Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 53: Nghĩ mà sợ (1)

Chương 53: Nghĩ mà sợ (1)


Không ngờ vừa mới bước được một bước, liền cảm thấy xương sườn bị đau nhức, quay người lại nhìn, một thiếu niên bộ dạng công tử nhà giàu đang đứng bên trái gã. Tên lưu manh này thở gấp, trong lòng thầm nghĩ bố mày liều mạng với mày bằng bất cứ giá nào, cũng phải đánh mày một trận. Mắng thật lớn một tiếng, giơ tay lên.
Không ngờ gã vừa lao về phía trước, chàng thiếu niên né thật nhanh, gã còn chưa kịp quay người lại, chỉ cảm thấy dưới nách lại đau nhức, chỗ đó chính là nơi yếu hại trên thân thể con người, cả thân người co quắp ngã lăn xuống đất. Vương Triệu Tĩnh lùi về phía sau một bước, đắc ý quay đoản côn trong tay một vòng.
Tên lưu manh cuối cùng đã sợ cuốn cuồn rồi, nào còn có ý đánh người trả thù, chỉ muốn xông ra ngoài. Cát Hương đã chặn trước mặt y, tên lựu manh mắng một câu, vung tay đánh. Cát Hương không tránh, bị một quyền đánh vào vai, cả người lảo đảo. Nhưng Thạch Mãn Cường đã khom người xông tới, ôm lấy eo tên lưu manh này, lăn một vòng sang bên. Tên lưu manh đó không thể giữ được thăng bằng, Cát Hương liền nhảy lên đạp vào eo y, đá tên kia ngã xuống
Năm tên lưu manh vừa rồi hùng hổ như vậy, bây giờ không còn một người nào đứng dậy nổi.
Tuy nhiên con người đều có suy nghĩ theo số đông, đám thiếu niên ban đầu không dám, bây giờ thì lại ùa lên. Mấy người xông lên trước
cùng Triệu Tiến ra tay đã dừng lại, nhưng những người khác đã bao vây lên. Bên cạnh mỗi tên lưu manh đều có tám chín người vây quanh, dùng chân giẫm lên.
- Đây là địa bàn của bọn này, muốn tới gây chuyện phải hỏi xem bọn này có đồng ý hay không chứ!
Triệu Tiến lớn tiếng nói. Hắn còn chưa nói dứt lời, đám thiếu niên đã ầm ầm hưởng ứng.
Lúc này Mộc Thục Lan đã chạy tới bên cạnh Triệu Tiến, vẻ mặt đầy quan
tâm hỏi:
-
- Tiểu Tiến ca ca, ca không sao chứ?
- Triệu Tiến, vậy mới tuyệt chứ!
Chưa chờ Triệu Tiến trả lời Mộc Thục Lan, Trần Thăng đã lớn tiếng khen ngợi, Vương Triệu Tĩnh đứng bên cạnh cũng bước tới, cười nói:
- Triệu huynh đệ khẳng khái cương liệt, khiến người ta khâm phục!
Đám người Tôn Đại Lôi, Lưu Dũng, Thạch Mãn Cường, Cát Hương cũng vây lấy, trong ánh mắt vừa có sự kính phục lại vừa có sự hưng phấn. Triệu Tiến gật đầu với mọi người, giơ cao tay hô lớn:
- Không cần đánh nữa, để chúng đi đi!
Mùa đông trên người mặc áo dày, sức lực của đám trẻ cũng không lớn lắm. Nhưng để đánh thêm nữa cũng dễ xảy ra vấn đề, Triệu Tiến biết nên có chừng có mực.



Những thiếu niên khác đang cao hứng đánh, khi đám lưu manh tới người sợ hãi rụt đầu không ít. Khi đánh chó mù đường rồi thì ai nấy cũng tranh nhất, âm thanh hỗn tạp, lời của Triệu Tiến cũng không có mấy người nghe thấy.
- Triệu đại ca muốn các ngươi dừng tay, tai bị điếc hết rồi à!
Không chờ Triệu Tiến hộ thêm lần nữa, Cát Hương liền hô lớn một lần Cậu ta có đủ khí lực, giọng lớn như vậy, đám thiếu niên đều nghe thấy, đều từ từ dừng tay lại.
- Để bọn chúng đi đi!
Triệu Tiến lại nói lại lần nữa. Lần này ai cũng không dám ra tay nữa, vừa rồi trong lúc chiến đấu với lưu manh, dũng cảm và thắng lợi của Triệu Tiến đã tạo được sự uy nghiêm hoàn toàn.
Đám thiếu niên ngoài chợ nhìn nhau, đều đi về phía bọn Triệu Tiến. Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đứng phía sau Triệu Tiến. Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Tôn Đại Lôi đúng ở hàng thứ 3. Lưu Dũng lần lượt đứng phía sau Cát Hương nửa bước. Những thiếu niên còn lại tự động tự giác đứng ra phía sau.
Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, đã sắp xếp thứ tự mạnh yếu của mọi người rồi. Mọi người tự động tự giác đứng theo thứ tự này.
Có áo bông dày chống đỡ, sức mạnh của đám trẻ không lớn, không bao lâu sau, năm tên lưu manh đều từ dưới đất bò dậy, năm người đều mặt mũi tím bầm, còn có ba người bị chảy máu mũi, lảo đảo đúng tại chỗ không vùng.
Hổ ca mắt hình tam giác kia giơ tay vuốt mặt một cái, dường như không nhận ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng lắc đầu nhìn chằm chằm Triệu Tiến, hung hăng chỉ Triệu Tiến nói:
- Ranh con, người ...
Triệu Tiến liền giộng côn gỗ trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: - Cút mau, nếu không đánh chết người!
Cây côn giộng trên mặt đất, Hổ ca theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chân vấp vào nhau, ngồi hẳn xuống tại chỗ. Bốn tên còn lại hoang mang bước lên đỡ lấy. Hổ ca liền đẩy người bên cạnh ra, tức giận quay đầu đi mất. Bốn tên lưu manh này còn muốn đứng lại chửi vài câu bộ dạng không chịu cam lòng. Đám thiếu niên đều có chút căng thẳng, không ngờ đối phương lại không dám dấn lên, chật vật rời đi, bỗng nhiên cùng bật cười
vang.
Không ngờ Hổ ca đó đi tới đầu phố, lại quay người lại, chỉ về phía đám người nghiến chặt răng lại nói:
- Đám ranh con, các ngươi cứ cười đi, tưởng bố mày không biết chúng mày là ai à? Thằng kia, mày không phải là con trai của lão nướng gà sao? Ngày mai ông sẽ tới nhà mày.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch