Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 89: Chẳng qua chỉ như thế thôi (2)

Chương 89: Chẳng qua chỉ như thế thôi (2)
Bọn chúng cũng bắt chước bọn người Triệu Tiến làm ra tỷ võ, tuy nhiên không có võ vẽ gì cả, cũng không có phần thưởng, là chơi đùa náo nhiệt thuần tuý.

Chuyện phiếm đơn giản vài câu, trong đám nhỏ tuổi đó của Triệu Tiến, mấy kẻ dẫn đầu không đi xem chặt đầu đều có chút hối hận. Trọn cả ngày luyện võ đánh quyền, đầy ngập nhuệ khí không có chỗ giải phóng, điều mong muốn nhất là nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy. Tuy nhiên nói tới nói lui, chờ mong quay về lại chờ mong, điều cảm nhận sau khi xem ngược lại là một chuyện khác.

Tất cả rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu đã tản ra hết xung quanh, mỗi người tự đi về nhà, Triệu Tiến chạy đến một con đường chần chừ ở đấy, xoay người đi về phía nhà của nhị thúc mình, nơi đó đã không còn là nơi hắn sống nữa rồi.

Khoảng cách giữa Triệu Chấn Đường và chỗ ở của Triệu Chấn Hưng là mấy con đường lớn, một con đường lớn trong số đó suốt dọc con đường đều là cửa hiệu trước cửa, tuy nhiên mấy năm gần đây, ngoại trừ hai nhà bán đồ cung ứng cho các hộ gia đình xung quanh, còn lại đều đã đóng cửa. Cỏ dại mọc ra tới ngoài đường, cực kỳ tĩnh lặng, mỗi lần đi qua nơi này, Triệu Tiến đều có thể thân thiết cảm nhận được sự suy bại của Từ Châu.

Đi đến trước cửa nhà của nhị thúc, cửa chính khoá chặt, phía trên treo một miếng vải đen, cũng là quy tắc việc nhà có tang.

Triệu Tiến lấy ra chìa khoá mở khoá, sau đó lột xuống miếng vải đen kia, đi vào trong nhà. Triệu Tiến nhắm mắt đứng một lát, mình ở chỗ này sống được bốn năm, mỗi lần mình đứng ở bên này, nhị thúc Triệu Chấn Hưng đều sẽ thúc giục, một khi phân tâm sẽ cầm roi mây vụt xuống.

Không thể buông lơi, Triệu Tiến mở to mắt sải bước đi vào trong nhà, cầm thanh trường mâu kia ra, chỉ có khổ luyện không ngừng, càng luyện thì càng mạnh, mới không phụ lòng kỳ vọng của nhị thúc.

Trong lúc Triệu Chấn Hưng bệnh nặng, vốn muốn tìm sư phụ cho Triệu Tiến lần nữa, lại bị Triệu Tiến cự tuyệt, hắn biết rằng nhị thúc của mình là sợ hãi mình vì không ai đốc thúc mà buông lỏng bản thân, nhưng Triệu Tiến cũng có sự tin tưởng vào bản thân, hắn biết mục tiêu của mình, hắn sẽ không buông lỏng bản thân.

Trung bình tấn, sức mạnh, sau cùng mới đến thương thuật, cũng khó trách Triệu Chấn Hưng sẽ lo lắng, bởi vì nhưng hạng mục này đều rất đơn điệu nhàm chán, một người huấn luyện trong lúc buồn bực, đặc biệt người trẻ tuổi hứng thú gấp nhiều lần, rất dễ dàng phân thần buông lỏng.

Nhưng Triệu Tiến không giống như vậy, hắn có thể trầm xuống càng chuyên chú hơn, không có mảy may buông lỏng, trường mâu trong tay đâm ra hết lượt này đến lượt khác.

Sau khi vách tường ở trong sân bị hắn đâm xuyên qua, Triệu TIến cũng không dùng vách tường làm bia ngắm, bằng không tiếp tục thế này, bức tường này cũng sẽ bị đâm sập. Một cây cọc gỗ cứng chắc kích cỡ chừng nắm tay, cộc gỗ này cao bằng người bình thường, ở vị trí cổ họng và ngực dùng sơn đỏ bôi lên, mỗi ngày đâm đánh.

Cọc gỗ cỡ thế này Triệu Tiến đã đâm chặt gãy hết mấy chục cái, hai tay của hắn bị mài ra mấy vết chai thật dày.

Đang chuyên tâm luyện võ, lại nghe được có người gõ cửa, Triệu Tiến sửng sốt nghĩ thầm rằng bây giờ còn có ai tới nơi này, vừa mới đi sang chợt nghe thấy bên ngoài có người hô hoán:

- Tiểu Tiến ca ca, là muội.

Lại là Mộc Thục Lan, tiểu cô nương sau khi đi bái tế, mấy ngày nay đều không có xuất hiện. Triệu Tiến bây giờ cũng mò không quy luật hành động của Mộc Thục Lan, dù sao cũng có thể thường xuyên gặp nhau được, đối với điều này không đáng quan tâm, tuy nhiên hôm nay đến nơi này ngược lại có chút khác lạ.

Đi ra mở cửa, tiểu cô nương cười hì hì chạy vào, nơi này nàng cũng đã quen thuộc rồi.

Mộc Thục Lan chải búi tóc đôi, lại mặc nam trang, trong tay lại mang theo một cái túi xách nhỏ, nhìn hết sức tuấn tú, dựa theo tuổi tác này của cô bé không nên thế này ra ngoài. Tuy nhiên Mộc Thục Lan lại rất thích thú đi bãi chứa hàng, mê mẩn một đám thiếu niên khiến chúng thần hồn điên đảo.

Người khác cảm thấy cô bé này không biết phép tắc, hoạt bát quá phận, Triệu Tiến lại biết Mộc Thục Lan không phải tự mình muốn đến. Bản thân tiểu cô nương này chỉ bằng lòng ở lại trong Triệu Tiến, nhưng ngẫu nhiên nghe mấy lời Mộc Thục Lan không cẩn thận lộ ra có thể đoán ra, dường nhưu là phụ thân của Mộc Thục Lan sai cô bé đến.

Lúc ấy sau khi nghe được, Triệu Tiến thật không biết nói cái gì cho phải, không ngờ còn có người cha cổ quái như vậy. Đặt ở thời đại bình thường không nói làm gì, đặt vào thời đại nam nữ không được gần gũi, thật sự không thể tin nổi.

Chính Triệu Tiến kỳ quái lại quay về kỳ quái, nhưng cũng chẳng biết đâu.

Việc riêng nhà người ta hỏi nhiều không tốt, sau khi tiểu cô nương vào đây tự mình đóng cửa lại, ngồi xuống giữa nhà giữa cửa, thở dài ra một hơi nói:

- Cha muội và các thúc bá cãi lộn với nhau, chỗ kia thật là đáng sợ, cho nên mới đến chỗ Tiểu Tiến ca ca trốn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch