Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 88: Chẳng qua chỉ như thế thôi (1)

Chương 88: Chẳng qua chỉ như thế thôi (1)





Triệu Chấn Đường đã thu đao, dùng vải bố lau sạch thân đao, sau đó ôm quyền về phía giám trảm quan bên kia, xoay người đi xuống đài hành hình.

Trong nháy mắt chặt đầu đó, tất cả mọi người đều thân thể chấn động. Dù tâm thái muốn xem náo nhiệt thế nào, tận mắt nhìn thấy cảnh giết người cũng sẽ cảm giác rúng động.

Thời khắc đao hạ đầu rơi kia, Triệu Tiến còn chưa kịp phản ứng, máu tươi phun tung toé, xác chết không đầu nghiêng đổ, hắn khi ấy mới ý thức được việc hành hình chém đầu đã hoàn thành xong. Chẳng qua chỉ như thế, Triệu Tiến chưa từng thấy qua cảnh tượng máu tanh thật sự. Nhưng cảnh giả thì không biết thấy qua bao nhiêu lần rồi, hơn nữa tâm trí thành thục, sự thừa nhận vốn là rất mạnh. Nhưng trong lòng không xem việc này vào đâu, nhưng bản năng vẫn cảm thấy hoảng sợ như trước.

Triệu Tiến chỉ cảm thấy cả người tóc gáy dựng đứng, trong lòng đập rộn mấy cái, thân mình run rẩy. Nhưng hắn hít một hơi thật sâu, rất nhanh điều chỉnh xong, cho dù không có những việc từng trải qua kia, thân thể chịu đựng năm năm kia, luyện võ nghẹ chuyên cần, cũng đủ để cho dũng khí càng thêm mạnh mẽ.

Cho đến lúc này, Triệu Tiến mới cảm giác được có người vẫn luôn đang nhìn mình, thuận theo đó quay đầu nhìn. Nhận ra phụ thân Triệu Chấn Hưng đi xuống đài hành hình đang quan tâm nhìn sang đây. Trong lòng Triệu Tiến ấm áp, hơi khom người hướng về phía phụ thân, đứng dậy nhìn thấy khuôn mặt Triệu Chấn Hưng mang chút tán thưởng, gật gù xoay người rời khỏi.

Lại nhìn bên phía Trần Thăng, sắc mặt Trần Thăng trắng bệch, nhưng vẫn coi như điềm tĩnh, mà Vương Triệu Tĩnh thì không có gì khác thường. Thoạt nhìn hết thảy dáng vẻ bình thường, mà Tôn Đại Lôi và Lưu Dũng không ngờ cầm lấy tay của đối phương, ngơ ngẩn đứng ở phía kia không dám nhúc nhích, hai người bọn họ thật sự bị doạ cho sợ hãi.

Một tiếng ầm đùng, khuôn cảnh tại đây cuối cùng cũng khôi phục bình thường, không ít quần chúng đều xông qua phía bên kia đài hành hình. Móc ra màn thầu và bánh chuẩn bị sẵn từ sớm đi quết lấy máu trên đài hành hình, còn có người ở nơi nào đó lớn tiếng thét to:

- Càng là hung thần ác sát, máu từ đầu của hắn càng có chỗ hiệu quả, không riêng gì có thể trị bệnh lao, còn có thể đổi vận chiêu tài.

Rất nhiều người sau khi quệt lấy máu, ngay lập tức ở tại chỗ gặm luôn, khoé miệng đầy máu tươi, ngược lại vẻ mặt hưng phấn sáng sủa.

Cảnh tượng mất đầu Triệu Tiến còn có thể chịu được, nhưng bộ dạng số lượng người rất nhiều ăn màn thầu máu người này ngược lại chịu không nổi. Chỉ cảm thấy trong dạ dày nôn nao khó chịu, chán ghét vô cùng, Triệu Tiến không muốn ở chỗ này nhiều thêm một khắc nào nữa, xoay người rời đi.

Triệu Tiến con của Triệu Chấn Đường lần trước xem chém đầu, sự tình lần đó thiếu chút nữa bị doạ sợ đến chết ngất mọi người đều biết. Sai dịch nha môn đến đây lần đó đều nhìn thấy rõ, cũng có không ít người vẫn luôn xem chừng hắn, chưa từng nghĩ thần sắc Triệu Tiến từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến kỳ lại, thậm chí so với bọn họ những người trưởng thành xem quen việc này rồi còn phải điềm tĩnh hơn.

Biểu hiện như vậy làm cho người ta rất là kinh ngạc, liên tưởng tới lời đồn sự võ dũng của Triệu Tiến, làm cho bọn họ không thể không tin.

Triệu Tiến trầm mặc đi về hướng bãi chứa hàng, đi ra tới một con đường lớn, Trần Thăng bọn họ mới đuổi theo ở phía sau. Ngoại trừ Vương Triệu Tĩnh, hơi thở mấy người khác có chút không nóng vội, hiển nhiên còn chưa có khôi phục hoàn toàn từ trong sự chấn động.

Bọn thiếu niên bình thường đi cùng nhau, túm lại là nói không hết vấn đề. Hôm nay tất cả mọi người đều rất trầm mặc, vẫn là Vương Triệu Tĩnh mở miệng nói trước:

- Đao của Triệu thúc thật đúng là mau, tôi ở kinh sư lúc xem chặt đầu, mấy tên đao phủ kia dùng đao cũng chưa nhanh nhẹn thuần thục đến như vậy.

- Huynh từ trước đã từng xem qua chặt đầu rồi à?

- Gia phụ dẫn tôi đi xem qua vài lần, lần đầu tiên lúc đi xem sợ hãi, về nhà cả mấy đêm liền đều gặp ác mộng.

Vương Triệu Tĩnh cười nói.

Triệu Tiến nghe thấy mấy lời này cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rằng Vương gia dạy bảo con cháu thật đúng là có một cách thức riêng.

Tất cả trong lúc nói chuyện với nhau dần dần trầm tĩnh lại, Trần Thăng tay không chém vào không khí một cái, cảm thán nói:

- Xem được một đao kia của Triệu thúc trong lòng đệ vui vẻ thoải mái, không biết tôi muốn luyện bao nhiêu lâu mới có thể đạt được mức độ ấy.

Bây giờ Trần Thăng lúc tỷ võ cũng không dùng mộc đao, mà là dùng trường đao bọc theo vỏ đao, dựa theo cách nói của y, dùng đao nhất định phải thuần thục đối với đao, mộc đao quá nhẹ, dùng lâu lực lượng và phán đoán đều có vấn đề, tay phải từng giây từng phút cầm đao thật.

- Quen tay hay việc, giết người nhiều tóm lại sẽ luyện ra.

Triệu Tiến cười trả lời, tuy nhiên hắn biết một đao kia của phụ thân mình gọn gàng sạch sẽ như thế không chỉ vì thuần thục, mà là có võ công làm cơ sở trong đấy, từ trong động tác chém cộc gỗ ở nhà có thể nhận ra được.

Sau khi xem xong buổi chặt đầu thời gian trở về đến bãi chứa hàng đã muộn rồi, quá giữa trưa, nhóm bạn đồng lứa của Triệu Tiến có kẻ đi bận rộn tìm kiếm cái ăn cái mặc, có kẻ đi chăm học khổ luyện, chỉ còn lại một đám nhóc ở chỗ đó đùa giỡn náo nhiệt.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch