Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 52: Vây đánh (2)

Chương 52: Vây đánh (2)
Đám thanh niên ngoài chợ trước tiên là kinh ngạc, lập tức cảm thấy là điều đương nhiên, Triệu Tiến không đúng ra thì ai dám đứng ra, chỉ có Triệu Tiến mới có được khí khái như vậy!
Cặp mắt tam giác của Hổ ca giận tới phải cười lên, chỉ tay về phía Triệu
Tiến nói:
Một tên oắt con còn chưa mọc lông kia lại dám làm loạn, người đi ....



Nói xong, Hổ ca liền giơ chân lên đạp Triệu Tiến. Vốn cho rằng tiếp theo đứa bé này sẽ bị mình đạp bay đi, lăn lộn dưới đất mà khóc lóc, nhưng không ngờ chân đạp một cước trong không trung, thiếu niên đó đã tránh được.
Triệu Tiến né tránh được cú đó, gậy gỗ trong tay đã ở tay, quất mạnh ra, quất thật mạnh về phía đũng quần tên Hổổ ca kia, khiến cho tên lưu manh mắt hình tam giác này đều nuốt hết lời vào trong. Ngũ quan của tên lưu lấy chỗ phía dưới lùi về phía sau vài bước, cũng may mặc quần trong bằng vải bông, bằng không một đòn này đã quật gã ngã thẳng căng
manh này theo đó nhãn nhỏ, không phát ra uy võ được nữa, ổi bật
Tên Hổ ca này ôm lấy chỗ phía dưới, bốn tên lưu manh phía sau đều ngây người ra đứng nhìn. Chúng căn bản không ngờ những tên thiếu niên bảy tám tuổi này lại dám ra tay với họ, ngay cả Hổ ca trong lúc đau đớn cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng Triệu Tiến cũng không cho họ có thời gian phản ứng, đảo ngược cây gậy gỗ lại, hai tay ôm chặt, bước lên đâm về phía trước. Đó chính là thương thuật đúng bài bản!
Hổ ca kia vẫn còn cúi gập người, côn gỗ của Triệu Tiến đã đánh tới, giống như y đưa đầu ra để đỡ lấy côn gỗ, “binh” một tiếng. Gậy gỗ vao vào trán, đầu tên lưu manh này ngã ngửa ra phía sau, ngã chổng vó lên trời, bất động.
Tiên có th:0
Đám thiếu niên đều chấn động, có mấy người còn kêu lên thành tiếng, không ai ngờ Triệu Tiến lại dám xông lên đánh, càng không ai ngờ Triệu tiếp đánh gục tên lưu manh hung ác đó. Chúng không ngờ sẽ có sự tình phát sinh như vậy, chỉ nghe thấy Triệu Tiến ở tại chỗ hét lớn: - Đây là chỗ của chúng ta, cút đi!
Nghe thấy thế, Trần Thăng đứng bên cạnh nắm chặt đoản côn trong tay, sải bước xông lên phía trước.
Bốn tên lưu manh đứng phía sau Hổ ca này xem như cũng coi như phản ứng nhanh nhạy, tên ở gần phía trước ném thức ăn trong tay xuống, giơ tay ra túm lấy Triệu Tiến.
Lúc này Triệu Tiến vừa mới hết một hơi, đang mở miệng nói khép lại chưa kịp, thấy sắp bị người ta túm lấy, trong lòng Triệu Tiến thầm kêu lên không hay rồi. Những năm đó hắn ở cô nhi viên cũng đã đánh nhau liều sống thiếu chết, Triệu Tiến nhếch miệng lên, chỉ cần bị bắt là sẽ cắn.
Bàn tay đó đưa ra được nửa chừng, liền hét lên một tiếng, bị một thanh đoản côn vụt mạnh xuống. Tên lưu mạnh đó kêu lên một tiếng thảm thiết, liền thu tay về, có thể thấy cổ tay đã bị thâm đen. Trần Thăng đánh một đòn trúng đích, tức giận quát lên một tiếng, đoản côn trong tay đánh lên, vụt thẳng vào cổ tên lưu manh này, người này ngã nhào xuống.
Thấy Trần Thăng cũng đã ra tay, tất cả đám thiếu niên có mặt liền nhiệt huyết sôi trào, giống như đống cỏ khô được châm mồi lửa, cháy hừng hực. Mọi người đều dâng lên, xông tới.
Ba tên còn lại vẫn xông xuống phía dưới, đã ngã xuống hai tên đồng bọn rồi, nhưng chúng lại càng tức giận hơn, tất cả người có ở đây đều thấp hơn so với chúng, thậm chí là thiếu niên thấp hơn hai cái đầu, đám du không cảm thấy mình sẽ bị thua. Chúng cảm thấy đồng bọn ngã xuống là vì xui



xẻo và khinh địch. Đám lưu manh còn nghĩ chỉ cần tóm được một đứa dốc
đánh, đánh thật nặng tay những đứa còn lại sẽ sợ.
Suc
-
- Bọn mày ....
Một người tức giận gào rít, hô được nửa chừng, bên cạnh có bóng người hung hăng xông tới, lao thẳng vào người y. Trẻ con có sức gì chứ, tên lưu manh bị ôm chặt lấy đang muốn giãy thoát.
Không ngờ là giấy cũng không giãy ra được, ngược lại còn bị đánh cho làm mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Sao mà nặng thế chứ? Còn chưa kịp nhận ra tại sao, bị người ta đạp một cước vào bụng, cả người đau nhức lăn đi.
Một tên mập từ trên người gã bò dậy, rất bất mãn quay đầu nói:
- Người tôi đánh ngã... người.. ngươi.., chiếm phần...hay họ nhất.
Người này chính là Tôn Đại Lôi, với cân nặng của cậu ra, cho dù là người trưởng thành cũng không đỡ nổi. Cú lao này không chuẩn bị trước thì không ngăn nổi, nhưng một cước tiếp theo sau đó lại là của Lưu Dũng đạp xuống
Mất đi một người, hai người còn lại bước chân cũng nhẹ hẫng đi, nhưng miệng vẫn chửi, hai tay khua loạn lên, có vẻ vô cùng hung ác, ngã cũng hù dọa được mấy chàng thiếu niên. Một tên lưu manh trong đó mượn cơ hội đó để bước nhanh hơn, muốn xông ra ngoài, không muốn đánh nữa, chạy thoát được rồi tính tiếp.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch