Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 47: Có phải trò đùa?

Chương 47: Có phải trò đùa?

Vương Triệu Tĩnh bên đó chiến thắng, liền khách khi chắp tay với Lẽ ra xuất hiện đối thủ như vậy, Trần Thăng phải vui mới trên mặt Trần Thăng lại không hề nhìn thấy nét vui mừng, chỉ
Sau
khi
mọi
người.
đúng,
nhưng
đứng ở
đó nói:
- Tôi nghe cha tôi nói, người nhà có tiền luyện võ không chỉ mời thầy tới dạy, mà còn mời người tới luyện tập với nhau. Như vậy mới luyện được, nhìn y có lẽ chính là loại này rồi.
Triệu Tiến
căng thẳng.
quay
đầu lại nhìn Trần Thăng. Hắn đã thấy Trần Thăng có chút
Căng thẳng không chỉ có Trần Thăng, mấy chàng thiếu niên đó có cơ hội lọt vào tám người mạnh nhất đều thận trọng hơn. Các trận tỷ võ trước đó, kẻ tính tình hoạt bát còn thích trêu đùa đối thủ, bây giờ lại là ngoại lệ rất nhanh kết thúc trận đấu, điều này đều là để giành sức trong trận đấu rất có khả năng là với Vương Triệu Tĩnh kia.
Chỉ có Triệu Tiến là không sao hết, tuy nhiên sự xuất hiện của Vương Triệu Tĩnh hôm nay đã khiến cho hắn cảm thấy rất thú vị, muốn quan sát thêm nữa, cho nên chỉ đánh hai vòng là không đánh nữa, chuyên tâm vào xem cuộc chiến.
Tính ngẫu nhiên móc thẻ từ trong hủ đất rất lớn, sau khi lọt vào Tám người mạnh nhất, hầu như mấy chàng thiếu niên kia, không biết gì chỉ là anh đánh tôi, tôi đánh anh, không thể nói là trùng hợp, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh gặp nhau.
Đánh nhiều ngày như vậy, một số trận đấu căn bản không có người chú ý tới. Nhưng trận đấu giữa Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh không ngờ được vây thành vòng trong vòng ngoài rồi.
Hai chàng thiếu niên vừa mới đứng lại, Vương Triệu Tĩnh liền mỉm cười
đề nghị nói: - Tôi nghe nói Trần huynh đệ trước đây dùng đoản côn, sử đao, bởi vì quy định của cuộc tỷ võ này mới chuyển sang dùng quyền cước. Nói ra cũng thật trùng hợp, huynh đệ tôi cũng dùng đoản côn luyện binh đao, chi bằng chúng ta lấy binh khí ra tỷ thí một trận, thế nào?
Trần Thăng luyện tập chính là đơn đao, quen dùng đoản côn làm đao gỗ rồi. Đây là ưu thế của y, vừa nghe thấy điều này, bỗng nhiên hứng thú, nhưng cả tháng nay Trần Thăng đã tạo thành thói quen rồi, trong cuộc tỷ võ thì Triệu Tiến làm chủ, tất cả đều phải nghe theo hắn. Thói quen này tự nhiên mà có, ngay cả bản thân Trần Thăng cũng đều không chú ý tới.
- Cậu thấy thế nào?
Triệu Tiến hỏi Trần Thăng, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Triệu
Tiến mỉm cười gật đầu nói:
- Nếu hai bên các ngươi đều không phản đối, vậy thì được. Tuy nhiên các ngươi phải sử dụng côn gỗ tỷ võ, coi như trong tay đang sử dụng là lưỡi dao sắc bén, điểm đến là dùng, không được quá trớn làm tổn thương người
khác.


O Nghe
được
vẻ đưa
đoản
nhìn
Triệu
không


lời dặn dò này, Trần Thăng gật đầu. Trần Hoành bên đó đã vui côn cho y cầm lấy. Ngược Vương Triệu Tĩnh kinh ngạc liếc
gì xuất sắc, nhưng lại có thể bố trí rõ ràng đâu vào đấy như vậy,
Tiến. Trong tất cả thiếu niên ở đây, Triệu Tiến trầm ổn mà
trong
ấn
tượng của Vương Triệu Tĩnh, ngay cả một số người lớn cũng
không
thể
làm được.
- Tiểu
Triệu
đáp:
Tiến ca ca, hắn ta có thể đánh thắngTrần Thăng chứ?
Tiểu cô nương Mộc Thục Lan không biết đã tới từ khi nào, đứng bên cạnh
Tiến hỏi. Câu hỏi này bị Trần Hoành nghe được, Trần Hoành liền
- Ca ca tôi nhất định sẽ thắng!
Cũng chưa biết được.
Triệu Tiến quả thực không thể phán đoán được.
Hô bắt đầu, hai tay Trần Thăng nắm lấy đoạn cuối của đoản côn, giống
như nắm vào cán đao, giơ lên ngang vai, chậm rãi bước lên phía trước một
bước. Vương Triệu Tĩnh mỉm cười nói:
- Hóa ra là đơn đạo.
S
Sau khi nói xong, một tay Vương Triệu Tĩnh nắm lấy đoản côn, nghiêng người giơ ngang ngực, cúi người xuống. Vẻ mặt hai người đều nghiêm nghị, lạnh lung, nhìn chằm chằm đối phương, im lặng chờ đợi.
Những chàng thiếu niên đứng xem đềutiếng reo hò, rất náo nhiệt. Có thể thấy được cảnh tượng trước mắt này, mọi đều không thể bình tĩnh được, theo đó khẩn trương hẳn lên. Im lặng chưa được bao lâu, cơ thể Trần Thăng nghiêng về phía trước, sải
bước, dồn sức tiến về phía trước, đoản côn gào thét chém xuống. Gần như cùng một lúc, Vương Triệu Tĩnh bước lên phía trước, vặn người phát lực, tay trái đẩy tay phải, đoản côn đâm ra rất gấp!
Động tác của hai bên đột nhiên dừng lại, những thiếu niên quan sát xung quanh rất nhiều người đều chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì sau khi nhìn thấy rõ một tiếng hô kinh hãi phát ra. Đầu đoản côn của Vương Triệu Tĩnh cách yết hầu của Trần Thăng chưa
đầy hai tấc. Mà đoản côn trong tay Trần Thăng vẫn chưa có chém xuống. Từ lời nói vừa rồi của Triệu Tiến, mọi người cũng có thể hiểu cuộc tỷ võ này nếu trong tay hai bên cầm thực sự là đao kiếm sắc nhọn, Trần Thăng đã chết rồi. Nhưng, chỉ có Triệu Tiến kịp phản ứng lại đây là cái gì. Vương Triệu Tĩnh sử dụng là kiếm thuật, rốt cuộc là con nhà giàu có, thứ học được đều là tinh hoa của các loại kiếm,kích.
Sắc mặt Trần Thăng bỗng nhiên tái đi. Y muốn chịu thua, lại nghe thấy
Triệu Tiến tiếp tục hô lên:
Tiếp
tục!
Tính ngẫu nhiên như cuộc tỷ võ này quá lớn, hơn nữa trong quy tắc đã nói mới vừa rồi, cũng không có điều kiện xác định thắng thua. Nghe Triệu Tiến nói như vậy, Vương Triệu Tĩnh kinh ngạc liếc nhìn Triệu Tiến. Trần Thăng thì hít sâu một hơi. Hai chàng thiếu niên này trình độ khác xa với những thiếu niên khác ở bãi chứa hàng này, rất nhanh đã đi vào trạng thái tỷ võ. Hai người vẫn là tư thế giống như trước.


-

bổ chém, Vương Triệu Tĩnh đâm ra, nhưng lần này Trần biến chiêu cực nhanh, đánh thẳng vào đoản côn của Vương cả người bỗng nhiên nhảy đến trước mặt Vương Triệu Tĩnh
Triệu Tĩnh không kịp thu đoản côn của mình lại. Tay trái cậu ta
Trần Thăng
Thăng
đã
Triệu
Tĩnh,
Vương
đánh
vào
lấy,
ưu
đụng
đánh
của
Trần
bụng Trần Thăng. Trần Thăng cũng nghiêng người dùng vai đỡ
thế sức mạnh của Trần Thăng không nhỏ. Vương Triệu Tĩnh bị
phải lảo đảo lùi lại hai bước, còn chưa kịp phản ứng, đoản côn
Thăng đã dừng lại ở sát cổ cậu ta.
Trần Hoành ở bên cạnh hỗ lớn hay. Cảnh tượng vẫn đang im lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô vang dội. Trong mắt những chàng thiếu niên ở bãi chứa hàng, Trần Thăng là người của mình, Vương Triệu Tĩnh là người ngoài. Nếu Vương Triệu Tĩnh đánh thắng, mọi người đều không còn
mặt mũi nào nữa.
Tình thế này mọi người đều hiểu, nếu như trong tay Trần Thăng là đạo
thật, đầu Vương Triệu Tĩnh đã bị chặt xuống rồi. Vương Triệu Tĩnh đứng
thẳng người lên, nụ cười trên mặt đã không còn nữa, đã thận trọng hơn rất
nhiều.
Tiếp tục!
Triệu Tiến cười hô lên.
Pous
Hai người có bốn hiệp như vậy, hai thắng hai bại, tính ra hai lần đầu tiên
đây là ngang tay, lẽ nào còn tiếp tục đánh nữa.
- Hai người các ngươi bỏ đánh côn, dùng quyền cước định thắng bại đi!
Triệu Tiến đề nghị.
Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh liếc nhìn nhau, đều quăng côn sang một
bên, lại bắt đầu hô lên. Lần này không giằng co nhiều như vậy, hai người
trực
tiếp xông vào nhau. Vương Triệu Tĩnh quả nhiên luyện võ rất tinh, tất
cả quyền cước của Trần Thăng đánh ra, cậu ta có thể đỡ được hơn phân nửa, nhanh chóng phản kích.
Chỉ có điều Vương Triệu Tĩnh đánh thì hay, lại thiếu đã tính. Bọn thiếu niên đánh tỷ võ ở chợ lại không thiếu điều này. Trần Thăng đã đánh bốn năm trận, mặt mũi tay chân đều đã đau đớn, nhưng vẫn liều mạng túm lấy Vương Triệu Tĩnh, vừa rồi có thiếu niên dùng phương pháp tương tự đánh tới, lại bị Vương Triệu Tĩnh phản kích. Nhưng động tác của Trần Thăng lại khác, cổ tay xoay ngược lại, khóa cứng Vương Triệu Tĩnh, quăng thẳng
ra ngoài.
Vương Triệu Tĩnh lưng nện thật mạnh trên mặt đất, thua rồi.
- Trần Thăng thắng rồi!
Triệu Tiến hô lên, tiếng hoan hô của các thiếu niên lập tức vang lên. Triệu
Tiến lại thấy sắc mặt của người đàn ông đi theo Vương Triệu Tĩnh đó có
chút căng thẳng, liền bước lên vài bước, đúng lúc này Vương Triệu Tĩnh
từ dưới đất đứng lên. Vị công tử nhà giàu này chống tay vào thắt lưng, vẻ
mặt đau khổ, sau khi xoa nắn mấy cái lại cười, nói: - Thật có ý nghĩa, thật quá đã, ngay mai nếu còn đánh nữa, điểm tâm xem
ý
như là phần của tôi!
Nói xong lại nói với Trần Thăng:
- Hôm nay tôi khinh địch, ngày sau tôi nhất định sẽ đòi lại.
Trần Thăng đứng tại chỗ cũng đau đến nghiến răng mím môi, nghe thấy
lời này


khinh thường nói:
Ngày
mai
ngươi vẫn sẽ bị đánh.
Gã đàn
ông
không

của Vương gia kia sắc mặt đã thoải mái đi rất nhiều, đứng ở đó
hành động gì khác. Những thiếu niên ở bãi chứa hàng cũng có ấn
turong
tốt
hơn về vị công tử Vương gia này, tỷ võ chính là tỷ võ, nếu tức
giận
muốn
báo thù, vậy thì mọi người đều không thèm chơi nữa.
Vốn cho thành với




rằng công tử nhà giàu không chịu thua, chưa từng nghĩ sẽ chân
mọi người, mọi người đương nhiên cảm thấy thú vị. Lần này Triệu Tiến không vội quay về, mà xem xong cuộc tỷ võ. Trần Thăng đánh nhau với Vương Triệu Tĩnh, cũng đã chịu thiệt thòi không ít. Trong trận bán kết với Thạch Mãn Cường, sức mạnh và tốc độ đều không
vị trí đầu.
theo kịp, bị đối phương đánh ngã, sau cùng Thạch Mãn Cường đã đạt được Có thua có thắng, nhưng sau cùng vẫn là một cục diện vui mừng. Vẻ mặt Trần Thăng đầy hưng phấn, dù là có một đối thủ như vậy, có thể đánh thật thoả sức, vẻ mặt của những thiếu niên khác thì nghiêm túc hơn. Lúc trước
cảm thấy võ nghệ của nhà mình rất giỏi, hôm nay đã thấy võ nghệ của Vương công tử này mới biết thế nào là võ thuật, muốn duy trì vị trí còn học rất nhiều.
phải
Trên mặt Triệu Tiến vẫn luôn nở nụ cười, không khác gì với bình thường,
vẫn theo như trước nay dẫn Mộc Thục Lan rời đi.
Khi đi được nửa đường, tiểu cô nương muốn nói chuyện với Triệu Tiến,
vira
quay đầu lại phát hiện thấy vẻ mặt Triệu Tiến rất nghiêm tục, liền thè
lưỡi ra không nói.
Đôi nam nữ trung niên đưa Mộc Thục Lan tới canh rất đúng thời gian,
hoặc có lẽ đã ở gần đó chờ, nửa đường tiểu cô nương không bằng lòng đi
tiếp. Mãi cho tới lúc này Triệu Tiến mới từ suy nghĩ trong đầu thoát ra,
vẫy tay nói từ biệt với cô bé.
- Nhị thúc, bây
không?
cháu đánh với họ, liệu có thể bảo đảm thắng chắc
Bar




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch