rất nhiều người đều thấy ngứa mắt vị công tử nhà giàu mới tới này, hơn nữa còn theo bản năng cảm thấy võ lực của tiểu thiếu gia song trong nhà sung sướng như vậy rất kém. Vì nhất thời mới tới tỷ võ, chắc chắn sẽ phải dạy cho y một bài học, khóc mà trở về.
y
Ai cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, không ngờ Vương Triệu Tĩnh một chiêu đã thắng rồi. Mọi người đánh lâu như vậy, kinh nghiệm và tầm nhìn cũng đều đã có, lập tức hiểu được thực lực của vị công tử nhà giàu này, không ngờ lại có thể đánh hay như vậy.




đã khác với ngày trước rồi, thắng lợi của Triệu Tiến và Trần Thăng, cùng những chàng thiếu niên hung hãn khác đều không ai quan rất nhiều người đều chạy theo xem trận đấu của Vương Triệu
Hôm
nay
tâm tới,
Tĩnh.
của
Thiếu niên trong lượt thứ 2 bắt đầu tỷ võ với Vương Triệu Tĩnh. Lối mòn các thiếu niên ở nơi để hàng đúc kết ra chính là, đánh nhau với người có chút võ nghệ nhất định sẽ phải tiến sát người ôm lấy đối phương, dù đối phương có võ nghệ cũng không có không gian thi triển.
Chưa từng nghĩ vừa đánh đã bị trúng hai quyền rồi. Đánh võ với Vương Triệu Tĩnh, chỉ thấy công tử nhà giàu này eo trầm phát lực, cơ thể đong đưa, ôm lấy gã thiếu niên kia nâng lên hai chân rời khỏi mặt đất. Vương Triệu Tĩnh quát nhẹ, rung mạnh một cái, quăng người xuống đất.
Tiểu từ này đã luyện võ.
Trần Thăng đứng phía sau Triệu Tiến nói.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch