Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 61: Đều có ảo diệu.

Chương 61: Đều có ảo diệu.





Hai người thanh niên kia cũng không có động tác gì, xoay người rời đi. Triệu Tiến ngẩn người, nói là hạ nhân của Mộc gia nhưng hai người kia cũng không thấy thi lễ lễ độ cái gì. Muốn nói đến cái gì khác, Mộc Thục Lan lại có thể hạ mệnh lệnh trực tiếp đối với họ.

Triệu Tiến không hỏi tới, hai huynh đệ Trần Thăng căn bản không nhìn ra cái gì, nhưng lúc Triệu Tiến quay đầu lại, lại chú ý tới vị lão quản gia của Trần gia đang nhìn hai thanh niên kia. Người lớn tuổi, khôn khéo một chút đều có thể nhìn ra điểm bất thường.

Tiểu nhị đưa điểm tâm đang chờ ở nơi để hàng bên kia, sau khi nhìn thấy Triệu Tiến liền vội vàng đưa một bọc nặng đang bốc hơi nóng qua.

Đã biết uy phong của cha mình trước Đồng Đầu, Triệu Tiến cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu “mua điểm tâm còn trả lại tiền” rồi. Lấy uy thế của Triệu Chấn Đường, muốn ai đem điểm tâm đến chính là cho nhà người đó mặt mũi.

Đây chẳng qua là do Triệu Tiến tùy tiện tưởng tượng, hắn lập tức chú ý tới nơi để hàng vắng ngắt. Trước kia hay có mười mấy thiếu niên chờ đợi để bốc tấm biển, bên ngoài còn có mười mấy đứa nhỏ nữa xem náo nhiệt, hiện tại tổng cộng không đến hai mươi đứa.

Vị công tử Vương gia, Vương Triệu Tĩnh lại tới khá sớm. Phía sau Vương Triệu Tĩnh có một người trung niên. Người trung niên này lần đầu tiên tới chỗ này, cả người mặc y phục màu xanh, trông rất sắc bén trầm tĩnh. Hiện tại Triệu Tiến cũng luyện được một chút nhãn lực, có thể nhìn ra người trung niên này là người luyện võ, hơn nữa võ công cũng không kém. Vương Triệu Tĩnh nhìn thấy Triệu Tiến xuất hiện, cười cười đi tới.

Tôn Đại Lôi ở bên kia cũng tới, đang ở nơi để hàng nhìn quanh. Khiến Triệu Tiến không ngờ đến nhất lại là Thạch Mãn Cường và Cát Hương cũng tới, Lưu Dũng cũng ở bên kia dạo qua dạo lại.

Những thiếu niên đến nơi để hàng nghèo có, giàu cũng có, hôm nay tới nơi này đều là người có gia cảnh tốt. Mấy tên lưu manh ngày hôm qua làm ầm ĩ trước khi đi đều chỉ danh những người bình thường trong trận đấu, còn những người phú quý, bọn chúng cũng biết không đắc tội được.

Lưu Dũng cũng không bị chỉ tên, hơn nữa tính tình của gã chỉ là ham vui, hôm nay đến đây cũng là bình thường. Tuy nhiên Thạch Mãn Cường và Cát Hương lại bị đám lưu manh gọi đúng tên, hôm nay dù thế nào cũng phải ở trong nhà trợ giúp hoặc là giải thích chuyện này.

Nếu hai thiếu niên này vì trốn việc mà đến đây thì nhân phẩm cũng quá kém rồi. Đang đứng tại chỗ suy nghĩ, các thiếu niên đã đứng thành một vòng tròn, lấy hắn làm trung tâm.

Đời người có mấy việc lớn, đánh nhau một trận là một trong số đó, sau đó sóng vai chiến đấu càng phát triển tình bằng hữu, từ xưa tới nay đều như thế. Qua trận vây đánh ngày hôm qua, mọi người đều thân thiết với nhau nhiều hơn.

- Sao hôm nay ít người tới vậy?

Trần Thăng bất mãn nói, nhưng không có ai trả lời. Vương Triệu Tĩnh chỉ mỉm cười không lên tiếng. Thạch Mãn Cường và Cát Hương liếc nhau, dường như đã hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Triệu Tiến nói:

- Triệu đại ca, đám lưu manh ngày hôm qua nói muốn đến nhà bọn đệ gây phiền phức, chỉ đúng tên đệ cùng Cát Hương. Hai người chúng đệ đều không biết làm thế nào cho tốt, tối hôm qua chúng đệ có thương lượng qua, Triệu đại ca có chủ ý gì, giúp chúng đệ một chút đi!

Lời nói ngắn gọn trực tiếp nhưng lại phát ra từ miệng một thiếu niên luôn tranh cường háo thắng quả thật không dễ dàng gì. Thiếu niên ở tuổi này không muốn tỏ ra yếu đuối nhờ vả người khác nhất, đặc biệt là những người giành thắng lợi trong luận võ, cúi mình cầu xin người khác lại càng cảm thấy khó chịu.

Sau khi nói xong câu này, Thạch Mãn Cường và Cát Hương đều ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, lo lắng nhìn Triệu Tiến, sợ thỉnh cầu này bị cự tuyệt. Thực tế bọn họ cũng không có biện pháp, mấy tên lưu manh đều là đã lớn, Triệu Tiến lại chỉ là một cậu nhóc, cũng không biết Triệu Tiến có thể giải quyết chuyện này hay không.

Triệu Tiến cảm thấy lòng mình như nóng lên, đối phương thật sự đối đãi với mình như là anh em với nhau rồi, nếu không sẽ không tìm mình hỏi cách giải quyết sự việc khó như vậy.

Hắn hơi trầm ngâm, Vương Triệu Tĩnh lại mở miệng nói:

- Mấy tên lưu manh này không đáng để nói tới, huynh đệ tôi đi tìm trưởng bối là có thể giải quyết. Việc này nếu để người trong nhà biết, nhất định sẽ bị trách mắng...

Triệu Tiến ho khan một tiếng, mượn việc này để nhịn xuống cơn buồn cười. Tuổi của Vương Triệu Tĩnh và mọi người tương đương nhau, suy nghĩ lại dày dặn không ít, muốn mượn chuyện ban ơn lấy lòng này để gây uy tín. Nhưng Triệu Tiến cười, tuổi nhỏ vẫn chỉ là tuổi nhỏ, với tính cách của Thạch Mãn Cường và Cát Hương, ngươi thừa nước đục thả câu hoàn toàn vô dụng, còn không bằng nói thẳng rõ ràng mới là tốt nhất. Cũng không biết trong nhà Vương Triệu Tĩnh giáo dục ra sao, lại có thể vòng vo vòng vèo như vậy.

Thạch Mãn Cường và Cát Hương sau khi nghe Vương Triệu Tĩnh nói xong, vẻ mặt vốn đang vui mừng lại tràn đầy thất vọng.

- Tôi... Tôi... Đi tìm mẹ tôi, Để…để bà tìm người ta nói chuyện, các bạn không... Không cần lo.

Ngược lại, Tôn Đại Lôi ở một bên ôm đồm nhiều việc nói.

Tên mập này cũng có tâm cơ, chẳng qua vẫn là người thật thà. Trần Thăng hoàn toàn không để ý đến việc này, bởi y hiểu được, chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ cần nói ra là toàn bộ được giải quyết.

Lời nói của Vương Triệu Tĩnh và Tôn Đại Lôi vừa đúng lúc làm đệm cho Triệu Tiến. Đợi đến lúc này, Triệu Tiến mới cười xua tay:

- Các bạn đừng sợ, không sao nữa rồi!

Các thiếu niên lập tức sửng sốt, sau một lúc mới phản ứng được. Vẻ mặt thiếu niên không thể giấu được chuyện gì, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên vui mừng. Thạch Mãn Cường và Cát Hương lại liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết nói gì cho đúng. Tôn Đại Lôi ở bên cạnh cười ha ha:

- Tôi đã nói là chuyện nhỏ thôi mà.

- Triệu đại ca, đệ...

Thiếu niên ở cái tuổi này, ngay cả nói chuyện khách sáo như thế nào cũng không biết. Thạch Mãn Cường ấp a ấp úng nói không ra lời. Triệu Tiến hào phóng khoát tay, cười nói:

- Huynh đệ của mình đừng nên nói tới việc này, mỗi ngày đều ở cùng nhau, tính toán việc nhỏ ấy làm gì.

Thạch Mãn Cường cùng Cát Hương đều nói không ra lời, chỉ ra sức gật đầu. Tôn Đại Lôi đi qua hung hăng vỗ xuống bả vai của bọn họ, hai người kia kêu đau một tiếng, sau đó liền mỉm cười. Trần Thăng và Trần Hồng cũng cười. Mộc Thục Lan hướng về phía Triệu Tiến giơ lên ngón tay cái trắng như tuyết.

Triệu Tiến ngược lại chú ý tới vẻ mặt có vẻ thất vọng của Vương Triệu Tĩnh, sau đó liền nhìn về phía Triệu Tiến hắn, ánh mắt tràn ngập khó tin, có lẽ còn có chút kính nể trong đó.

- Mấy người kia đến đây.

Có người khẩn trương nói một câu, tất cả mọi người đều nhìn về phía đầu đường.

Năm lưu manh hôm qua lúc này đang đứng ở đầu đường. Các thiếu niên lập tức khẩn trương, mọi người theo bản năng đều nhích tới gần Triệu Tiến. Nhưng ngược lại, Trần Thăng lại vô cùng phấn khởi vung vẩy cây gậy, nói:

- Tới thật đúng lúc, chúng ta tiếp tục đánh bọn chúng một trận.

Nghĩ tới chiến thắng của ngày hôm qua, dũng khí của mọi người mới lớn hơn một chút. Vương Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi:

- Tại sao lại đến đây?

Lời này có ý nghĩa gì Triệu Tiến rất hiểu, tuy nhiên hắn cũng mặc kệ, quay đầu nhìn. Người trung niên do Vương Triệu Tĩnh mang đến đã bước sang bên cạnh, mang trên mặt vẻ khinh thường.

- Tiểu Tiến ca ca, muội đi gọi người đến đây!

Mộc Thục Lan kéo lấy tay của Triệu Tiến nhỏ giọng nói. Triệu Tiến cười không đáp.

Trong khi mọi người đang rất căng thẳng, Triệu Tiến tách các thiếu niên đứng trước người ra, bước về phía trước, nhìn giống như một mình muốn đơn độc nghênh tiếp.

- Đợi một chút, huynh sao có thể đi một mình chứ!

Trần Thăng đứng lên thét to, mang đoản côn chạy theo. Tôn Đại Lôi gãi gãi đầu, cũng đi theo sau. Sắc mặt của Thạch Mãn Cường và Cát Hương cũng trịnh trọng, kiên định đi theo ra ngoài. Vương Triệu Tĩnh đứng chần chờ một lúc, trên mặt lại xuất hiện tươi cười, cũng đi lên phía trước. Lưu Dũng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng khẽ cắn môi, đi ra, lại đứng sau lưng Tôn Đại Lôi, vừa vặn bị che khuất, phía trước muốn nhìn cũng không thấy.

Vào lúc các thiếu niên đang chuẩn bị đánh nhau, năm tên lưu manh lại đi thẳng tới nơi để hàng quỳ xuống, việc đầu tiên là cùng lúc tát vào mặt mình, hai má đều bị sưng lên, nói cũng không rõ:

- Các vị tiểu gia, mắt chúng tiểu nhân mù mới làm ra chuyện sai lầm này, mong các tiểu gia bỏ qua cho.

Sau khi nói xong lại dập đầu bang bang. Nhìn thấy tình cảnh này, các thiếu niên đều ngây người. Thời điểm năm tên lưu manh này xuất hiện, mọi người đều nghĩ ban nãy Triệu Tiến khoác lác, giờ nhìn đến cái dạng này mới biết được là thật. Người tinh ý còn có thể phát hiện ra năm tên lưu manh này đi lại đều không được linh hoạt, trên mặt còn có rất nhiều vết máu.

“Việc khó lớn” như vậy Triệu Tiến nói giải quyết xong liền giải quyết xong. Mọi người lập tức có cái nhìn khác về Triệu Tiến. Hơn nữa Triệu Tiến vừa mới nói “huynh đệ của mình”, có thể có một người bản lĩnh như vậy làm bạn bè, mọi người ai cũng cảm thấy rất vui mừng.

Năm mươi cái tát, năm mươi cái dập đầu, sau khi làm xong, cả người đều chao đảo. Năm tên lưu manh kai cũng không dám oán hận gì, lảo đảo ra về. Phải biết rằng buổi sáng này, sau khi nha dịch kia vừa đi, Đồng Đầu trực tiếp lấy rìu ra, nói trắng ra là nếu làm ta mất hứng liền chặt thẳng làm mấy khúc ném xuống sông ở ngoại thành, có đe dọa như vậy, còn ai dám không nghe lời đây.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch