Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 60: Vô sự. (2)

Chương 60: Vô sự. (2)


Gã chiếm Hắc Hổ Tài Thần Miếu bị bỏ hoang, ở chỗ đó mở phường đánh bạc, tuyển người tụ tập đánh bạc, nói tiếp ra còn có tiếng là ổ buôn bán muối. Buôn lậu muối không lớn, chỉ là phân phối hàng hóa từ chỗ trùm buôn lậu muối ra ngoài. Mặt khác, xung quanh miếu Hắc Hổ Tài Thần còn có mấy con phố kỹ nữ cùng một nửa cửa đều do gã bảo kê, bỏ tiền ra để bảo vệ bình an.

Khi nói xong, Triệu Chấn Hưng cũng rất hứng khởi. Đến khi nói xong mới phản ứng được, mất tự nhiên mỉm cười:

- Nói nhiều với đứa nhỏ như cháu làm gì, cháu cũng không hiểu.

Nhưng Triệu Tiến đều nghe hiểu, hang ổ buôn lậu, bao kỹ nữ rồi đánh bạc, từng loại việc phát tài này, kim cổ kế thừa, thời đại nào cũng có.

Chỉ trong thời gian một buổi trưa, Triệu Tiến rốt cuộc cũng biết phụ thân mình có địa vị xã hội như thế nào. Ở trong ngoài thành Từ Châu, ngoại trừ những văn nhân có công danh, nha môn Tri châu, Hộ bộ phân ti, còn có quan viên có phẩm cấp của Từ Châu Vệ Sở ra, Triệu Chấn Đường cũng coi như là một đại nhân vật nổi tiếng.

Tuy nhiên uy thế lớn, địa vị xã hội lại không cao. Triệu Chấn Hưng giải thích rất rõ ràng, thân phận sai dịch trong biên chế có thể truyền lại, nhưng lại có điểm phiền toái. Ví dụ, cho dù làm việc ti tiện, cho dù không làm sai dịch của nha môn, ba đời con cháu không được tham gia khoa cử, đương nhiên, việc này đối với Triệu Tiến mà nói cũng không phải là tổn thất gì.

Thấp hèn trên danh nghĩa và tốt đẹp trên thực tế, đương nhiên Triệu Tiến biết lựa chọn cái gì. Thương nhân cũng được coi là công việc ti tiện, nhưng hiện tại, những thương nhân kia nở mày nở mặt bao nhiêu trong mắt mọi người.

Nói tới đây, Triệu Tiến cũng hiểu được vì sao không cho nói thêm sự tình về Từ Châu Vệ rồi. Tuy nói văn quý võ ti tiện, nhưng Bách Hộ Từ Châu cũng đường đường chính chính là võ tướng Đại Minh, thân phận võ tướng và thân phận đao phủ chắc chắn là một việc rất rắc rối, khẳng định bên trong có liên quan đến chút ít chuyện xưa, ít nói đến vẫn tốt hơn.

Giữa trưa, Triệu Chấn Đường về nhà ăn cơm, trực tiếp đem hai bọc giấy ném lên bàn ném cho Hà Thúy Hoa. Hà Thúy Hoa sửng sốt, mở miệng hỏi:

- Bình thường không phải là ngày hôm nay chứ?

Hỏi là hỏi, tay cũng không ngừng lại, trong gói giấy là mấy khối bạc vụn, Hà Thúy Hoa ước lượng một chút, lập tức trên mặt nở nụ cười tươi, vui rạo rực nói:

- Gần bốn lượng bạc.

Triệu Tiến vừa ăn cơm vừa kinh sợ, thầm nghĩ rằng giỏi thật. Theo luật định, một năm chưa chắc được đến mười hai lượng, một chuyến đi thành nam liền cầm thẳng bốn lượng về. Theo lẽ thường tiền của một năm không có bao nhiêu, nhưng Triệu Tiến cũng nghĩ tới một cái khác, thành Nam rách nát như vậy, nói rằng tùy tiện cho thể lấy được trên nhân vật đường phố bốn lượng, không biết có thể kiếm được bao nhiêu.

Hà Thúy Hoa thu bạc lại, rồi lại đem bạc chia làm hai phần, trực tiếp đưa cho Triệu Chấn Hưng, nói:

- Của Nhị thúc, chú cầm lấy.

Triệu Chấn Hưng vừa muốn khước từ, Triệu Chấn Đường liền thản nhiên nói:

- Chị dâu chú cho thì chú cứ nhận, chú không muốn hao phí thì mua cho Tiểu Tiến chút gì ăn là được.

Nghe thấy thế, Triệu Chấn Hưng không cự tuyệt nữa.

Hai huynh đệ Trần Thăng đến tìm, hôm nay lão quản gia của Trần gia cũng đã tới. Đi được nửa đường, Trần Thăng buồn bực hờn dỗi nói:

- Triệu Tiến, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn tìm cha tôi đuổi đám lưu manh này đi, nếu không sẽ không có người chơi cùng chúng ta nữa.

Phụ thân của Trần Thăng, Trần Vũ, ở nha môn có địa vị cao hơn Triệu Chấn Đường một chút. Hẳn là vị trí Bộ đầu, ông ta mà ra mặt đúng là có lực uy hiếp đám lưu manh lớn hơn nữa. Nhưng phản ứng của Trần Thăng lại hơi chậm, có những thiếu niên cũng có ý tưởng như vậy, lại sợ cha mẹ nói mình gây chuyện.

- Đám lưu manh này không dám đánh người nữa rồi!

Triệu Tiến mở miệng nói.

Trần Thăng sửng sốt, lập tức hiểu được, phấn khởi nói:

- Vậy thì tốt quá, tôi còn không dám nói ra với cha tôi đâu!

Bọn họ đương nhiên không nghĩ nhiều như Triệu Tiến, người xung quanh cười cười nói nói đi tới nơi để hàng bên này. Vào lúc sắp đến nơi để hàng, cũng tại bên đường, Mộc Thục Lan hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Lần này, đi theo bên cô gái nhỏ không phải là cặp nam nữ trung niên nữa mà là hai thanh niên vạm vỡ.

Nhìn thấy Triệu Tiến, cô gái nhỏ vội vàng chạy đến, gương mặt nhỏ nhắn có chút thần bí hỏi:

- Tiểu Tiến ca ca, mấy người xấu hôm qua hôm nay còn đến nữa không?

- Sẽ đến, nhưng bọn hắn tới là để nhận lỗi đấy.

Triệu Tiến cười nói, cô gái nhỏ sửng sốt, sau đó gật đầu cười hì hì, quay sang hai thanh niên vạm vỡ nói:

- Các ngươi về đi, ở đây không sao nữa rồi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch